Chương 3: Tay cầm phật châu kim chủ đại lão

Tuy nhiên hắn ta không dám tiết lộ bí mật nhỏ của Chủ Thần đại nhân.

"Dĩ nhiên là không có rồi." Tư Mệnh giải thích nói: "Chủ Thần đại nhân là do Thiên Đế và U Minh Đế Tôn hai vị Thượng Cổ Thần tộc mỗi người lấy vạn năm tu vi, dùng bí thuật kết hợp mà sinh ra, có thể coi là nghịch thiên mà thành, nhiều điều cấm kỵ, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, cho nên tình ti của Chủ Thần đại nhân lúc mới sinh ra mới vô tình tản mản khắp ba vạn thế giới."

Lương Tiêu gật đầu, mắt khẽ nheo lại, tự tin nói: "Bất kể là rồng đá hay hòa thượng, ta không tin ta đường đường là Cửu Vĩ Hồ lại không làm hắn động lòng."

"Vì để phát huy ưu thế của ngươi, lần này ngươi sẽ hạ giới bằng chính bản thể của mình, các thân xác được chọn đều đã qua đời. Ta sẽ mở ra một dòng thời gian khác, đưa ngươi đến thời điểm trước khi thân xác đó qua đời, và tự động điều chỉnh ký ức của mọi người về thân xác đó thành hình dạng và thông tin của ngươi."

"Hiểu rồi, ta sẽ dùng thân thể của mình và danh tính của thân xác." Lương Tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên tai hắn động đậy, sự náo động, xôn xao cách đó không xa khiến khóe miệng của hắn không khỏi hơi cong lên.

Mục tiêu của hắn đã đến.

Tư Mệnh cũng phát hiện ra nên nhắc nhở nói: "Lương Tiêu, An Đàm Tân đến rồi."

Không ngờ Lương Tiêu lại từ từ đứng dậy, bước thẳng vào trong nhà.

"Này, Lương Tiêu, An Đàm Tân đến rồi sao ngươi lại bỏ đi?"

"Tư Mệnh, chỉ có thợ săn ngu ngốc mới đuổi theo con mồi thôi còn thợ săn thông minh chỉ cần bình tâm mà chờ con mồi tự đưa thân mình tới cửa."

Lương Tiêu cười mỉm, ẩn giấu công trạng và danh tiếng.

Tư Mệnh: “...”

Phải nói rằng, lý thuyết của Lương Tiêu này lại trùng với ý của Chủ thần đại nhân.

Câu nói đó là gì nhỉ?

Thợ săn cao cấp thường xuất hiện trong bộ dạng con mồi.

Được, được, được, các người cứ chơi trò chơi tình thú đuổi bắt của các người đi, còn hắn ta đáng thương, có lẽ cũng chỉ là một phần trong trò chơi của các người thôi.

Đúng là kẻ đáng thương.

An Đàm Tân sải bước về phía trước, dáng người cao một mét chín cao lớn thẳng tắp, trên người mặc bộ vest đen kết hợp với hoa văn được cắt may vừa vặn, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt trầm hương khắc kinh văn cực kỳ thu hút sự chú ý, tạo cho hắn vẻ quý phái và khí chất tôn quý mạnh mẽ, toát ra một luồng hơi thở bí ẩn thế ngoại.

Đối mặt với ánh mắt kính sợ hoặc ánh mắt nịnh bợ của mọi người, An Đàm Tân không hề khách sáo chào hỏi, sắc mặt lạnh lùng, ít khi cười nói, kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng của sự xa cách.

Đôi mắt phượng của anh liếc mắt qua, vừa lúc nhìn thấy một bóng lưng mặc vest trắng bước vào nhà, trông vô cùng nổi bật trong số những vị khách ra đón anh.

Nhưng cậu ta cũng chỉ lướt qua, một người không quan trọng, không có gì đáng để ý.

"Lương Tiêu, không phải ngươi nói muốn đợi An Thầm Tân tự mình đưa tới cửa sao?" Tư Mệnh nghi ngờ nói: "Vậy sao ngươi lại ngồi ở chỗ cầu thang hẻo lánh như này? Anh ta chắc chắn sẽ không thấy được ngươi."

Tư Mệnh thật sự càng ngày càng không hiểu được ý của Lương Tiêu, lúc đầu vốn dĩ đứng ở chỗ dễ thấy nhất, nhưng An Thầm Tân vừa đến hắn liền đi mất, bây giờ lại chọn một vị trí bí mật nhất để ngồi, An Thầm Tân e là còn không biết có người là Lương Tiêu tồn tại, làm sao có thể tự mình đưa tới cửa chứ?

Lương Tiêu chỉ cười không đáp, quả thật là một bộ dáng thâm thúy khó lường, không thể nhìn thấu được tâm tư.

Tư Mệnh âm thầm nghi ngờ, chỉ thấy đám người kia đã tự động nhường đường, An Thầm Tân cùng một nhóm người sải bước tiến về phía trước, đi thẳng lên cầu thang cách Lương Tiêu không xa.

An Đàm Tân vừa đi được vài bước, bỗng nhiên ánh mắt của anh bị thu hút bởi bóng dáng màu trắng bên cạnh cầu thang.

Đây có phải là người lúc nãy không?

An Đàm Tân liếc mắt nhìn, chỉ có thể thấy thoáng qua một khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo.

Người nọ mắt cụp xuống, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào ly rượu trong tay, mang theo một khí chất cô độc, lạnh lùng, kiêu ngạo, hoàn toàn không phù hợp với sự nhộn nhịp, ồn ào xung quanh.