Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaXét thấy tính nguy hiểm của trung đội đặc cần, báo cáo Phùng Thu Sinh đưa ra với sự lựa chọn thành viên trung đội lại không cùng ý kiến. Lâm Tĩnh cho rằng quân lệnh như núi, đội viên ưu tú được chọn trực tiếp tổ kiến trung đội đặc biệt là được, không cần cân nhắc tình huống thực tế quá mức. Phùng Thu Sinh lại đưa ra bối cảnh của một số người trong đội cùng tính cách của phần lớn đội viên, đưa ra kiến nghị, áp dụng báo danh tự nguyện, công khai trình tự chọn lựa, ngay cả trung đội trưởng đặc biệt cũng dùng phương pháp này tuyển chọn, mới có thể ngăn chặn hậu hoạn lúc sau.
Lâm Tĩnh sau khi nhận được báo cáo thì cẩn thận thương thảo lại với cậu, liền đồng ý đề nghị của cậu, hướng toàn bộ đội tuyên bố, lập tức khiến cho tiếng vọng cường liệt.
Phàm là người thêm vào đại đội đặc công sẽ không có sợ chết, người có bối cảnh cũng không tiến vào chỗ thế này, vì vậy ai cũng muốn thêm vào trung đội đặc biệt, mà với vị trí trung đội trưởng kia càng thêm mưu cầu danh lợi. Lâm Tĩnh chỉ là đại đội trưởng tạm thời, sớm muộn cũng phải về nước, đại đội trưởng chính thức chỉ sợ được chọn ra từ 1 trong những trung đội trưởng, mà trung đội trưởng của trung đội đặc biệt này lại là người có hy vọng cao nhất.
Từ hôm đó, huấn luyện trong cảnh đội nhất thời khí thế ngất trời, nhiệm vụ gì cũng là người người anh dũng, ai cũng muốn đi trước thể hiện. Lâm Tĩnh không nghĩ tới việc lựa chọn như vậy lại có thể đưa ra tác dụng tích cực, trong sự bất ngờ cũng có chút vui mừng.
Vì tính công bằng, hắn cho toàn bộ đội viên nửa tháng, để bọn họ huấn luyện cho tốt, thế nhưng, chưa kịp bắt đầu lựa chọn, thì hắn đã nhận được cảnh báo đến từ Lăng Tử Hàn.
Đó là tín hiệu trực tiếp từ điện thoại di động, chỉ cần nhấn nút là được, tuy rằng không trò chuyện, Lâm Tĩnh cũng biết Lăng Tử Hàn đang gặp tình huống khẩn cấp, vì vậy hắn vội vã xuất ra máy truy tung tín hiệu, phát hiện vị trí Lăng Tử Hàn đang tại hướng tây nam Khê La, ở gần đường cao tốc 70km.
Hắn mang micro, hướng toàn bộ đội hạ lệnh: “Đoàn huấn luyện viên, tiểu đội Quỷ Ảnh, tiểu đội Hắc Long, tiểu đội Trừ Tà, tiểu đội Con Dơi, tiểu đội Chuồn Chuồn Đỏ, tiểu đội Uất Kim Hương, 10 phút sau xuất phát, đẳng cấp hành động: cấp 1. Trung đội phi cơ trực thăng chuẩn bị 3 phi cơ trực thăng, 10 ‘ sau bay. Đây không phải diễn tập, nhắc lại, đây không phải diễn tập.” Hắn đưa ra tọa độ phương vị, sau đó nhanh chóng trang bị, hướng thẳng ra ngoài.
Hành động cấp 1 có nghĩa là nhiệm vụ nguy hiểm, tất cả mọi người đều phải mang đủ trang bị, cho nên hắn mới để 10′ chuẩn bị. Chờ hắn chạy tới trung đội phi cơ trực thăng, thì đã có 3 cái phi cơ trực thăng tĩnh âm đang chờ cất cánh trong sân. Hắn vừa mới đưa tọa độ phương vị báo cho 3 người lái, đoàn huấn luyện viên cùng tiểu đội Quỷ Ảnh liền tới, sau đó là tiểu đội Hắc Long cùng tiểu đội Trừ Tà, các 3 tiểu đội khác đến cuối cùng, mất 9′, chưa quá thời gian.
Lâm Tĩnh nhìn sơ qua trang bị của họ, thấy không có vấn đề, liền nói: “Quỷ Ảnh cùng Uất Kim Hương đến chiếc số 1, Hắc Long cùng Con Dơi số 2, Trừ Tà cùng Chuồn Chuồn Đỏ số 3, đoàn huấn luyện viên mỗi người theo 1 tiểu đội, lập tức xuất phát.”
“Yes, sir.” Tất cả mọi người lập tức lên máy bay.
Phi cơ trực thăng lập tức lên không, hướng tây nam nhanh chóng bay đi.
Lâm Tĩnh đến bây giờ cũng không nhận được mệnh lệnh hoặc cảnh báo nào từ phía chính phủ, liền biết phát hiện của Lăng Tử Hàn sớm hơn bọn họ. Hắn liền liên lạc Lạc Mẫn, khẩn cấp mà nói: “Lạc cục, Tử Hàn gặp nạn, xin anh lập tức truyền hình ảnh vệ tinh của khu số 34 cho tôi gấp. Chúng tôi đang bay tới đó, tôi cần biết tình hình nơi đó.”
Lạc Mẫn cũng không thấy báo cáo liên quan đến vụ việc này, nên lấy làm kinh hãi. Hắn không dám chậm trễ, lập tức hạ lệnh, để các bộ môn trong Cục Quốc an truyền hình ảnh vệ tinh của khu đó tới hệ thống chỉ huy của Lâm Tĩnh cùng văn phòng của hắn.
Rất nhanh là có thể thấy, đường cao tốc dường như xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, khắp chốn khói đen tràn ngập, xe đổ ngã chất thành đống. Phóng to ra có thể thấy rõ, trên núi có người ở đang nổ súng xuống phía dưới, các trận bắn súng khiến bụi mù.
Lâm Tĩnh hỏi Lạc Mẫn: “Chiếc xe đó là của ai?”
Lạc Mẫn hiển nhiên rất quen chiếc xe bọc thép chống đạn kia, lập tức trả lời: “Là xe của Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang tướng quân Ban Địch An, hôm nay ông ta có mời Tử Hàn tham quan bộ đội đặc chủng.”
“Tôi hiểu rồi.” Lâm Tĩnh cắn răng nói. “Dù mục tiêu của chúng là ai, thì cũng không thể để chúng tổn thương đến Tử Hàn.”
“Giờ tôi có phái người tới cũng không kịp, cũng không có sức chiến đấu bằng bên cậu, nhờ các cậu rồi.” Lạc Mẫn ngừng một chút, lại nói, “Ban tướng quân hạ lệnh để bộ đội đặc chủng tới trợ giúp, bọn họ cũng sẽ nhanh tới thôi.”
“Rõ rồi.” Lâm Tĩnh đã thấy 2 phi cơ trực thăng vũ trang bay đến, đám bộ đội đặc chủng nhảy xuống, chạy thẳng lên núi. Đã lâu rồi không thấy hình ảnh này, hắn có chút hưng phấn, nói với 3 phi công, “Mau, dùng tốc độ nhanh nhất.”
Tới B quốc trước, các phương diện liên quan đã từng nói qua kỷ luật ngoại sự cùng với tình hình của vài nhân vật chủ chốt trong nước cho họ nghe, vị tướng quân Ban Địch An này là người đứng đầu trong quân B quốc, tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc, đồng thời cũng là kẻ thù chính trị chính của tổng thống Lý Nguyên. Lâm Tĩnh rất lo lắng gã cố ý nhắm vào Lăng Tử Hàn, để đả kích Lý Nguyên. Nói thật, hắn không có hứng thú với cuộc đấu tranh chính trị giữa Lý Nguyên và Ban Địch An, nhưng an nguy của Lăng Tử Hàn khiến hắn lòng nóng như lửa đốt.
Vài phút sau, bọn họ liền bay đến bầu trời của dàn xe đang bị công kích kia. Lâm Tĩnh không xem hình vẻ vệ tinh nữa mà quay đầu quan sát. Hắn thấy Lăng Tử Hàn từ trên xe đi xuống, sau đó có tay súng bắn tỉa bắn về phía cậu. Hắn chưa kịp lo lắng thì liền lập tức thông qua hệ thống chỉ huy hạ lệnh cho toàn bộ các tiểu đội, sau đó gọi điện cho Lăng Tử Hàn. Hắn muốn người kia biết, hắn đã nghe được sự trợ giúp của cậu, hiện giờ đã tới rồi.
“Tử Hàn, chúng tôi tới rồi, cậu sao rồi?” Hắn sử dụng ngữ hệ ngữ hệ do chính mình đặc biệt nghiên cứu ra chỉ dùng để sử dụng trong đại đội Dã Lang, ở đây chỉ có hắn cùng Lăng Tử Hàn mới hiểu.
“Tôi không sao.” Lăng Tử Hàn cũng dùng ngữ hệ này đáp lại, thanh âm rất chậm rất nhẹ, “Anh có thể nhìn thấy chỗ tôi đang đứng không?”
“Có thể thấy.” Lâm Tĩnh bình tĩnh. “Chúng tôi dùng phi cơ trực thăng tĩnh âm tới. Tình huống thế nào?”
Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh nói rõ, “Ngay chính diện của tôi, chừng 100m ở trên núi, có một tay súng bắn tỉa đang nhắm vào tôi. Bọn chúng chắc có 2 người, giao cho anh, tốt nhất nên bắt sống.”
Lâm Tĩnh lập tức nhìn về phía phương hướng theo lời cậu, thấy có ánh sáng lóe lên do kính phản xạ dưới ánh mặt trời, liền xác định được vị trí của tay súng bắn tỉa. Hắn lập tức nói: “Tôi sẽ đến xem chúng thế nào. Cậu đứng vậy quá nguy hiểm, mau tìm chỗ nấp đi. Chúng tôi sẽ chạy tới.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cúp máy, bỗng nhiên nghiêng người qua bên phải, thuận thế lăn một vòng trên mặt đất, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Nhưng Lâm Tĩnh không nhìn cậu nữa, chỉ nhanh chóng hạ lệnh, để phi cơ trực thăng dùng tốc độ cao nhất bay tới đó, sau đó dừng lại trong không trung. Phi cơ là tĩnh âm, tiếng bay giống như muỗi, bộ đội đặc chủng trên mặt đất đang tiến công, tiếng súng ồn ào, hoàn toàn không ai chú ý tới hình không trung.
Từ phi cơ thả xuống hàng loạt cầu thang hợp kim cách mặt đất khá gần, các tiểu đội lần lượt leo xuống, như tên rời cung, từ ba phương hướng chạy thẳng tới chỗ hai tên tay súng bắn tỉa.