Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaLúc Lâm Tĩnh về đến nhà thì cũng đã sắp nửa đêm.
Trong nhà Lôi Hồng Phi vẫn đang sáng đèn, hiển nhiên còn chưa ngủ, đang chờ Lâm Tĩnh trở lại. Lâm Tĩnh đứng trong cơn gió đêm lạnh, nhìn ngọn đèn màu da cam lộ ra từ cửa sổ, trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị trở nên nhu hòa. hắn từng bước đi tới, dần dần thoát ly khỏi trạng thái bận rộn, mang theo vài phần ủ rũ.
Thấy hắn vào cửa, Lôi Hồng Phi đang ở máy vi tính xử lý tư liệu lập tức đứng dậy: “Đã về rồi. Cậu thay đồ trước đi, tôi lấy cơm nước cho cậu.”
“Được.” Lâm Tĩnh cởi quân mạo, quân trang, móc vào móc ẩn hình trang sức bên cạnh cửa, sau đó đi tắm.
Lúc đi qua phòng khách, hắn chú ý tới thứ trên bàn trà, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, bước chân vẫn không ngừng. Sau khi tắm rửa, thay sang đồ ở nhà, hắn mời ngồi xuống sofa, cẩn thận quan sát thứ trên bàn trà.
Tác phẩm nghệ thuật này mang hình dáng một cổ thuyền tạo hình kỳ lạ, trên mình có rất nhiều mảng màu rực rỡ, khí tức tang thương tràn ngập. Trên đầu thuyền có một con chim bồ câu, cánh chim giơ phân nửa, trong mắt tràn ngập vẻ phong sương. Trong miệng nó ngậm một nhánh ôliu, một chân thì cuộn tròn lơ lưng, một chân thì bấu vào mép thuyền, hiển nhiên là vừa trở về, đang muốn đáp xuống.
Lâm Tĩnh cũng không rõ lắm mấy câu chuyện thần thoại, nhưng cố sự thuyền Noah cũng biết 1 chút, lúc này vừa nhìn liền biết chủ đề của tác phẩm nghệ thuật này. Trong trong truyền thuyết, sau cơn đại hồng thủy kết thúc, con chim bồ câu Noah thả đi đã ngậm một cành ô liu trở về, biểu thị việc lũ lụt đang biến mất, lục địa bắt đầu hiện ra, con tàu chở đầy sinh mạng có thể tiếp tục sống sót, để thế giới lần thứ toả sáng sinh cơ, hướng tới văn minh. Vì vậy bồ câu và cành ô-liu trở thành tượng trưng cho hòa bình và hy vọng.
Toàn bộ tác phẩm đều dùng đạn khảm thành, nhưng cũng không phải là một hàng mỹ nghệ đơn thuần, bởi vì nó có linh hồn, tràn ngập khí tức nghệ thuật, người chế tác ra nó phải cực kỳ giỏi, hẳn là thuộc về cấp bậc nghệ thuật gia, mà không phải một người tay nghề tinh xảo.
Trong lúc hắn đang cẩn thận xem xét, Lôi Hồng Phi dùng khay bưng bốn chén nhỏ ra, vui vẻ bắt chuyện với hắn: “Mau tới ăn.”
Lâm Tĩnh lập tức đứng dậy tới. Lôi Hồng Phi đặt 2 món 1 canh cùng một chén cơm trước mặt hắn, săn sóc nói: “Nửa đêm rồi, không thể ăn quá nhiều, uống nhiều canh chút đi.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu. Hắn cứ một mực công tác cường độ cao, lại vừa tắm xong, nên hiện tại ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy cực kỳ đói, liền bắt đầu cầm chén mà ăn.
Lôi Hồng Phi đưa bưu thϊếp của Phương Thành tới trước mặt hắn, thuận miệng nói: “Thứ này là do cậu gọi người mang tới à?”
“Đúng.” Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn dòng chữ trên bưu thϊếp, nhẹ giọng nói. “Là do sĩ quan phụ tá của anh ta mang tới, mà tôi nhìn từ xa 1 chút, thấy cũng không phải của công quan trọng gì, nên kêu Tiểu Thái mang về nhà, khi nào rảnh thì xem lại sau, không nghĩ tới đó lại là một tác phẩm nghệ thuật có ý nghĩa như thế. Làm ra một thứ như thế này, khẳng định rất tốn tâm tư, rất tốn thời gian.”
“Đúng vậy, xác thực là một tác phẩm nghệ thuật rất tốt.” Thấy Lâm Tĩnh phản ứng bình thản, Lôi Hồng Phi trong lòng có chút vui, lại thấy hắn khen ngợi tác phẩm này tới thế, lập tức tán thành. “Trước đây tôi cũng thấy qua mấy thứ làm bằng vỏ đạn, kết cấu đều tương đối giản đơn, không có phức tạp như thế. Ngoại trừ cấu tạo bên ngoài cẩn thận tinh xảo ra, nó còn biểu đạt chủ đề rất vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả bầu không khí cũng nhuộm đẫm đúng chỗ, thật rất giỏi.”
Lâm Tĩnh rất tán thành với đánh giá cao độ của y: “Tác phẩm nghệ thuật này rất có giá trị, nếu mua thì có lẽ khá mắc.” Nói đến việc này, hắn nhíu mày. “Anh nói thử xem sao Phương bộ trưởng lại tặng tôi một thứ quý như thế, có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ cao tầng quân đội nội bộ có động tĩnh gì đó, anh ta cần tôi ủng hộ hay sao?”
Lôi Hồng Phi trong lòng cười lớn, tất nhiên không vạch trần dụng tâm của Phương Thành, trái lại còn hùa theo ý của hắn: “Có thể đó, nói chung cậu không được dính mưu của anh ta được, nếu sau này quả thực có tranh chấp gì đó, cậu nhất định phải đứng về phía tôi đó.”
“Đó là đương nhiên.” Lâm Tĩnh thốt ra, lập tức nghi hoặc nhìn y. “Sao thế? Có động tĩnh gì thật à? Ai với ai vậy?”
Cha của Phương Thành là chủ tịch quân ủy, cha của Lôi Hồng Phi là phó chủ tịch quân ủy, hai người quan hệ vẫn khá tốt, không có nghe nói là có vấn đề gì, chẳng lẽ người ngoài không biết, mà hai đứa con lại biết được nội tình? Nếu nói như thế, quả thực là dẫn phát đại rung chuyển nha.
Lôi Hồng Phi biết hắn đang nghĩ gì, đây cũng không phải là một việc nhỏ, tuyệt không để hắn hiểu lầm được, vì vậy liền lắc đầu: “Cậu đừng nghĩ bậy, cao tầng không có động tĩnh gì đâu, chỉ đơn giản là tên Phương Thành đó có chút tâm tư mà thôi.”
“À, không có gì là tốt.” Lâm Tĩnh gật đầu, yên lòng. Binh sĩ nào mà lại không muốn trở thành tướng quân, mà người làm tướng quân nào lại chẳng có hùng tâm tráng chí? Phương Thành dù cho dùng cách gì, muốn bước thêm một bước nữa, cũng không phải chuyện lạ. Nếu như hắn đã bước tới vị trí này, cũng khẳng định vô pháp đặt mình bên ngoài, khoanh tay đứng nhìn, nếu như Phương Thành có yêu cầu gì đó, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc đối đãi của hắn, không xúc phạm đến bạn của hắn, thì hắn đương nhiên có thể giúp đỡ 1 tay, có bạn bè có bối cảnh cũng là một chuyện tốt mà.
Lôi Hồng Phi nhìn Lâm Tĩnh như có chút suy nghĩ kia, quả thực tâm hoa nộ phóng. Ánh mắt Lâm Tĩnh trong suốt, nét mặt bình tĩnh, hiển nhiên không có nghĩ gì tới phương diện tình cảm, vậy có thể nói rõ Phương Thành trong cảm nhận của hắn cũng không có gì đặc biệt, đó là tin tức cực tốt đó.
Nếu đã vậy, thì y chẳng cần có khúc mắc với mấy thứ mà Phương Thành đưa tới. Chờ Lâm Tĩnh cơm nước xong, hai người liền ngồi xuống sofa, cẩn thận nghiên cứu tài liệu của tác phẩm nghệ thuật này, nhận biết mấy loại vỏ đạn.
Muốn sưu tập đạn kỳ thực rất dễ, chỉ cần 1 đợt diễn tập, vỏ đạn có thể lấy vô số, vì vậy phần lớn vỏ đạn của điêu khắc này bọn họ đều biết khá rõ, nhưng có vài loại thì hơi hiếm, hai người thảo luận nửa ngày, lên mang tra tư liệu, mỗi người một nửa. Trong kho số liệu của bộ tư lệnh Bộ đội đặc chủng có toàn bộ tin tức vũ khí của các quân binh của các quốc gia thế giới, rất tường tận, chỉ cần có thể sử dụng được, bọn họ cũng đều có, chủ yếu là dùng cho bộ đội đặc chủng khi huấn luyện để quen thuộc, nắm được trang bị này, khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì có thể cướp vũ khí từ trên tay địch. Bọn họ đều là danh tướng thân kinh bách chiến, với các loại vũ khí luôn luôn có nhiệt tình cực đại, lúc này ở trong kho vũ khí chu du quên đường về, khi tìm ra được xuất xứ của mấy vỏ đạn hiếm này, lại thấy cực kỳ thỏa mãn.
Lễ vật mà Phương Thành đưa tới sử dụng mấy vỏ đạn rất phong phú, vũ khí các nước đều có, nhưng đều là trang bị phổ biến trong quân đội, cũng không thuộc về bí mật quân sự, nên rất nhanh rất nhanh tra xong. Trong quá trình tra cứu, hai người họ phát hiện tư liệu thú vị, rất tự nhiên mà quăng cái lễ vật đó qua 1 bên, hăng hái càng tra càng xa, đến tận khuya mới hài lòng cùng nhau đi ngủ.
Ngày thứ hai, Lôi Hồng Phi rất nghiêm túc mà đo đạc tác phẩm nghệ thuật này, dự định bớt thời giờ lên mạng online mua cái tủ trưng bày, chuyên môn đặt mấy thứ này. Lâm Tĩnh rất thích lễ vật này, nên rất đồng ý cách làm của y, sau đó ra ngoài đi làm trước.
Rất nhanh Phương Thành gọi tới cho Lâm Tĩnh, thái độ ôn hòa, nói cũng là chính sự, “Lâm tư lệnh, báo cáo của cậu tôi xem xong rồi, có một số hạng mục tôi vẫn chưa nắm rõ, cần phải tiến hành xác định lại. Cậu xem có thời gian thì ghé qua văn phòng tôi 1 chút được không?”
Lâm Tĩnh nhìn lịch công tác của mình, liền nói: “Chiều nay đi, anh thấy mấy giờ tôi có thể đến văn phòng của anh được?”
“Vậy 5h đi.” Phương Thành mỉm cười nói. “Chúng ta bàn công việc trước, sau đó tan tầm thì tới nhà tôi, uống 1 chén, thế nào?”
Tối hôm nay Lâm Tĩnh vốn có kế hoạch tăng ca, thế nhưng xã giao với Phương Thành cũng là một công tác khá quan trọng, vì vậy gật đầu nói: “Được, nghe theo anh vậy.”
“Được, vậy chúng ta chiều nay gặp.” Phương Thành mỉm cười cúp máy.