- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
- Chương 7: Dọa vỡ mật
Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
Chương 7: Dọa vỡ mật
Tiểu hồng hồ trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm cô gái váy trắng kia, giây tiếp theo lập tức vươn dài cổ, cảnh giác nhìn ngó xung quanh cô, xác định không có ai ở sau mới thở phào một hơi, toàn bộ thân mình cũng thả lỏng xuống, cười hì hì dương khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nịnh nọt muốn cọ cọ vào người cô, không khéo là khi tiểu hồng hồ xuyên qua dưới chân Lãnh Y để đi lại phát hiện chỗ khác thường của nàng, mặt liền biến sắc còn nhanh hơn thời tiết. Mặt hồ dài ra, vọt tới dưới chân cô gái mặc đồ trắng, nhằm thẳng vào cái chân trắng nõn của người ta mà cắn một cái.
“A!” Cô gái áo trắng yêu kiều kêu to một tiếng, nhíu mày xoay người đưa tay áp lên chỗ bị cắn, Lãnh Y cũng lập tức khôi phục thần trí, phát hiện mình thất thố, mặt đỏ lên.
Cắn người ta xong, tiểu hồng hồ còn không hết giận, hàng răng cửa trắng như tuyết còn hướng cô gái áo trắng gầm gừ vài tiếng như thị uy, hừ! Còn dám dùng mị công với Lãnh Y nhà ta, ta cắn chết ngươi!
“Cô là?” Lãnh Y lần này học không, không dám nhìn vào mắt người ta nữa, nhìn vào tấm bùa thần giữ cửa để phòng trộm dán trên cửa nhà hàng xóm.
Cô gái váy trắng đang cúi người xoa xoa chân, nghe thấy Lãnh Y nói chuyện, đầu tiên là đứng thẳng dậy hung tợn trợn mắt liếc tiểu hồng hồ một cái, tốc độ biến sắc cũng sánh ngang với tiểu hồng hồ, nhìn Lãnh Y, nhu tình ẩn hiện trong đáy mắt, ngọt ngào nũng nịu trả lời: “Là thế này, tôi là người ở căn hộ bên cạnh, thú nuôi trong nhà chẳng may đi lạc mất, bởi thường xuyên thấy cô mang theo tiểu hồng hồ tản bộ ở dưới tiểu khu, cho nên muốn đến hỏi xem cô có thể cung cấp manh mối gì không.”
“Thú nuôi gì thế?”
“Tôi có thể vào nhà nói chuyện không?” Cô gái áo trắng như làm nũng đặt câu hỏi.
Lãnh Y bị giọng nói ngọt ngào kia khiến cả người run lên, nheo mắt liếc cô gái kia một cái, lại bị ánh mắt quyến rũ kia khiến cho tâm thần không yên, không biết vì sao, Lãnh Y vốn không thích để tâm tới người xa lạ lại giường như không thể từ chối cô gái váy trắng này vậy, nụ cười quyến rũ kia khiến lòng nàng khó chịu như thể bị mèo cào, mặt nhăn mày nhíu, nghiêng người tránh ra, để cô vào nhà.
Cô gái kia cũng không khách khí, bước vào nhà như thể nhà của mình, thay dép xong liền hai chân vắt chéo ngồi trên chiếc sô pha da rộng rãi, chờ Lãnh Y pha trà cho mình.
Lãnh Y chậm rãi đun nước pha trà rồi đưa cho người ta, sau đó ngồi ở chiếc sô pha cách xa nhất, nhìn chằm chằm chiếc túi xách cô đặt trên chiếc sô pha, hỏi: “Rốt cuộc là loài vật nuôi gì?”
Cô gái áo trắng cũng không vội trả lời, trước cầm túi xách đặt lên trên cặp đùi tuyết trắng, rồi nâng chén trà, thổi thổi, uống một ngụm xong mới nhàn nhã nói: “Lợn Hà Lan.”
“Lợn Hà Lan?” Lãnh Y lắp bắp kinh hãi, còn có người nuôi loài này?
“Phải, đúng vậy, là bà ngoại tôi nuôi, sở thích của bà có hơi đặc biệt.” Cô gái áo trắng giải thích.
Lãnh Y xấu hổ, tiếp tục hỏi: “Mất khi nào vậy? Ngoại hình thế nào?”
“Khoảng tầm một tháng trước.” Cô gái áo trắng buông chén trà, ngón tay tinh tế chậm rãi nâng lên, chỉ chỉ tiểu hồng hồ đang tức giận đến biểu tình vặn vẹo trên mặt đất, mắt chứa ý cười nói: “Giống nó, lớn nhỏ không khác là bao, màu cũng đại loại thế.”
“Lợn màu đỏ???!!!”
“Đúng vậy, nó là giống quý hiếm của nhà chúng ta. Thứ ngon vật lạ gì cũng đều cho nó, ai biết cái đồ vô lương tâm kia dĩ nhiên lại thừa dịp mọi người trong nhà tôi ngủ, lại vô thanh vô tức chạy mất, đã lâu như vậy rồi cũng không có chút tin tức nào. Bà ngoại tôi vừa biết tin vừa tức vừa nóng ruột, cơm nuốt không trôi, ngày nào cũng nhắc tới nó, ngay cả việc chăm sóc làn da hàng ngày cũng không làm.” Cô gái áo trắng thỏ thẻ oán giận.
Lãnh Y thở dài, đưa tay nhấc tiểu hồng hồ từ dưới đất lên ôm chặt vào lòng, trước kia mình không nuôi thú có lẽ sẽ không hiểu rõ được tâm tình bà ngoại người ta, nhưng từ khi có Hồng nhi, nàng liền phát giác ra thứ tình cảm trân quý giữa người và động vật. Mà lúc này, tiểu hồng hồ nằm trong lòng nàng cũng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơm rớm. Ô ô, mỗ mỗ, Hồng nhi chưa bao giờ biết thì ra người lại thương ta đến vậy! Cảm động chết mất. Hồng nhi nhất định phải tìm thời gian để trở về thăm người.
“Bà cô vẫn khỏe chứ?” Ngữ khi Lãnh Y thập phần thành khẩn.
Cô gái áo trắng quỷ dị cười cười, híp mắt nhìn chằm chằm tiểu hồng hồ trong lòng Lãnh Y, chậm rì rì đáp: “Cũng may là không bị tức chết. Chỉ có điều bà nhẫn tâm nói với mọi người trong nhà, nói nếu một ngày để bà bắt được con tiểu hồng trư đó, nhất định phải lột da, rút gân nó nhắm rượu uống!”
Lãnh Y chợt lạnh cả sống lưng, miệng há to nhìn cô gái áo trắng quyến rũ trước mặt. Đột nhiên trong lòng có gì đó giãy dụa, cúi đầu nhìn thì thấy không biết vì sao mà tiểu hồng hồ lại mồm há to thở phì phò, tiểu móng vuốt điên cuồng huơ loạn, liều mạng chui dưới cổ mình trốn, chỉ lộ mỗi cái đuôi nho nhỏ ra ngoài, toàn thân còn run rẩy.
Ông nội nó! Ta đã nói như thế nào mỗ mỗ lại có thể có lòng từ bi thương ta như vậy mà! Lão vu bà nàng đúng là không có lòng tốt đẹp gì cả!
“Tiểu hồ ly làm sao vậy?” Cô gái kia ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Không biết nữa.” Lãnh Y thành thật trả lời.
“Sợ là tới thời kì động dục nên mới nóng nảy như thế! Đưa tôi xem nào, không nó lại phát cuồng cắn cô mất.”
Thanh âm cô gái kia chân thành khẩn thiết khiến lòng Lãnh Y ấm áp, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cầm quả cầu thịt đưa qua. Tiểu hồng hồ hai mắt đẫm lệ, giữa không trung dựng thẳng ngón giữa với Lãnh Y, Y Lãnh Y a Y Lãnh Y, như thế nào ta lại không nhìn ra ngươi nguyên lai cũng là loại mẫu sắc lang thuần chủng a!
Cô gái kia ôm tiểu hồng hồ vào trong ngực, cắn răng, ngón cái cùng ngón trỏ véo thịt béo trên mặt tiểu hồng hồ hung hăng xoay mấy vòng, nhìn bộ dáng tiểu hồng hồ đau đến mức cả người co lại thành một đoàn hít lấy hít để không khí, cười hì hì nói với Lãnh Y: “Ừ, nói thì nuôi cũng không tệ lắm nhỉ! Bóng lưỡng sáng chói này, so với heo thì còn mập hơn một tẹo, một chút bộ dáng hồ ly cũng không có, thịt cũng thực tươi, nếu nhắm rượu, khẳng định có thể ăn được mấy miếng ngon!”
Nói xong liền dùng tay trái ấn ấn cổ nó, tay phải thì khoa tay múa chân làm một động tác cốc đầu tiểu hồng hồ.
Lãnh Y đen mặt, nhìn nhìn tiểu hồng hồ ở trong lòng cô gái kia sợ tới mức ngay cả râu cũng run rẩy, đôi mắt to đen như mực giờ tràn đầy nước mắt, lương tâm liền nảy sinh, ngữ khi rõ ràng có vẻ không vui: “Hồng nhi nhà tôi nhát lắm, cô đừng dọa nó.”
Nói xong liền hai bước tiến lên, đoạt lại tiểu hồng hồ trong tay cô, ôm vào lòng dùng sức hôn nó.
Cô gái áo trắng nheo đôi mắt đẹp cười khẽ, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Lãnh Y.
Tiểu hồng hồ quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn cô gái kia, dùng ám ngữ thấp giọng cầu xin: “Đại tỷ, hảo tỷ tỷ của ta, lần này người nhất định phải giúp giúp Hồng nhi, thỏ Hồng nhi nuôi sau núi đều cho ngươi tất!”
Cô gái áo trắng quẳng qua ánh mắt xem thường, đồng dạng dùng ám ngữ trả lời: “Giờ mới biết cầu ta? Vừa rồi lúc cắn người không phải hăng hái lắm sao? Ta thấy ngươi a, thật sự là thân sơ phân biệt mà, nhanh như vậy đã quên đi người nhà rồi, mệt ta còn dấu giếm tung tích thay ngươi. Thỏ hả? Ai thiếu chứ!”
Tiểu hồng hồ cúi đầu nhìn tiểu móng vuốt của mình, khúm núm nói: “Nhưng mà – nhưng mà Y Y nàng thật tâm đối tốt với ta, đại tỷ, Hồng nhi van cầu người, trăm ngàn lần nói tốt với mỗ mỗ giúp Hồng nhi.”
“Tính tình mỗ mỗ ngươi không biết sao? Chờ ngày mỗ mỗ chăm sóc tốt thân thể có thể hóa thành người, chắc chắn sẽ tới bắt ngươi về. Hừ hừ, đến lúc đó có kết cục gì thì ngươi tự mình tưởng tượng đi, còn có, đừng nói ta không bảo ngươi, Y Y nhà ngươi sắp gặp phải kẻ tiểu nhân, chỉ bằng bộ dáng quả cầu thịt như ngươi lúc này căn bản không giúp được nàng, nếu ngươi thật sự yêu thương người ta, vậy mau về Hồ Liên động chịu đòn nhận tội, để mỗ mỗ giúp ngươi hóa thành hình người đi.”
Nói đến đây, cô gái áo trắng không thèm liếc mắt nhìn tiểu hồng hồ nữa, tóm lấy túi xách trên sô pha, đứng dậy chớp mắt quyến rũ với Lãnh Y: “Tôi đi trước đây, lần sau có việc lại đến tìm cô.”
***
Từ sau khi đại tỷ tới, ngày nào tiểu hồng hồ cũng gặp ác mộng, mà nhân vật chính trong mộng đều là nó và mỗ mỗ, một lần thì mơ mỗ mỗ thi pháp dùng sét đánh nó, lần khác mơ thấy mỗ mỗ dùng da trâu ở nhà để luộc nó, tiểu móng vuốt quơ cào lung tung, mấy lần đá khiến Lãnh Y tỉnh ngủ. Vì thế, Lãnh Y tìm khắp nơi tra một ít tài liệu về quỷ nhập thân, muốn chữa cho tiểu hồng hồ.
Ngoài ra, Lãnh Y càng kinh ngạc hơn khi phàm là đồ trang điểm trắng da gì mình mua về cũng không thấy, lục tung nhà quật lên ba thước đất cũng không tìm được, khiến nàng phát cáu phải dùng xà phòng rửa mặt. Cứ mua rồi lại mua mãi như thế thì dù có là đại gia cũng chịu thế nào được hả?
Tiểu hồng hồ co người trong ổ, đôi mắt nhỏ lấp lóe nhìn Lãnh Y nổi giận, cực kì khổ sở. Y Y, Hồng nhi xin lỗi, nhưng vì có thể dỗ mỗ mỗ vui vẻ, Hồng nhi chỉ có thể ra hạ sách này thôi, mà nói thì ngươi cũng nhỏ mọn quá đi, cho tới giờ Hồng nhi cũng chỉ mới trộm có bốn mươi tấm mặt nạ đắp mặt thôi mà, còn chưa đủ cho mỗ mỗ dùng một tháng nữa là, [……(>_
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
- Chương 7: Dọa vỡ mật