Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLôi Hồng Phi tăng ca đến đêm khuya, lái xe về nhà ở trong bộ tư lệnh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, nhà của Lâm Tĩnh sát vách lại còn sáng đèn. Y dừng xe lại, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Y ở đây khá lâu, Lâm Tĩnh cho y thêm 1 bộ chìa khóa nữa, sau đó khi y về lại nhà mình, lại quên mất trả lại chìa khóa, mà Lâm Tĩnh cũng không có hỏi qua, hơn phân nửa chắc là không nhớ.
Cửa không khóa, nhưng trong phòng khách lại không có ai, khiến y càng thêm ngạc nhiên, hiện tại bộ phòng vệ canh gác nghiêm mật, không có khả năng có trộm lẻn vào được, với lại, nếu muốn trộm đồ, thì sao lại mở hết đèn đuốc ở trong nhà cơ chứ, vậy không phải là kêu người mau tới bắt tao đi hay sao? Y nhẹ nhàng khóa cửa, bỗng nhiên tâm niệm khẽ động, liền rón ra rón rén đi lên lầu, dự định bắt “Kẻ thông da^ʍ”.
Mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Lâm Tĩnh đang nằm trên giường, hô hấp hơi gấp, trừ hắn ra, không hề có ai khác, Lôi Hồng Phi sợ run vài giây, liền chạy vội vào, nghe thấy tiếng thở dốc này không được bình thường, chắc là Lâm Tĩnh bị thương, hoặc là sinh bệnh nặng rồi.
Lâm Tĩnh mặc áo ngủ, chăn đắp lung tung, đặt ngang người. Hắn nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng, trong cổ họng tựa như đang kéo xe tải vậy, khiến người khác nghe thấy mà nóng lòng.
Lôi Hồng Phi đi tới liền ôm lấy hắn, xoay người chạy vội ra ngoài, chuẩn bị lập tức đưa hắn đến bệnh viện.
Lâm Tĩnh hơi hơi trợn mắt, thấy y, liền thả lỏng một chút, thanh âm yếu ớt mà nói: “Tôi không thở được, cho tôi dưỡng khí đi.”
Tuy rằng bọn họ thân thể khoẻ mạnh, nhưng trong nhà vẫn theo thói quen có để sẵn trọn bộ trang bị sinh tồn dã ngoại, để phòng ngừa cho đột phát bất ngờ hoặc là xuất động khẩn cấp thì có thể mang đi liền, tránh khỏi nguy hiểm. Nghe hắn muốn dưỡng khí, Lôi Hồng Phi lập tức cẩn thận đặt hắn nằm xuống sofa trong phòng khách, sau đó chạy vội đến nhà kho, mở ngăn tủ, lấy túi ra, từ bên trong lấy ra bình dưỡng khí, chạy nhanh ra ngoài, đeo mặt nạ vào trong mặt hắn, đặt vào mũi của hắn. Lâm Tĩnh thở mạnh vài hơi, một hồi lâu dần dần bình ổn lại, mở mắt, cười cười với y.
Lôi Hồng Phi nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bệnh gì mà nghiêm trọng như thế? Sao lại không đi bệnh viện? Tiểu Trần đâu rồi? Sao lại không ở bên cạnh cậu? Mà lại để cho cậu bệnh nặng như thế? Nếu như không phải tôi trở về kịp thời, thấy đèn sáng nên vào xem 1 chút, thì hậu quả nặng thế nào cậu biết hay không?”
Lâm Tĩnh cảm thấy khá hơn rồi, khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Tôi mới ra từ rừng nhiệt đới về, cảm giác có chút khó chịu, nhưng trước khi xuất phát thì chúng tôi đã tiêm vắc-xin phòng bệnh bệnh sốt rét, dịch hạch, cảm cúm rồi, theo lý thuyết thì cũng không phải bệnh gì nặng lắm, cho nên tôi uống thuốc rồi cũng không quan tâm tới nữa. Sau khi xử lý chuyện bên kia xong, tôi trở về Bắc Kinh, tới nhà thì cũng đã khuya rồi. Lúc đó chỉ là có chút cháng váng đầu, cũng không có gì biểu hiện gì khác, tôi chỉ thấy hơi mệt thôi, nên tắm rửa xong thì đi ngủ, kết quả nằm xuống không bao lâu bỗng nhiên thấy không ổn, bệnh tới quá nhanh, chờ khi tôi thấy có gì khác thường, thì lại không nhúc nhích được. Thật tốt, giờ anh đã tới rồi.”
Vùng xung quanh lông mày Lôi Hồng Phi càng lúc nhíu càng chặt, đưa tay sờ sờ mặt hắn, cảm giác có chút sốt nhẹ, cũng không phải sốt cao, nhưng lại khiến người khác lo lắng, liền sốt ruột oán giận: “Bệnh bị nhiễm ở trong rừng nhiệt đới bình thường đều rất nguy hiểm, chuyện này cậu cũng biết mà, sao lại không coi trọng chứ? Dù chỉ là cảm mạo, cảm cúm cũng có hàng ngàn loại, có bệnh cảm có thể lấy cả mạng người đó, cho dù tiêm vào vắc-xin phòng bệnh cũng không phải là vạn vô nhất thất, cậu sơ suất quá.”
“Ừ, lần này quả thực tôi không cẩn thận.” Lâm Tĩnh hữu khí vô lực cười nói. “Tôi nghĩ bản thân chỉ là cảm mạo, cũng không phải bệnh gì nặng, nên không lưu ý. Sức khỏe chúng ta vốn tốt, có mấy bệnh đau nhức nhẹ cũng chỉ mất vài ngày là khỏi, dù là anh cũng sẽ không thấy ngạc nhiên gì mà chạy tới bệnh viện khám đâu phải không? Tôi nghĩ rằng uống thuốc, ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi, vậy mà sao lại đột nhiên nghiêm trọng như thế?”
Lôi Hồng Phi cũng biết rõ, cho nên cũng không trách cứ hắn nữa, chỉ là thân thiết hỏi: “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Lâm Tĩnh vẫn thấy khó thở, nhưng hô hấp so với hồi nãy thì đỡ hơn nhiều, liền gật đầu: “Ừ, tốt hơn chút rồi.”
Lôi Hồng Phi chạy lên lầu, từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ khoác lên đồ ngủ của hắn, rồi ôm lấy hắn chạy ra ngoài, đáng tin cậy nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Tình hình của Lâm Tĩnh vẫn đang không tốt, nên cũng không từ chối. Lôi Hồng Phi bận rộn mà không loạn, trước tiên đỡ hắn ngồi vào xe, sau đó vào nhà, tắt đèn, đóng cửa, rồi trở về, chạy thẳng tới bệnh viện lục quân gần nơi này nhất.
Y ôm Lâm Tĩnh chạy vào khoa cấp cứu, khiến các y tá đang trực đều hoảng sợ, liền nhanh chóng đẩy xe lăn tới, vội vã hỏi han tình hình bệnh rồi liền dẫn họ vào phòng khám bệnh ưu tiên.
Chẩn đoán bệnh cũng cũng không phải cảm mạo, mà là dị ứng, bề ngoài nhìn thì không có gì, nhưng cổ họng của Lâm Tĩnh bị sưng nghiêm trọng, cho nên mới khiến cho hắn thấy khó thở, nếu như không phải Lôi Hồng Phi phát hiện đúng lúc, có khả năng hắn do không thể thở được mà lên cơn shock, dẫn đến tử vong. Trong mấy khu rừng nhiệt đới đều có mấy động thực vật kỳ dị, có thể phần cơ thể hoặc tay bị lộ bên ngoài của Lâm Tĩnh tiếp xúc loại thực vật gì đó, hoặc là bị loại côn trùng không biết tên đốt trúng, hoặc là hít phải phấn hoa hay gì đó, mới có thể dẫn đến bệnh dị ứng lần này, do cơ thể hắn khá tốt, nên chống đỡ được vài ngày liền đột nhiên bùng phát ra, mà thế tới khá mạnh, cho nên càng thêm nguy hiểm.
Nét mặt của các bác sĩ trong phòng cấp cứu khá nghiêm trọng, lúc cấp thuốc liên tục căn dặn Lôi Hồng Phi: “Trong suốt thời gian hắn truyền dịch anh nhất định phải canh chừng, nếu có gì không ổn lập tức gọi y tá, sau khi truyền dịch xong cũng không thể lập tức rời đi, mà phải ở lại quan sát 1 ngày đêm nữa.”
Lôi Hồng Phi liền đáp ứng: “Được được ” Sau đó lập tức đưa Lâm Tĩnh đến phòng bệnh cao cấp nằm.
Đây là bệnh viện quân đội, hai người bọn họ đều là tướng quân, cấp bậc lại cao, địa vị cũng tương đương. Dựa vào thân phận của Lôi Hồng Phi, tất nhiên không cần phải chạy lên chạy xuống mà đóng phí, nộp tiền, lấy thuốc, cũng không cần xếp hàng chờ, tự có y tá đi làm giùm.
Nhìn cô y tá cười khanh khách tiến đến chỗ Lâm Tĩnh truyền dịch, Lôi Hồng Phi có chút yên lòng, nghĩ lại, không khỏi có chút sợ hãi. Y bị giày vò như thế, trên người đều ra mồ hôi, bị dọa như thế, mồ hôi nóng tất cả đều biến thành mồ hôi lạnh.
Đợi khi y tá ra ngoài, hai người mới bình tĩnh lại 1 chút, Lâm Tĩnh nhịn không được cười cười: “Lại được anh cứu một mạng nữa rồi.”
“Không nghiêm trọng như thế đâu.” Thanh âm Lôi Hồng Phi rất nhu hòa. “Thiên mệnh của cậu khá lớn sao có thể dễ dàng mất như thế?”
Lâm Tĩnh nghiêng đầu nhìn y một chút, quan tâm nói: “Trời khuya quá rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
“Bác sĩ nói phải canh chừng cho cậu.” Thái độ Lôi Hồng Phi rất mạnh. “Cậu mau nhắm mắt ngủ đi, nhanh chóng mau khỏe đi, mấy chuyện này đừng có quan tâm nữa.”
Lâm Tĩnh biết rõ tính cách của y, với lại dựa vào quan hệ của bọn họ, cũng không cần phải nói mấy câu khách sáo, liền mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Dù thuốc tiêm vào người trị đúng bệnh, nhưng cũng không có tác dụng nhanh chóng, hắn vẫn cảm thấy khó thở, cho nên lúc ngủ cũng không an giấc, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Lôi Hồng Phi vẫn ngồi ở bên giường, trong lúc hắn ngủ thì xem TV, trong lúc hắn tỉnh thì nói vài chuyện phiếm, đến tận khi đông phương trắng bệch, vẫn tinh thần chấn hưng, một tấc cũng không rời, canh chừng cho hắn.