Nhìn Vị Ương không ngừng né tránh, Hồ Liễu khẽ cười: “Tiểu miêu, nàng trốn gì chứ? Vừa rồi lúc thương hương tiếc ngọc không phải dũng cảm lắm sao? Ha ha……”
Thanh âm mềm mại như gió của Hồ Liễu bay vào tai Vị Ương, khiến đáy lòng nàng dâng trào một cỗ cảm giác tê dại. Ngừng giãy dụa, cùng với động tác nơi ngón tay Hồ Liễu từ trên ngực lan ra toàn thân, Vị Ương híp mắt cảm thụ làn gió xuân nhẹ nhàng ấy, xem nhẹ hàm nghĩa lời Hồ Liễu nói, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần, thoải mái đến cực điểm, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cử động.
Hồ Liễu thấy thân mình vốn cứng ngắc của Vị Ương đột nhiên như thể đoá hoa mềm xuống, liền chậm động tác trên tay lại, nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, nhìn thấy bộ dáng Vị Ương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy hưởng thụ, cơn tức giận liền trào dâng.
Đây hoá ra là ngươi vừa ăn xong hoa tửu lại để cho ta tới phiêu xương?
(*đại khái nghĩa là chỉ em Vị Ương vừa đi chơi bời vui vẻ xong giờ lại để Hồ Liễu tới thoả mãn thêm nữa)
Nghĩ vậy, Hồ Liễu liền hung ác quyết tâm, không chút lưu tình, tăng lực trên tay. Vị Ương nhíu mày, rêи ɾỉ một tiếng, dùng sức ôm chặt Hồ Liễu.
“Liễu nhi……đau……”
“Ha ha, đau hả?” Hồ Liễu giơ tay lên, lau mồ hôi chỗ lõm xuống trên ngực Vị Ương, cười tà mị.
“Uhm……”
Vị Ương nhẹ giọng đáp, mà Hồ Liễu như thể cố ý, tuy ngoài miệng đã đáp ứng nhưng tay lại càng kịch liệt ra vào. Vị Ương cắn chặt môi, tay chân cùng sử dụng, như thể con rùa bám chặt lấy Hồ Liễu, lưu lại một vết cào đỏ chói trên da thịt tuyết trắng của nàng.
Cơn đau nhói buốt thấm nhập vào da thịt truyền đến từ trên lưng, Hồ Liễu cắn chặt môi, cố chịu đựng.
Giỏi cho nàng Vị Ương, dĩ nhiên học được chiêu trả thù? Đáng giận, hôm nay ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Bất chấp cơn đau trên lưng, Hồ Liễu tiếp tục tăng thêm lực ngón tay, miệng cũng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực nàng mà dùng sức mυ"ŧ, nhất định phải bức Vị Ương đến hỏng mất thì thôi.
Thân mình Vị Ương theo động tác của Hồ Liễu mà kịch liệt run rẩy, ngực phập phồng từng trận, ngửa đầu hớp từng ngụm không khí vốn đã loãng, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều từ đầu ngón tay Hồ Liễu bùng nổ, toàn bộ thân mình như thể núi lửa sắp phun trào, sóng nhiệt quay cuồng, hội hợp thành nham thạch nóng chảy, cùng mồ hôi đang tụ hợp lại nơi bụng, nhuộm đẫm thảo nguyên, càng tiện cho Hồ Liễu tuỳ ý rong ruổi, xâm phạm.
Hồ Liễu cảm thấy trên tay trơn trượt, liền cười nhẹ nhàng, tốc độ càng tăng thêm. Ngay lúc hai chân Vị Ương co chặt lại sắp đạt tới đỉnh điểm thì nàng lại đột nhiên dừng mọi động tác, thân mình hơi ngửa ra sau, nheo mắt nhìn Vị Ương đã sớm mê loạn.
Dòng nước ấm ở thân dưới vốn đã co rút kịch liệt đến sắp bùng nổ bỗng chốc tản đi, cảm giác trống trải khiến lòng nàng nảy sinh mất mát, Vị Ương chậm rãi hé mở đôi mắt vốn nhắm chặt ra, sắc mặt ửng hồng, cắn môi dưới, khó hiểu nhìn Hồ Liễu.
Vì cái gì……Vì cái gì lại phải làm như vậy……ta đâu cào nàng nữa đâu……
“Muốn sao?” Hồ Liễu để trần nửa thân trên, lộ ra da thịt tuyết trắng, thân mình mềm mại dán lên người Vị Ương nhẹ nàng ma sát.
Hương khí lượn lờ, dư âm lãng đãng.
Vị Ương dùng sức căng cứng thân mình để mặc Hồ Liễu “ma đậu hũ” trên người mình, nhưng lại không chịu mở miệng cầu xin tha thứ.
(* dùng hai cái khối ấy ấy cọ cọ lên người Vị Ương)
Thực xấu hổ vì mở miệng cũng không được mà không mở cũng chẳng xong.
Nếu mở miệng……liền chứng minh mình là một con mèo phóng túng buông thả…….
Mở miệng…….về sau sẽ không còn cách nào đoạt lại địa vị “công quân” của mình nữa……
Mà quan trọng nhất là — mở miệng……chẳng khác nào thừa nhận mình thật sự chơi bời lêu lổng, mà với tính tình của Liễu nhi, kết cục chắc chắn còn thảm hơn thế này……
[==! Ngươi có phải tưởng tượng nhiều quá rồi không……] – tác giả nói
Tinh thần trinh tiết liệt nữ bất khuất của Vị Ương khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục mãnh liệt của Hồ Liễu.
Được, nàng không nói, ta sẽ trường kỳ kháng chiến, lần này nhất định phải trừng trị tật xấu ăn vụng linh tinh này một phen!
Hai tay chống lên giường, Hồ Liễu hơi nhỏm dậy, mặt đối mặt nhìn Vị Ương thật sâu, nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng hai mắt nhắm nghiền bất khuất không kể sống chết liền mỉm cười, cắn đôi môi phấn nộn như cánh hoa kia ngậm trong miệng khẽ liếʍ, còn không quên mơ hồ không rõ nói gì đó: “Tiểu miêu……nàng đã từng nghe qua bài ca kêu ‘hoa dại ven đường ngươi chớ hái’ chưa…….”
Vị Ương bị kí©h thí©ɧ đến ngửa đầu thở một hơi dài. Ta lại nghe thấy là nói “sói con ven đường ngươi chớ để ý” thì có……
Hồ Liễu thấy bộ dáng Vị Ương cúi đầu thần phục, xác định nàng không hề phản kháng nữa liền vừa lòng cúi đầu cười khẽ, tháo bỏ huyệt đạo bị phong bế trước đó của Vị Ương, chuẩn bị ôn tồn một phen.
Đáng tiếc, phì miêu trên đời phần lớn là giả dối, ngay lúc huyệt đạo được cởi bỏ, cục cưng ngoan ngoãn liền xoay người biến thành sói xám, áp tiểu bạch hồ đáng thương dưới thân.
“A ha!” Nhìn Hồ Liễu lộ ra vẻ mặt sợ hãi ở dưới thân, Vị Ương liếʍ môi cười gian: “Liễu nhi, nàng có biết cái gì kêu ‘Vị Ương nằm trên, mười năm chưa muộn’ không?”
(*từ câu “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”)
“Nàng……” Hồ Liễu vừa định nói thì miệng đã bị Vị Ương chặn lại, cái lưỡi nho nhỏ thăm dò tiến vào, tận tình quấy rầy đồng bạn vẫn mơ hồ, xâm lăng chiếm đoạt, kêu gào quyên bố quyền sở hữu của mình. Răng lợi, khoang miệng, chiếc lưỡi, một phân một hào cũng không chịu buông tha.
Vị Ương vươn tay, giữ chặt cằm Hồ Liễu, tham lam thu lấy hương thơm của nàng, bàn tay thuận thế tìm xuống, cởi ra thắt lưng màu trắng, bỏ đi lớp quần áo cuối cùng trên người nàng, thuận tiện điểm huyệt.
Vị Ương cũng không sốt ruột làm thêm động tác gì, sau khi đá tấm chăn trên giường xuống lại học bộ dáng vừa rồi của Hồ Liễu, hơi ngửa thân ra đằng sau, híp mắt đánh giá thân thể nàng.
“Ngươi buông……” Hồ Liễu cắn đôi môi đỏ mọng muốn kháng nghị một phen, nhưng lại không biết thanh âm mình vừa phát ra yếu ớt tới mức nào.
“Nàng rốt cục là muốn ta thả nàng hay là tiếp tục muốn nàng……” Vị Ương một bộ đại gia, nhướn nhướn mày, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đảo quanh nơi bụng nàng, kiều mỵ cười to, tuỳ ý khıêυ khí©h.
“Tiểu miêu, nàng không thể……A……” Như thể có dòng điện xẹt qua thân thể, Hồ Liễu bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt liền ngửa đầu, hai tay siết chặt ga trường, tiếng nỉ non tràn ra từ khoé môi.
Vị Ương nghe thấy thanh âm liền ngửa đầu lên, liếʍ liếʍ môi, yêu mị nhìn chằm chằm Hồ Liễu, khoé miệng vẽ nên một nụ cười xấu xa: “Liễu nhi, thế nào đây?”
“Cái gì…….thế nào cơ? Ah……” Hồ Liễu thì thào đáp, toàn bộ lực chú ý đều bị điểm sưng phồng căng cứng lại thoải mái nói không nên lời giữa hai chân cướp đi, đình chỉ hết mọi khả năng tự hỏi, như thể một chú thỏ trắng ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đợi người ta xâm lược, bất lực nhìn Vị Ương, chờ nàng xuống tay.
Thật vất vả mới có cơ hội xoay người chủ động, Vị Ương sao có thể dễ dàng buông tha Hồ Liễu, trên tay dùng toàn lực, bức Hồ Liễu đến thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Chậc chậc, không hổ là hồ ly tinh mà, ngay cả biểu tình cũng mê người như vậy. Nhìn thân thể này, nhìn đôi chân dài này, thực mê người nha, mĩ sắc cũng bất quá chỉ như thế –”
“Vị Ương!” Mặt Hồ Liễu đỏ lên, cắn môi ngăn nàng lại.
“Sao, nàng không tin?”
Vị Ương nhếch miệng cười cười, thế nào chứ, chỉ cho nàng vô lại với ta mà không chịu để ta nói thực à?
“Đừng mà…….” Hồ Liễu vô lực lắc đầu, càng siết chặt ga giường, nắm thật chặt, trên giường một mảnh hỗn loạn.
Tay phải Vị Ương vẫn như trước quy củ dao động, đầu ngẩng lên, si mê nhìn Hồ Liễu động tình. Không giống, thực sự không giống, Liễu nhi lúc này không có khí phách ngày thường, cả người nhuốm vẻ mị hoặc mờ ảo, đùi ngọc khẩn trương nâng lên, cắn môi, e lệ vô cùng nhìn Vị Ương. Đáng nói là còn có ánh mắt thẹn thùng, bầu ngực tuyết trắng, mái tóc hỗn độn, phiến môi phấn hồng khẽ cắn, tất cả tất cả đều kí©h thí©ɧ thần kinh cảm giác của Vị Ương, mà phối hợp với hương thơm thần bí trên người Liễu nhi, phì miêu như thể mới thấy món ngon mới ra lò, rốt cuộc nhịn không được, lại thêm một ngón tay nữa, như thể cuồng phong bạo vũ thổi quét qua nữ nhân dưới thân, không chút lưu tình chiếm hữu, mỗi một phân một tấc da thịt cũng không buông tha. Không khí trên giường dần dần dày đặc, tiếng rêи ɾỉ khoái hoạt hoà lẫn thống khổ của Hồ Liễu bay ra từ căn phòng nhỏ, truyền vào tai kẻ thất tình đáng thương, càng tăng thêm nỗi buồn khổ trong lòng các nàng.
***
Hồ Mộ Y cùng Lôi Thiên Thụ dựa lưng vào nhau ngồi song song trên tảng đá lớn, cùng rơi lệ nhìn bầu trời.
“Hồng nhi, ta không hiểu được, rõ ràng ta có thể cảm giác được lòng nhị tỷ ngươi, nhưng vì sao nàng lại không chịu thừa nhận?” Thiên Thụ ngửa khuôn mặt đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn Hồ Mộ Y, muốn nàng cho mình một đáp án.
Hồ Mộ Y lắc đầu, nhìn chằm chằm phía trước: “Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, nếu ta biết các nàng nghĩ thế nào thì còn ở đây ngắm trăng với ngươi chắc?”
Thiên Thụ nghe xong lắc đầu: “Nếu Linh nhi giống như Y Y, cái gì cũng không cố kỵ, lẻ loi một mình tới tìm ta, ta chắc chắn sẽ không bỏ nàng lại một mình.”
Hồ Mộ Y nhíu mi, chu miệng đáp trả: “Nếu Y Y lại giống nhị tỷ ta, vì ta không tiếc đắc tội với người thân, dùng toàn lực bảo vệ, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thương ta hơn bất kỳ ai, ta nhất định sẽ không cần lấy việc rời đi uy hϊếp nàng, trưng bộ mặt thối cho nàng xem, khiến nàng đau lòng.”
“Nếu ta là con người, cho dù yêu ngươi thì cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận thân phận hồ ly tinh của ngươi như thế, càng thêm căm giận hành vi lưu manh vừa rồi của ngươi, nói sao thì cũng là tiện nghi cho ngươi…….”
“Nếu ta là nhị tỷ, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhận tình yêu của phích lịch kiều oa, lại càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho tính tình trẻ con của nàng……”
“Như vậy sao, thế còn không bằng ngươi đi yêu Y Y của ta đi…….”
“Sao không không đi yêu luôn Linh nhi đi……”
“Hắc hắc hắc……”
“Hi hi hi hi…..”
Hai người cười xong, không quên liếc một cái, chạy về hai hướng trái ngược, đi tìm nữ nhân của mình.
Trời dần dần tối đen, sau khi nhận được điện thoại của Vị Ương, Hồ Mộ Y phóng như tên bắn vào rừng. Nàng hận chết mình nói không chịu nghĩ, hối hận vì đã không giữ chặt Lãnh Y, cầu xin nàng đừng rời đi.
Vị Ương nói với Hồ Mộ Y, lúc Lãnh Y tới tìm nàng trên người không mang bất cứ thứ gì, không di động, không tiền, còn nôn thực lâu vì không chịu nổi việc chạy tới quá vội vàng, ngay sau đó còn thấy nàng và Lang Lâm “triền miên” nữa, một loạt đả kích như thế, thân thể nhu nhược của Y Y sợ khó trụ nổi.
Hồ Mộ Y trắng mặt liều mạng chạy, gọi to tên Lãnh Y. Ngay lúc sứt đầu mẻ trán liền nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Y Y, Hồ Mộ Y lòng vui vẻ, chạy tới như điên liền thấy bóng dáng Y Lãnh Y nhu nhược ngồi trong bụi cỏ run rẩy vì lạnh, lòng chua xót không thôi, tiến lên vài bước ôm chặt nàng vào lòng.
“Y Y, thực xin lỗi……Đều là tôi không đúng……Không nên để em lại một mình……”
Hồ Mộ Y vừa nói vừa hôn lên thái dương nàng, hốc mắt đỏ bừng. Cho dù như thế, Hồ Mộ Y vẫn có thể cảm giác được thân thể người trong lòng cứng ngắc, hô hấp dồn dập. Hồ Mộ Y nâng khuôn mặt Lãnh Y lên, nhìn vẻ mặt cắt không chút máu của nàng, kinh ngạc hỏi: “Y Y làm sao vậy?”
Y Lãnh Y tái nhợt cuộn tròn rúc vào lòng Hồ Mộ Y: “Sói! Mộ Mộ, sói!”
Hồ Mộ Y nghe vậy liền vội vàng quay đầu, chỉ thấy trong đám cỏ đẫm sương, một đôi mắt loé lên lục quang nhìn chằm chằm mình cùng Lãnh Y.