Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLôi Hồng Phi đưa bọn nhỏ ra cửa, Vệ Thiên Vũ liền mượn cớ xuống lầu, cùng ngồi với Lăng Tử Hàn, để không gian cho hai người họ.
Lâm Tĩnh bình tĩnh, đứng dậy muốn đi ra, lại bị Lôi Hồng Phi cản lại trong phòng. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đang ở ngay phòng khách dưới lầu, Lâm Tĩnh không có khả năng ra tay, chỉ có thể đứng ở đó trừng mắt nhìn Lôi Hồng Phi, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Đối với Lôi Hồng Phi, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều là anh em, cho nên không cần phải cố kỵ, vì vậy đưa tay đóng cửa lại, dũng cảm đối diện với cơn tức giận của Lâm Tĩnh, thành khẩn mà nói: “Xin lỗi.”
Lâm Tĩnh ngẩn ra, cơn lửa đang bốc lên trong lòng chợt kỳ lạ chậm rãi biến mất. Hắn trầm mặc đứng một hồi, xoay người ngồi xuống.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng bước tới, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, thể hiện hành động của mình không hề mang theo bất kì ý công kích nào cả. Nét mặt của y tràn đầy chân thành, thanh âm rất nhu hòa: “Chuyện hôm qua do tôi sai, sau này tôi tuyệt đối không làm chuyện không tôn trọng tới cậu nữa.”
Kỳ thực y chính là hứa sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện cá nhân của Lâm Tĩnh nữa, mà Lâm Tĩnh lại hiểu lầm. Hắn cau mày nhìn người trước mặt, phán đoán rốt cuộc y nhớ được bao nhiêu. Nhưng Lôi Hồng Phi đưa ra một ánh mắt trong veo không hề có chút ám muội nào, minh xác thể hiện rằng mình chẳng nhớ được gì cả. Hắn không rõ bản thân là nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, cúi đầu suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng mà thở dài 1 hơi, nhẹ giọng nói: “Cũng không nghiêm trọng như thế, nên không phải trịnh trọng đến thế đâu.”
Lôi Hồng Phi do dự thật lâu, vẫn không thể chống được sự mê hoặc, đưa tay cầm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: “Không, là do tôi ngu xuẩn, khốn khϊếp, thế nhưng, tôi với cậu chính là …”
“Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa.” Lâm Tĩnh chặn lại lời y. Hiện tại lòng hắn rất loạn, thực sự không có cách nào nghe Lôi Hồng Phi nói mấy câu như dạng “Tôi với cậu chính là thật tâm.”
Lôi Hồng Phi đôi mắt trông mong nhìn hắn. “Vậy cậu tha thứ cho tôi?”
Lúc này, Lâm Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy y khá giống với Lăng Tiêu, Lăng Diêu, nở nụ cười. “Ừ, tha thứ.”
Lôi Hồng Phi vui mừng: “Thật tốt.”
Lâm Tĩnh nghĩ nếu cứ tiếp tục cùng y cô nam quả nam ở trong một phòng, sẽ khiến cho Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đoán ra được điều gì đó, vì vậy đứng dậy, rút tay từ lòng bàn tay y ra, vừa đi vừa nói “Hiện tại bọn Tử Hàn đang ở đây, chúng ta xuống dưới thôi.”
Lôi Hồng Phi mặt mày rạng rỡ đáp ứng: “Được, được.”
Nhìn hai người họ một trước một sau bước xuống, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều bất động thanh sắc, làm ra bộ dạng chẳng phát hiện được gì cả.
Vệ Thiên Vũ cười tủm tỉm mà nói: “Chiều nay hai cậu có việc gì không? Chúng ta chơi mạt chược đi.”
Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh sửng sốt, đều cười ha ha. Mạt chược là trò chơi giải trí, nhưng họ rất ít chơi, còn Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ là cao thủ của các trò chơi, mạt chược cũng không ngoại lệ, nhưng cũng chỉ là kỹ năng để làm việc mà thôi, bình thường bọn họ cũng ít nào lãng phí thời gian của mình vì mấy trò chơi này. Đề nghị của Vệ Thiên Vũ lập tức khiến bầu không khí sinh động, Lâm Tĩnh cũng không thấy xấu hổ nữa, cùng bọn họ thảo luận mấy trò chơi có ý nghĩa.
Lôi Hồng Phi thành thật mà từ bỏ: “Nhà của tôi không có mạt chược, chỉ chơi game thôi được không. Chúng ta chia làm 2 bên, đối chiến, thế nào?”
Nghe được hai chữ “Đối chiến”, Lâm Tĩnh nhớ ra gì đó, lập tức nói: “Hay là vậy đi, Tử Hàn, cậu cùng Lão Lôi so một trận đi, tôi muốn nhìn thử xem cậu sẽ đối phó với vũ khí hình người như y thế nào.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cất tiếng cười to, Lôi Hồng Phi xoa mặt, tuy rằng rất bất mãn với danh xưng “vũ khí hình người”, nhưng lại không dám kháng nghị, hơn nữa y cũng muốn đánh 1 trận thử với Lăng Tử Hàn, muốn thắng một lần, vì vậy lập tức gật đầu: “Ý của Lão Lâm khá hay, Tử Hàn, chúng ta đánh thử 1 trận ở đây đi, dù sao cũng có trải thảm, không sợ bị thương.”
Lăng Tử Hàn cười trầm ngâm chốc lát, liền đáp ứng: “Được, em cũng muốn xem thử toàn bộ sức lực của cánh tay kia.”