- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
- Chương 11: Hồng nhi học nghệ
Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
Chương 11: Hồng nhi học nghệ
Thân thể mềm mại tuyết trắng của Hồng nhi hơi phiếm quang mang nhàn nhạt dưới ánh trăng, đôi bầu ngực căng tròn khẽ run nhè nhẹ dưới làn gió mát, ghê tởm hơn nữa là như thể cố ý, hai chân nàng hơi chụm vào một chỗ, tư thế quyến rũ khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng. Trên xương quai xanh khêu gợi có một ấn kí hỏa diễm màu đỏ càng làm bầu không khí tăng thêm hương vị mị hoặc. Mái tóc dài hoàn mỹ thả xuống tản trên tấm lưng ngọc mê người, mà nhìn hướng lên trên, lại là khuôn mặt nhỏ như bàn tay trắng nõn, đôi mắt đẹp dị thường câu nhân hàm chứa ý cười nhìn hai ngân hồ, đôi môi hồng hơi mím lại, cả người trên dưới tản ra hương vị mê người.
“Đây là Hồng nhi?” Đại tỷ gian nan nuốt nước miếng, không thể tin được sự thật trước mắt.
Nhị tỷ lấy tay che miệng, cũng ngơ ngác nhìn Hồng nhi.
“Đại tỷ, nhị tỷ, thì ra Hồng nhi lại xinh đẹp động lòng người như vậy a!” Sau một tiếng hét đinh tai nhức óc, mỹ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không chút nào rụt rè, vung vẩy cánh tay, thân thể không một mảnh vải chạy vội tới chỗ hai con bạch hồ.
Đại tỷ, nhị tỷ, mỗ mỗ đầy mặt hắc tuyến, không khí hoàn mỹ vừa mới xây dựng được nháy mắt đã bị phá nát, nữ nhân xinh đẹp phong tình vạn chủng lại vô cùng ngu ngốc ở trước mặt này không phải tiểu hồng hồ thì là ai?
Lần đầu tiên trong cuộc đời tiểu hồng hồ hóa thành hình người, cực kì hưng phấn, nhưng bất hạnh là không có gương, tiểu hồng hồ liền ngồi xổm xuống, một phen ôm lấy đại tỷ vẫn đang ở hình hài hồ ly, dùng sức ấn đầu nó đối diện với mình, từ con ngươi nó nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình phản chiếu lại, cười đến run rẩy cả người.
“A, thế gian này sao lại có nữ nhân xinh đẹp đến vậy nhỉ?”
“Trời ạ, như thế nào mà ta còn xinh đẹp hơn cả đại tỷ, nhị tỷ thế này?”
“Y Y nhìn thấy ta như vậy có thể cũng chảy máu mũi không đây?”
“Oa ha ha, ta tự mình nhìn mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng còn có du͙© vọиɠ nữa là.”
“…”
Ba con ngân hồ không nói gì nhìn “tiểu hồng hồ”. Hồng nhi thỏa mãn hôn đại tỷ một cái, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, rồi lập tức quay đầu xin mỗ mỗ.
“Mỗ mỗ, Hồng nhi có thể xuống núi tìm Y Y không?”
“Xuống núi?” Mỗ mỗ cười lạnh.
“Sao chứ? Không phải đã biến thành hình người sao?” Hồng nhi khẽ nhíu mày, chớp chớp đôi mắt đẹp khó hiểu hỏi, thanh âm ngọt ngào vừa nghe như làm nũng vừa như thầm oán kia khiến đại tỷ, nhị tỷ rùng mình. Tai họa, tuyệt đối là một tai họa mà!
“Biến thành hình người xong mà ngay cả quần áo cũng không biết mặc đã dám nói mình là người rồi?”
“A!” Hồng nhi giật mình, đôi cánh tay ngọc như ngó sen lập tức ôm lấy thân mình: “Sao các người có thể nhìn lén ta ah! Thân thể này chỉ có Y Y mới được nhìn thôi! Các ngươi – các ngươi quá vô sỉ!”
Đại tỷ, nhị tỷ đen mặt, không nghĩ tới sau khi tiểu muội biến thành người, tài năng vu oan giá họa lại nâng cao thêm một bước, lại càng thêm khẳng định người ở trước mặt đúng là tiểu hồng hồ.
“Còn không trở về mặc?” Mỗ mỗ trừng mắt lườm.
“Dạ.” Hồng nhi cúi đầu nghe lời, ngoan ngoãn đi về phía cửa động.
Thừa dịp nàng trở về động Hồ Liên, đại tỷ liền lôi kéo nhị tỷ đi qua: “Mỗ mỗ, đây là có chuyện gì? Tiểu muội nàng –”
Mỗ mỗ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Ta cũng không ngờ nó lại sẽ là một ‘mị hồ’.”
“Cái gì?” Nhị tỷ kinh ngạc nhìn mỗ mỗ. Tiểu muội là mị hồ, có lầm không vậy?
Mỗi một hồ ly tinh trong gia tộc hồ ly khi tu luyện thành người thì đều có thuộc tính riêng của mình, nhưng mà đặc tính hơn người này lại không cách nào thể hiện khi còn ở thân hồ ly, chỉ có khi huyễn hóa thành hình người thì mới có thể nhìn ra. Theo như lời mỗ mỗ nói, nàng là “thiện hồ”, vô luận thần tiên hay yêu ma quỷ quái thì khi ở cùng nàng một chỗ đều thư thái trước nay chưa từng có, xưng huynh gọi đệ lại càng không cần phải nói, bởi vậy bằng hữu của mỗ mỗ nhiều đếm không xuể. Mà đại tỷ thì là “linh hồ”, năng lực tiếp thụ hay xử lí tình huống đều vượt trên hồ ly tinh bình thường. Nhị tỷ là “lãnh hồ”, sau khi hóa hình người thì băng thanh ngọc khiết như tiểu long nữ, ít nói ít cười. Mị công là vốn gốc lập nghiệp của hồ ly tinh, bởi vậy mặc kệ là hồ ly thuộc tính gì, thì đều phải nắm giữ được mị công, nhưng có thể chân chính phát huy toàn bộ công hiệu của mị công cũng chỉ có “mị hồ” ngàn năm có một.
“Nói như vậy là thật sao?” Đại tỷ mặt lộ vẻ vui mừng, chưa bao giờ nghĩ tiểu bất điểm* nhà mình kia lại có tiền đồ như thế.
(*nhỏ đến k thể nhỏ hơn/đứa bé)
Mỗ mỗ trợn mắt lườm đại tỷ một cái: “Ngươi nhìn đức hạnh của nó thế, đường đường mị công ở trên người nó đều vô dụng cả.”
“Sẽ không.” Nhị tỷ lắc đầu.
“Sao?” Đại tỷ thắc mắc.
“Sở dĩ mỗ mỗ nói như vậy là vì tiểu muội nàng vừa hóa hình người, hoàn toàn không biết rõ bản thân mình, chờ đến khi nàng có thể vận dụng tự nhiên mị công, sợ là không người nào có thể địch.”
Đại tỷ nghe xong lời này, vỗ đùi một cái, gật mạnh đầu: “Đúng vậy, mỗ mỗ người nghĩ mà xem, ngay cả Lôi mẫu là thần tiên không nhuốm khói lửa nhân gian cũng vẫn bị tiểu muội mê hoặc khi còn ở thân hồ ly, điều đó chứng tỏ nàng có tiềm lực vô hạn.”
“Hy vọng thế.” Mỗ mỗ thở dài, giữa đôi lông mày chứa chút ưu sầu.
Tam hồ đang nói, Hồng nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hì hì rất không có hình tượng chạy từ trong động Hồ Liên ra.
Trên người Hồng nhi mặc một chiếc áo ngắn màu bạc hoa văn, vạt áo hai sườn có đai lưng buộc lỏng trước ngực thành nút thắt, phần đai lưng còn thừa lại tùy ý thả xuống, đón gió bay phấp phới. Phần dưới mặc một chiếc quần tơ tằm có ren màu đen thực mê người. Chỉ có điều ăn mặc khêu gợi như thế, lại phối với khuôn mặt cười cười ngu không tả nổi kia, ít nhiều có chút quái dị.
Vừa đến nơi, Hồng nhi liền như thể làm nũng tiến vào lòng mỗ mỗ đã hóa hình người.
“Mỗ mỗ, Hồng nhi thực đói a, Hồng nhi muốn ăn thịt nướng, cá nướng, thỏ nướng, lợn sữa nướng……”
Mỗ mỗ cười khổ, nhìn đại tỷ, nhị tỷ: “Các ngươi thấy sao? Nó như vậy còn có thể coi là ‘mị hồ’ không?”
Đại tỷ không nói gì, kéo tay Hồng nhi nghiêm trang nói: “Đêm nay bắt đầu học, nghiêm khắc huấn luyện.”
***
Hồng nhi chu cái miệng nhỏ nhắn thập phần không vui bị nhị tỷ kéo vào trong căn nhà tranh, một đống nhân văn lễ nghi, học giáo luận thuật, khiến cho đôi mắt đẹp như muốn lồi ra. Làm người thật khủng khϊếp a, gặp người không thích phải cười, gặp người mình thích phải mím môi giả bộ rụt rè, còn có, dựa vào cái gì mà đồng tính không thể kết hôn chứ? Hả??!!
Cầm sách lịch sử, quét mắt nhìn nhị tỷ miệng ngậm cọng cỏ, vui vẻ nhàn nhã ở kia, kỳ dị ho khan hai tiếng: “Nhị tỷ, Võ Tắc Thiên dĩ nhiên có thể thành vua, phỏng chừng nếu ta sinh ra ở thời cổ đại thì khẳng định cũng là cấp nhân vật hoàng hậu ý chứ, vậy chẳng phải ngươi là Dung ma ma sao, ha ha.”
Nhị tỷ mắt lạnh liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Khụ –” Hồng nhi xoay người ngồi thẳng, suy nghĩ một hồi, vẫn nhịn không được hỏi ra lời: “Nghe nói nàng còn nuôi nam sủng, ngươi nói lúc bọn họ ML* thì ai làm ai nhỉ?”
(*make love)
“Đây là thứ ngươi nên hỏi sao?”
“Được rồi, vậy tỷ nói xem chính sách ở hậu cung cổ đại là gì?”
“……”
“Nữ nhân cổ đại đều không mặc áo con sao? Vậy lúc chạy không phải sẽ loạn hết cả lên à?”
“……”
“Ta cảm thấy cổ đại mới là thời đại công bình nhất, hợp pháp hóa *, đây vẫn là điều ta hướng tới!”
(*chỗ này chữ bản raw bị lỗi nên k biết là gì)
“……”
“Nhị tỷ, ngươi nói xem Hoàng Thượng hắn có đi kỹ viện không?”
“……”
Buổi tối, thật vất vả Hồng nhi mới có thể nghỉ ngơi một lát, vừa đặt mông ngồi xuống, đã bị đại tỷ lôi đi, tóm nàng vào phòng mình.
Tiểu hồng hồ ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi, thổi thổi làn khí lạnh phả ra từ điều hòa, thích ý nheo nheo đôi mắt nhỏ. Không nói chứ đại tỷ thật đúng là biết hưởng thụ, biệt thự cổ kính rộng rãi, trang hoàng cực kì có phong cách, xa hoa mà không lãng phí. Tiểu hồng hồ nhìn nhìn đến đầu óc có chút mơ màng, đại tỷ thế nào còn chưa vào, Hồng nhi buồn ngủ chết được. Vừa nghĩ tới, cửa “chi nha” một tiếng mở ra, đại tỷ trên người chỉ mặc một bộ nội y khêu gợi bằng tơ tằm, mái tóc ướt sũng phủ trên đầu vai, đầu lưỡi hơi hé ra, cười duyên.
“Tiểu muội, biết đại tỷ muốn dạy ngươi cái gì không?”
Tiểu hồng hồ liếʍ liếʍ môi, ánh mắt đờ đẫn: “Không biết.”
Đại tỷ cười quyến rũ, tiến sát lại Hồng nhi, tay áp lên đôi gò má tinh oánh như ngọc của nàng, khẽ thổi bên tai nàng: “Đại tỷ muốn dạy ngươi a, là mị công.”
“Mị công? Dùng để làm gì vậy, vì sao Hồng nhi phải học?”
“Đương nhiên là có ích rồi.” Đại tỷ cười xấu xa ôm lấy Hồng nhi, làn hơi ấm áp phả lên mặt nó.
“Đương nhiên là có ích rồi, sau khi học xong, đảm bảo Y Y kia lại càng yêu ngươi.”
“Thật sự?” Hồng nhi hưng phấn hỏi, quay người đè đại tỷ dưới thân, nhìn nàng thật sâu: “Vậy phải học thế nào?”
Cảm thấy hai khỏa mềm mại kia của Hồng nhi ép sát vào mình, trong lúc hít thở đều là hương thơm đặc hữu của Hồng nhi, trong nháy mắt khuôn mặt đại tỷ nóng đến kinh người, đầu “ầm” một tiếng nổ tung. Nếu ta nhớ không lầm thì hẳn là ta dạy học mà?
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly
- Chương 11: Hồng nhi học nghệ