Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaĐêm khuya, Ban chỉ huy mặt trận rất an tĩnh, phần lớn phòng đều đã tắt đèn.
Ký túc xá quan tư lệnh vang lên vài tiếng ho nhẹ, sau đó thì có một ngọn đèn nhu hòa chợt sáng lên. Lôi Hồng Phi nhanh chóng đứng dậy, từ tủ đầu giường lấy 1 ly nước ấm đưa cho Lâm Tĩnh đang nằm bên kia.
Đợi ho khan chấm dứt, Lâm Tĩnh uống mấy ngụm nước, đặt ly xuống, mỉm cười nói với Lôi Hồng Phi: “Anh không cần mẫn cảm như thế, cứ vậy sao ngủ ngon được? Tôi kêu anh đừng có tới đây, nhưng anh không chịu nghe, nếu tiếp tục như thế, tôi ho vài tiếng cũng cảm thấy băn khoăn.”
Lôi Hồng Phi nở nụ cười: “Có gì mà phải băn khoăn? Bệnh của cậu không phải chuyện lớn, nhưng cũng phải đề phòng đột nhiên xuất hiện triệu chứng khác thường chứ. Nếu như không ở cùng cậu, tôi càng lo hơn, khẳng định cũng ngủ không được, giờ thì rất tốt nha. Cậu không cần phải cố gắng nhịn, muốn ho thì cứ ho, không được nghẹn lại, không tốt cho sức khỏe. Tôi ngủ rất tốt, cậu không cần lo.”
“Ừ.” Lâm Tĩnh biết y cố chấp, cũng không khuyên nữa, mỉm cười nằm xuống.
Vài ngày qua gió êm sóng lặng, dường như phần tử khủng bố đều co đầu rút cổ trở về ổ, tạm thời chẳng có ai ló đầu ra. Lôi Hồng Phi đều suy đoán có lẽ do việc Adam bị bắt đã ảnh hưởng tới chúng. Tuy rằng Adam chỉ là một trong số những tên tủ lĩnh của đám tổ chức khủng bố, nhưng trong trận doanh khủng bố thì gã cũng là một nhân vật quan trọng, việc gã bị bắt hiển nhiên đã giáng 1 đòn đả kích trầm trọng vào tổ chức khủng bố.
Lâm Tĩnh cảm thấy có chút hao tổn tâm trí, liên tiếp phái ra trinh sát viên điều tra phần tử khủng bố, hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng. Lôi Hồng Phi cầu còn không được, nhân cơ hội bắt Lâm Tĩnh nghỉ ngơi nhiều, đồng thời gọi người đem giường trong ký túc xá của mình dọn hẳn vào trong ký túc xá của hắn. Do đang trong quân doanh, y cũng không dám quá phận, mà tựa như một căn phòng đôi trong khách sạn tiêu chuẩn, hai giường đơn cách nhau ở giữa 1 khoảng, vừa vặn có thể kê thêm một cái tủ đầu giường.
Lôi Hồng Phi chuẩn bị máy hô hấp nhân tạo, đặt sẵn ly nước, nhưng vẫn cứ lo lắng, cứ phải để Lâm Tĩnh ngủ trước, chính mình phải nghỉ ngơi. Lâm Tĩnh cảm thấy khá buồn cười với sự khẩn trương của y, nhưng mấy năm qua cả hai đều là thế này, hai người cũng đã quen rồi, cũng cảm thấy không có gì không được tự nhiên.
Truyền dịch mất 3 ngày liền, cơn sốt của Lâm Tĩnh cũng lùi, chỉ là cổ họng thỉnh thoảng sẽ ngứa, nhịn không được ho vài tiếng. Hắn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Lôi Hồng Phi lại cũng không dám phớt lờ, mỗi ngày đều phải kéo hắn tới bệnh xá kiểm tra 1 chút, xác nhận cổ họng của hắn không có sưng, cũng không khiến hắn hít thở không thông, hoặc tạo cơn shock, y mới yên lòng.
Lâm Tĩnh nằm xuống giường, cảm thấy không có buồn ngủ, liền nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì anh đi?”
Chuyện điều tra chiến địa liên quan tới sự hy sinh của Ninh Giác Phi đã kết thúc, trải qua kiểm tra đo lường, tại hiện trường tìm được một phần di hài xác thực thuộc về Ninh Giác Phi, vị tướng quân tuổi trẻ đã huyết nhiễm chiến trường, vĩnh viễn ly khai.
Nhìn phần báo cáo ghi rõ chi tiết, đồng thời cùng với ảnh chụp và di vật thu được từ hiện trường, Lâm Tĩnh và Lôi Hồng Phi đều rất khó chịu, đau lòng vô cùng. Lâm Tĩnh cắn răng, quyết tâm, lần này nhất định phải đánh 1 trận thật đã, không báo được thù quyết không lui binh. Lôi Hồng Phi tất nhiên cũng có chung suy nghĩ đó, nhưng y là người phụ trách tổ điều tra, nên phải về nước.
“Tôi không muốn đi.” Y tắt đèn, trong bóng tối rầu rĩ nói. “Thứ nhất, tôi lo cho sức khỏe của cậu; thứ hai, tôi cũng muốn tham gia trận chiến này, ý nghĩa trận này rất đặc biệt. Giác Phi là một tay tôi đào tạo ra, tình cảm của tôi và hắn cũng không chỉ là tình anh em, thậm chí tôi xem hắn như con mình. Hắn.. chết thảm như thế, tôi nhất định phải báo thù cho hắn.”
“Tôi hiểu tâm trạng của anh.” Lâm Tĩnh khe khẽ thở dài. “Nhưng anh không thể chống lại mệnh lệnh được. Chỗ này có tôi rồi, anh cứ yên tâm mà trở về đi.”
“Không được, tôi không thể yên tâm được.” Lôi Hồng Phi không chút do dự kiên trì. “Ngày mai tôi sẽ liên hệ với cha tôi, kêu ổng nghĩ cách lưu tôi lại đây.”
Lâm Tĩnh bật cười: “Anh dùng quyền mưu tư, nếu việc này lộ ra, thì chỉ khiến hại mình thôi, ngốc cực kỳ.”
Lôi Hồng Phi nghe được vui mừng: “Tôi đồng ý làm một tên ngốc.”
Lâm Tĩnh nở nụ cười, cảm giác có chút ủ rũ, vì vậy nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, có chuyện gì thì mai nói tiếp.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi lập tức đáp ứng.
Chứng cảm mạo của Lâm Tĩnh tuy rằng trên cơ bản đã ổn, nhưng nguyên khí bị hao tổn khá nhiều, khiến tinh thần của hắn cũn không được tốt, dễ mệt, cho nên Lôi Hồng Phi hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi nhiều.
Ngày thứ hai, Lôi Hồng Phi liên hệ với cha mình, biểu thị rõ ý định muốn mình lưu lại đây, trợ giúp Lâm Tĩnh chỉ huy tác chiến. Lôi Chấn lần đầu tiên không có giáo huấn y, vì ông đã nhận được báo cáo bệnh tình liên quan tới Lâm Tĩnh. Từ tình hình hiện này xem ra, bọn họ không thể điều Lâm Tĩnh trở về, bằng không quyền chỉ huy rất khả năng sẽ phải tặng không cho nước khác. Các quốc gia khác phái nhiều quân tới đây tham chiến như thế, hơn nữa ai cũng là tinh anh đặc chiến của các nước, nếu như quan chỉ huy chỉ trong thời gian ngắn mà liên tục thay đổi như thế, chỉ khiến cho bọn họ hoài nghi năng lực của Trung Quốc, hậu quả rất nghiêm trọng. Bởi vậy, để Lôi Hồng Phi ở lại đó trợ giúp, là một phương pháp giải quyết tương đối tốt, nếu như Lâm Tĩnh thật sự ngã bệnh, Lôi Hồng Phi hoàn toàn có thể tiếp nhận chỉ huy, nhưng không cần phải thay đổi danh hiệu quan chỉ huy, vì y cũng chẳng ham cái hư danh này.
Nghe được cha mình rất thống khoái đáp ứng như thế, Lôi Hồng Phi vui vẻ xém chút nữa hoa chân múa tay vui sướиɠ. Hành động của y cực kỳ nhanh, lập tức triệu tập tổ điều tra họp, biểu dương công tác của họ, sau đó để phó tổ trưởng cùng toàn thể thành viên đoàn điều tra quay về Bắc Kinh để báo cáo với cấp trên, còn y thì danh chính ngôn thuận bồi lại bên cạnh Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh rất rõ ràng Lôi Chấn khá yêu chiều đứa con trai duy nhất của mình, tuy rằng vừa thấy y là lập tức tức giận, không ngừng mắng nhiếc, nhưng trong lòng lại cực kỳ yêu thương. Lôi Hồng Phi là con hổ nhà nồi danh phù kỳ thực, điều này làm cho khiến cho những người cha mẹ có mấy đứa con ăn chơi trác táng khá ao ước không ngừng. Lôi Hồng Phi mỗi lần tìm cha mình “dùng quyền mưu tư”, đều là toàn vì những chuyện người khác liều mạng né tránh, ví dụ như nhận lấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất, ví dụ như ở lại tiền tuyến không trở về nước, đây là chuyện khiến Lâm Tĩnh bội phục nhất.
Hắn xuất thân bình dân, lại biết giai tầng quyền thế hầu như không gì làm không được, nói có chút khó nghe, là vô ác bất tác, nhưng một con dòng nòi như Lôi Hồng Phi, không xa hoa da^ʍ dật, không lên mặt nạt người, không tham ô hối lộ, không gian thương kiếm lợi, mà lại lựa chọn làm bộ đội đặc chủng, một nghề nghiệp có tính chất nguy hiểm khá cao, cho dù bị nổ mất hẳn 1 bên cánh tay, cũng không có lùi bước, rất có tư thế đứng chống cả trời. Đây quả thực là một người hiếm có, thậm chí có thể coi là hoàn mỹ.
Ngày thanh nhàn qua được 1 tuần, Lôi Hồng Phi mừng rỡ vô cùng, chỉ còn mong cái ban chỉ huy ở khu cao nguyên hoang vắng này biến thành một chốn đào nguyên mà thôi. Mỗi ngày, ban ngày thì Lâm Tĩnh ở trong phòng tác chiến điều động bộ đội, hoặc trinh sát, hoặc lục soát nùi, tìm bắt phần tử khủng bố, buộc chúng phải lộ hình. Lôi Hồng Phi thì nghiên cứu thực đơn, bưng trà rót nước, theo dõi bắt hắn uống thuốc đúng giờ. Tới tối thì hai người ở cùng 1 phòng, an tĩnh hài hòa.
Bọn họ sinh hoạt có tư có vị, các quân sĩ ở ngoài phòng tác chiến thì không nhìn thấy gì, nhưng mấy tham mưu thì sửng sốt không ngớt, từ kinh ngạc không ngớt đến nhắm mắt làm ngơ, thỉnh thoảng cảm thấy kỳ quái 1 chút, hai vị thủ trưởng của mình đến thế này mà sao còn chưa chịu kết hôn đi? Mặc dù đang trong quân đội vài người ở chung 1 phòng ký túc xá là chuyện bình thường, nhưng với cấp bậc của bọn họ, khẳng định không bị ép nhét chung 1 chỗ với nhau rồi, hành vi ở chung của họ càng tăng thêm ý vị sâu xa nữa. Thế nhưng không ai dám thảo luận, đều biết tính tình nóng như lửa của hai vị tướng quân nhà mình, ngàn vạn lần không thể chọc.
Trải qua từng bước tiến sát chu đáo chặt chẽ, mấy doanh địa quan trọng của bọn tổ chức khủng bố rốt cục nửa tháng sau đã được kiếm ra, hành động liên hợp chống khủng bố quốc tế lần thứ hai tiến công mạnh.