Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaTrở lại Bắc Kinh bận rộn vài ngày, tổng kết hành động lần này xong, xử lý đống công tác đã chất chồng chất đống, lại tới bệnh viện làm kiểm tra thường kỳ, xác nhận cơ thể khỏe mạnh. Lúc này Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh mới thoải mái được 1 chút. Tuy rằng sắp xếp hành động chống khủng bố liên minh quốc tế chuẩn bị tiến hành, lúc đó có khá nhiều công việc liên quan đến việc chuẩn bị, nhưng cuối tuần có thể nghỉ ngơi rồi.
Lôi Hồng Phi gọi điện thoại đến mai uyển, nghe Vệ Thiên Vũ nói: “Tử Hàn đi công tác rồi, còn chưa về.”
Hai người đều biết rõ trong lòng, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là không có ý định bàn công việc, Lôi Hồng Phi có chút vô cùng kinh ngạc. Lăng Tử Hàn đã sớm rời khỏi Nhật Bản rồi mà, sao tới giờ vẫn chưa về tới nhà, nếu như còn có công tác khác phải làm, vì cũng phải để ý đến sức khỏe của cậu một chút chứ. Y cười cười, thân thiết hỏi: “Sức khỏe của Tử Hàn thế nào rồi?”
“Cũng được …” Vệ Thiên Vũ còn chưa nói xong, Lôi Hồng Phi liền thấy trên màn hình có hai bóng hình nhỏ nhỏ đang chen chúc nhìn, đồng thời có tiếng trẻ nhỏ vang lên.
“Bác Hổ, bác Lang đâu rồi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ cực kỳ hưng phấn, tiếng gọi thanh thúy cực kỳ êm tai.
Lôi Hồng Phi vui vẻ đến cười rạng rỡ: “Bác Lang đang ở đây, để bác gọi cho.” Nói xong, y quay đầu gọi lớn. “Lão Lâm, mau tới đây, hai đứa nhóc quỷ nhà Tử Hàn tìm cậu nói chuyện kìa.”
Lâm Tĩnh lập tức từ trong phòng đi ra, cười xuống lầu, đứng bên cạnh Lôi Hồng Phi.
Hai đứa nhóc lập tức nhảy nhót nói: “Bác Lang, bác Lang, bác cùng bác Hổ sao không đến nhà con chơi nữa vậy?”
Lôi Hồng Phi lập tức mềm lòng: “Gần đây bác hơi bận 1 chút, ngày mai hai bác tới thăm tụi con nha?”
Hai đứa nhỏ lập tức hoan hô, Vệ Thiên Vũ sờ sờ đầu tụi nhỏ, cười nói với Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh: “Hai cậu nên dạy tụi nhỏ lại đi, hiện tại hai tụi nó cứ thấy cái gì là tháo cái đó ra, Tử Hàn với tôi đang suy nghĩ, không biết có khi nào tụi nó tháo cái nhà này ra luôn hay không đây.”
Hai đứa nhóc nghe anh nói xong, lập tức mở tròn hai mắt, xoay động, dường như mới được dẫn đường, dự định tháo nhà ra.
Lôi Hồng Phi vui tới mức muốn đập bàn. Lâm Tĩnh cũng rất thích hai đứa nhóc thông minh hoạt bát này, liền cùng bọn họ nói chuyện, nói khá lâu, sau đó mới cúp máy.
Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn hắn, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, đưa tay đặt lên vai của hắn, có chút cảm khái mà nói: “Thấy mấy đứa nhỏ này, tôi chợt nghĩ thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ mới nháy mắt, mà đã vài chục năm trôi qua rồi.”
“Đúng vậy.” Cuộc sống trước đây của Lâm Tĩnh trên cơ bản chính là huấn luyện, họp hành cùng chiến tranh, hầu như mười năm như một ngày, chỉ từ khi điều tới Bắc Kinh, mới có chút thay đổi. Đối với hắn, kể từ lúc cửa nát nhà tan, thời gian của hắn đã ngừng đọng lại rồi, nên hắn đã không còn chú ý tới nó nữa, vì vậy qua nhanh hay chậm cũng không quan trọng, chỉ là hiện tại cảm thấy khác xưa rồi, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, một ngày đã dần trở nên thú vị hơn. Những suy nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu hắn, nụ cười trên mặt hắn cũng rạng rỡ hơn.
Lôi Hồng Phi rất sung sướиɠ, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nhịn không được nói: “Lão Lâm, cậu cũng nên kết hôn đi.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra, có chút do dự nhìn y 1 chút, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện tại bận như thế, làm sao có thời gian tìm đối tượng? Cũng không thể tùy tiện chọn đại 1 người kết hôn mà đúng không?”
Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu, không ngừng cố gắng thử: “Vậy cậu nói thử cậu thích dạng bạn đời thế nào đi, tôi giúp cậu để ý cho.”
Lâm Tĩnh cười ha ha: “Anh còn chưa chọn được cho mình, còn ở đó nhiều chuyện lo cho tôi làm gì? Nếu có khả năng, thì anh chọn cho mình một người trước đi.”
“Tôi … Cái đó …” Lôi Hồng Phi ho khan hai tiếng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Y không dám nói rõ quá, nếu như Lâm Tĩnh không có ý đó, lỡ trở mặt với y, vậy mất mát này không gì bù đắp được rồi.
Nhưng Lâm Tĩnh với biểu hiện muốn nói lại thôi của y lại hiểu lầm: “Tôi biết tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của anh rồi, kỳ thực toàn bộ thế giới đều biết mà, anh đã từng tuyên bố công khai ở B quốc, nói rất cụ thể đó.” Hắn trêu chọc, mắt mỉm cười. “Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của anh chính là nam, tuổi nhỏ hơn anh 3, cao xấp xỉ anh, hơi gầy 1 chút, tướng mạo tinh xảo, tính cách ôn hòa văn tĩnh, khí chất cao quý ưu nhã, ý chí kiên định cường hãn, xuất thân thế gia, biết 20 thứ tiếng, thiên văn địa lý không chỗ nào không thông, nấu nướng sáng tác không gì không giỏi, nói chung, các phương diện còn tiêu chuẩn hơn cả tuyển vương tử Trung Quốc thời xưa nữa đó.”
Lôi Hồng Phi quẫn bách. Người khác không biết, nhưng Lâm Tĩnh lại biết rất rõ, tiêu chuẩn này chính là dùng Lăng Tử Hàn làm chuẩn mà nói, cho nên y không thể phủ nhận, thế nhưng, hiện tại tình thế đã thay đổi, y đối với Lăng Tử Hàn đã khôi phục tình cảm anh em thân thiết như hồi xưa rồi, không còn là phần tình yêu mà khiến y vừa nghĩ tới đã đau lòng, trái lại cái người đang ngồi trước mắt y đây lại khiến y mỗi ngày đứng ngồi không yên, khiến y xung động khó có thể ức chế, nhưng y lại không dám nói bậy.
Y chán nản thở dài, 5 ngón tay phải không ngừng co lại rồi dũi ra, dũi ra rồi co lại, sau đó nắm chặt lòng bàn tay lại rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm, nhưng cũng không cách nào bung ra lực được.
Không phải đang khiến y nghẹn uất mà chết hay sao.
Cuộc nói chuyện cùng Lâm Tĩnh khiến y á khẩu không trả lời được, nhất thời khiến hắn hết sức vui mừng. Cái tên Lôi Hồng Phi xuất thân gia môn, gia thế hiển hách, tự mình cũng đã lập ra chiến tích lớn lao, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ở trước mặt bạn bè luôn như vậy, ngay thẳng đơn thuần, có tình có nghĩa, là một tấm lòng son hiếm thấy trong thời đại này, dễ thương như một đứa nhỏ vậy.
Hắn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cười nói: “Trời còn sớm, nếu ngày mai phải đi thăm con nuôi, cũng không thể đi tay không, chúng ta ra ngoài mua chút đồ đi.”
Câu này như giải vây cho Lôi Hồng Phi vậy, y lập tức hăng hái bừng bừng gật đầu: “Được được, đi thôi nào.”
Hai người lái xe đi ra ngoài, tới thẳng một Plaza lớn ở gần đó. Trước đây bọn họ đã tới đây vài lần rồi, nên quen thuộc mà trực tiếp đi lên khu trẻ em ở lầu 4.
Nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu, hai người vừa đi vừa thương lượng: “Thiên Vũ nói hai tụi nó cứ thấy gì là tháo cái đó ra, lần này chúng ta mua nhiều đồ chơi phức tạp 1 chút, để tụi nó khi tháo cũng mất chút thời gian.”
Đồ chơi dành cho trẻ em đã dần phát triển thay đổi không ít, rất nhiều chủng loại, bao hàm toàn diện, hai người hăng hái mà lựa chọn. Dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng, bọn họ mua một đống máy móc, mô hình cùng công cụ kết cấu phức tạp tinh xảo.
Đang trong lúc suy nghĩ xem có nên mua thêm quần áo hay sách vở văn phòng phẩm cho hai đứa con nuôi hay không, thì trong Plaza bất chợt xảy ra một tiếng động lớn, tiếng ồn này mang sự bất an nhanh chóng lan truyền không khí, rất nhiều khách hàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thần tình thấp thỏm, có người buông bỏ đồ đang lựa trong tay, dùng thang cuốn đi xuống dưới, dự định rời đi.
Đối với tình hình khác thường, Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh so với người bình thường càng mẫn cảm hơn. Hai người liếc nhau, song song bước nhanh đi tới lan can, nhìn xung quanh xuống phía dưới.
Giữa lầu 1 là khu nghỉ ngơi, có vài bồn hoa, quanh bồn hoa có những cái ghế dài. Từ trần nhà đến lầu 1 không có kiến trúc che chắn lại, các tin tức bằng tia laze không ngừng chiếu rọi ở giữa không trung, đang phát các quảng cáo tuyên truyền, khu kinh doanh ở mỗi tầng đều là dạng xoay vòng tròn, toàn bộ khách hàng có thể nhìn thấy được tin tức đang phát ở ngay giữa trung tâm, phối hợp cùng với âm nhạc đang nhẹ nhàng phát ra từ trần nhà, khiến cả plaza toát ra bầu không khí náo nhiệt, có thể kí©h thí©ɧ khách hàng mua nhiều hàng hơn. Nhưng lúc này, hình vẻ laser đã biến mất, nhạc cũng đã ngừng, Plaza nhất thời yên tĩnh lại, tựa như đã đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, không còn trong đỉnh điểm của đợt kinh doanh nữa.
Có một tiếng nói nhẹ nhàng truyền ra: “Xin khách hàng chú ý, xin khách hàng chú ý, lầu 1 Plaza phát sinh sự cố, vì an toàn của mọi người, xin mọi người khẩn cấp tới cửa thoát hiểm của mỗi lầu, nhân viên công tác trong Plaza sẽ lập tức hướng dẫn mọi người rời đi, cám ơn đã hợp tác.”
Tiếng nói của MC nhiều lần vang lên, khách hàng trong plaza mặc dù có bất an, nhưng trong lòng cũng yên ổn hơn. Bọn họ cũng không có giật mình, mà ôm chặt con nhỏ trong tay, chiếu cố người già, cầm tay bạn đời mình nhanh chóng tìm kiếm cửa thoát hiểm, cố gắng rời khỏi cái chỗ chợt xuất hiện tình huống dị thường này.
Nhưng Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi không có di động, vừa quan sát tình hình ở dưới vừa thấp giọng nghị luận.
Lôi Hồng Phi tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc không mang theo gì hết, không thấy được gì hết trơn.”
“Tìm Plaza xem máy giám sát cũng vậy mà thôi.” Lâm Tĩnh cẩn thận tính toán cự ly 1 chút, khe khẽ thở dài. “Cho tôi một cây súng ngắm bắn, không cần tới một phút thì cũng đã giải quyết xong vấn đề rồi.”
“Kỳ thực cũng không cần dúng tới súng.” Lôi Hồng Phi dược dược dục thí. “Để tôi đi đối phó chúng, nhiều lắm 3 phút là xong rồi.”
Hai người đang nói, bỗng nhiên phía sau có 1 người lễ phép nói: “Hai vị tiên sinh, xin mời lập tức rời khỏi Plaza, tôi mang hai anh ra ngoài nhé.”
Bọn họ quay đầu, nhìn một vị bảo vệ Plaza đang đứng thẳng lưng kia. Lôi Hồng Phi liền mở miệng hỏi: “Trước đây cậu đã từng là quân nhân?”
Người bảo vệ trẻ tuổi kia ngẩn ra, lập tức gật đầu: “Phải, toàn bộ bảo vệ trong Plaza trước đây đều là quân nhân.”
Lâm Tĩnh từ trong túi của mình lấy ra chứng nhận sĩ quan cho cậu ta xem, hòa ái mà nói: “Chúng tôi có thể hỗ trợ đấy.”
Bảo vệ mở bóp ra, nhìn đơn vị công tác “Bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng Trung Quốc” cùng quân hàm “Thiếu tướng” ở trên đó, nhất thời hưng phấn cả người run lên, cung kính mà trả lại giấy chứng nhận, sau đó nghiêm người, chào theo chào theo nghi thức quân đội: “Báo cáo tướng quân, lầu một có mấy kẻ bắt cóc khách hàng có dùng súng uy hϊếp, trong đó có một tên còn cột thuốc nổ trên người.”
Lôi Hồng Phi gật đầu: “Dẫn chúng tôi đi tìm sếp các cậu đi.”
Y vốn chính là trời sinh mang một cỗ uy nghiêm, còn Lâm Tĩnh ở một bên giới thiệu “Y cũng là tướng quân”, bảo an kia lập tức nghiêm nghị khởi, thẳng thắn đáp: “Yes, sir.” Rồi mang họ từ cửa thoát hiểm đi thẳng tới lầu 1, tìm được phòng giám sát mà các vị lãnh đạo plaza đang tụ họp.
Đã chạng vạng, tổng giám đốc, tổng giám cùng quản lý các bộ môn trong plaza này đều đã tan tầm, chỉ có mấy người chủ quản của mấy khu buôn bán cùng bộ trưởng bảo an. Đột nhiên phát sinh chuyện nghiêm trọng như thế, điều bọn họ có thể làm chỉ giới hạn trong việc báo cảnh sát, khẩn cấp sơ tán khách hàng, thông báo chủ tịch cùng tổng giám đốc, tiếp theo lại không biết phải làm gì nữa. Sự xuất hiện của Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi khiến bọn họ như lấy được chí bảo, vị phó tổng kia lập tức biểu thị hoan nghênh cùng cảm tạ với sự chủ động hỗ trợ của họ.
Bộ trưởng bảo an cũng xuất thân quân nhân, nghe thân phận của hai người họ, lúc này nghiêm cúi chào, kích động mà nói: “Lâm tướng quân, trước đây tôi là bộ đội phản ứng nhanh ở Tân Cương, đã từng gặp ngài. Còn Lôi tướng quân, ngài đã từng tới quân tôi thị sát, tôi cũng đã từng thấy qua rồi.”
“Thật à? Khéo thật nha.” Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều thật cao hứng, nhiệt tình bắt tay với anh ta, sau đó hỏi. “Kẻ bắt cóc có tổng cộng có bao nhiêu tên? Bắt mấy con tin? Ý đồ của chúng là gì? Có đưa ra yêu cầu gì chưa?”
Bộ trưởng bảo an đối với cách hỏi tróc mang khí tức quân đội nồng nặc này cực kỳ thân thiết, lập tức rõ ràng minh xác trả lời: “Kẻ bắt cóc tổng cộng có năm người, tất cả đều là thanh niên trai tráng. Chúng bắt cóc 3 cô gái làm con tin, yêu cầu chúng tôi trong vòng nửa tiếng phải đưa chúng 2.000.000 tiền mặt, đồng thời chuẩn bị 1 chiếc xe việt dã.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh gật đầu, cẩn thận quan sát hình vẻ quản chế trên màn hình siêu lớn.
Đúng lúc này, ngoài Plaza có vô số còi cảnh sát phá tan bầu trời đêm, gào thét mà truyền tới đây.
Rất nhiều cảnh sát đã chạy tới.