Trong phòng khách, Ly Mạt tức giận ngồi trên ghế để dì Lưu chải tóc cho cô bé. Mặc dù dì Lưu không có con gái nhưng đã từng chăm sóc cháu gái mình nên bà chải tóc cho cô bé rất dễ dàng.
Dựa theo yêu cầu của Ly Mạt, mái tóc bị móng vuốt của Bạch Tẫn làm cho rồi được bện thành hai bím tóc nhỏ sau đó được búi lên thành hai cục riêng biệt cuối cùng dùng dây tóc con bướm xinh đẹp cột lên, Ly Mạt lớn lên xinh như búp bê càng thêm hoạt bát đáng yêu.
Ly Mạt cầm gương của chính mình tự mãn nhìn một cái, cô bé nghĩ rất đẹp lúc này mới trừng mắt nhìn con mèo đang sung sướиɠ ăn thịt ở cách đó không xa.
"Mèo thối! Đợi chú về, để xem chú giáo huấn mày thế nào!"
Bạch Tẫn miễn cưỡng liếc mắt nhìn cô bé vừa nuốt miếng thịt lớn nhất vào sau đó thỏa mãn giống như được phi tiên.
"Ngao~" Đến đi, ai sợ ai!
Nó cũng không tin Vạn Sĩ Lan sẽ để một đứa bé tùy ý làm phiền nó.
Dì Lưu đi qua cũng nghe được cuộc đối thoại của đứa bé khiến người ta ghét, cuối cùng Bạch Tẫn cũng biết đứa bé này là ai. Cô bé là con gái của chị gái Vạn Sĩ Lan, từ nhỏ đã được người trong nhà nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn cho nên mới tạo nên tính cách điêu ngoa, đáng ghét này.
Lúc nó ngủ Vạn Sĩ Lan có việc phải ra ngoài lúc này mẹ cô bé đưa cô bé đến đây, cô ấy nói có công việc quan trọng phải làm, mong dì Lưu tạm thời chăm sóc Ly Mạt một chút. Việc này hình như không phài là lần đầu tiên, cái này chỉ cần nhìn thái độ thân quen giữa dì Lưu với Ly Mạt là có thể nhìn ra. Bạch Tẫn nghĩ đến mỗi lần dì Lưu đều khó chịu nhẫn nại một con gấu quấy phá đã cảm thấy rất đồng tình, cũng không biết Vạn Sĩ Lan có tăng lương cho dì Lưu không.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, một mèo một trẻ nước sông không phạm nước giếng chiếm lấy hai chỗ trong phòng khách.
Bạch Tẫn thoải mái nằm ở trong ổ mèo ăn thịt hơn nữa còn ăn rất nhiệt tình, phòng khách yên lặng tràn ngập tiếng chậc chậc nó nhai thịt. Ly Mạt ngồi chán chết trên ghế sofa trong phòng khách, nghe được âm thanh cô bé không khỏi nhìn lại thấy Bạch Tẫn ôm thịt ăn rất vui vẻ, con mắt vàng hưởng thụ mà híp lại giống như ăn được mĩ vị.
"Là thức ăn mèo! Ăn nhiều như vậy không béo chết mày sao!" Ly Mạt trừng mắt hai mắt to, chống nạnh tức giận chỉ mắng Bạch Tẫn.
Nhưng Bạch Tẫn chỉ kiêu ngạo kêu meo một tiếng, khıêυ khí©h liếc mắt nhìn cô bé giống như đang lấy le đồ ăn của mình giống như đồ ngon vật lạ nào đó.
Ly Mạt tức giận chỉ có thể cắn răng nhưng tính tình trẻ con khiến cô bé không khống chế được mà tò mò thịt khô của Bạch Tẫn có ngon như vậy không, thực ra không phải cô bé không phải chưa từng ăn qua thịt khô hơn nữa đồ ăn vặt cô bé mang đến cũng có thịt khô, còn là thịt khô mà mẹ cô mang về từ nước Úc.
Nhưng thịt khô của cô bé không giống với thịt khô của Bạch Tẫn! Trước đây cô bé ăn cũng không cảm thấy rất ngon, không thích thú giống con mèo này.
Rầm– Ly Mạt nhịn không được nuốt nước miếng.
Tuy rằng Bạch Tẫn biến thành mèo nhưng thính giác thuộc về thần thú Bạch Hổ vẫn còn, một tiếng nuốt nước miếng rất nhỏ truyền vào tai nó rất rõ ràng. Bạch Tẫn nuốt miếng thịt khô vào trong bụng, có hơi buồn cười mà nhìn thoáng qua Ly Mạt đang dùng ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Ngao~” Muốn ăn sao?
Bạch Tẫn dùng cái đuôi mình đẩy một gói thịt khô còn chưa bóc của mình quơ quơ khoe khoang. Ly Mạt thấy động tác của nó lập tức cảm thấy thẹn bởi vì trong lòng cô bé thật sự muốn tiến lên nếm thử vị của thịt khô kia.
Tất nhiên Bạch Tẫn thấy đáy mắt Ly Mạt giãy giụa vì thế càng tăng biên độ đong đưa gói thịt khô. Dù sao Ly Mạt cũng chỉ là một đứa bé bảy tám tuổi mà thôi sao có thể đấu lại lão thần thú trăm năm tuổi chứ? Cho dù cô bé biết muốn ăn thịt thì phải cúi đầu với Bạch Tẫn nhưng vẫn không thể khống chế được lòng hiếu kỳ của mình nên bước một nửa bước.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Bạch Tẫn lộ ra nụ cười đắc thắng, cái đuôi linh hoạt xoay một vòng lập tức nhét gói thịt khô kia trở lại ổ mèo của mình sau đó kiêu căng để mông mình cho Ly Mạt đang trợn mắt há mồm.
“Mày … Mày …” Cái miệng nhỏ của Ly Mạt lại xị ra sau năm giây lại bắt đầu oa một tiếng khóc lớn.
Dì Lưu vất vả mới có thể điều hòa mối quan hệ giữa một người một mèo đang nấu ở phòng bếp, kết quả lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, trái tim đập mạnh một cái rồi buông công việc trên tay xuống vội vội vàng vàng chạy tới: “Cô Ly Mạt, có chuyện gì sao?”
Lúc này Ly Mạt rất buồn, cô bé còn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh xấu hổ như vậy. Bình thường đều là cô bè trêu chọc người khác làm gì có ai dám trêu chọc cô bé chứ? Nhưng hôm nay cô bé lại bị một con mèo lừa, hơn nữa còn biết con mèo này không phải là một con mèo bình thường!
Cô bé còn có mặt mũi gặp “cấp dưới” của mình sao? Nếu cô để những “cấp dưới” ở trường biết được cô bé không cần đi học ở trường tiểu học hoàng gia Steen Marilyn Louis Moore nữa!
Ly Mạt càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ, dì Lưu dỗ rất lâu cũng không hỏi được nguyên nhân cô bé khóc, lập tức cảm thấy đầu mình to ra. Bà bất đắc dĩ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con mèo nằm lười biếng giống như đang xem kịch vui.
Dì Lưu: “...”
“Cô Ly Mạt, có phải cháu lại đi trêu Tiểu Bạch đúng không?” Dì Lưu thở dài xoa xoa mái tóc đẹp, không biết vì sao bà lại đồng tình với cô Ly Mạt không sợ trời không sợ đất.
Nhớ lại những ngày bà đấu trí đấu dũng với con mèo kia, ngay cả bà cũng không đấu lại được Tiểu Bạch. Có thể nghĩ nếu cô Ly Mạt chỉ động đi trêu chọc nó kết quả sẽ thê thảm như thế nào.
Nhưng lúc ml nghe được hai chữ Tiểu Bạch thì lập tức càng khóc to hơn. Dì Lưu sợ hãi đưa cô bé ngồi lên ghế sofa, mở mấy gói đồ ăn vặt mà cô bé mang đến để trước mặt cô bé, thậm chí mà còn nhét một gói vào trong tay cô bé.
“Cô Ly Mạt, đừng khóc. Nếu khóc nữa đôi mắt sẽ đỏ lên giống như thỏ.”
“Giống, giống thỏ không tốt sao? Oa oa oa, thỏ … thỏ đáng yêu như vậy … Hức!”
Xong rồi, xong rồi, xong rồi, khóc đến nấc lên rồi. Dì Lưu không có cách nào chỉ có thể xuất một chiêu: “Mặc dù thỏ rất đáng yêu nhưng khi khó chỉ có đôi mắt biến thành mắt thỏ. Mắt thỏ rất đỏ, nếu để bạn của cháu nhìn thấy có thể bọn họ sẽ cười cháu.”
Dì Lưu vừa nói xong, tiếng khóc của Ly Mạt im bặt, truy rằng cô bé vẫn không nhịn được mà nấc lên vài tiếng. Bạch Tẫn ngồi xem không thể bội phục từ tận đáy lòng với dì Lưu, người đứng đầu những người dỗ trẻ con nhất định vị trí đấy sẽ thuộc về dì Lưu nhà họ Vạn Sĩ!
Cuối cùng Ly Mạt cũng nín khóc nhưng lại học được biến những tức giận thành muốn ăn. Cô bé tức giận mang tất cả đồ ăn vặt của mình bày ra trên bàn sau đó cô bé khıêυ khí©h nhìn qua Bạch Tẫn giống như muốn nói công chúa cô có rất nhiều đồ ăn mới không thèm thì khô của mày.
Bạch Tẫn ăn uống no đủ liếʍ liếʍ móng vuốt, đối với khıêυ khí©h của cô bé thì hoàn toàn thơ ơ.
Ly Mạt thấy nó không thèm để ý đến mình thừ tức giận sôi máu, cô bé mở một gói đồ ăn vặt ra.
“A, con mực này ăn thật ngon!” Ly Mạt học biểu cảm cùng động tác hưởng thụ của Bạch Tẫn lúc trước ăn một miếng mực, thấy Bạch Tẫn không có ngó mình, cô bé lại ném gói mực lên trên bàn sau đó cầm lấy một hộp thạch trái cây.
“Oa! Thạch trái cái thật ngọt!”
“Bánh kem này thơm quá!”
“Chocolate còn có hạnh nhân!”
“Trời ơi, kẹo mυ"ŧ đẹp quá!”
“Cháu thích nhất ăn chè đậu đỏ!”
…
Mỗi lần Ly Mạt ăn đồ ăn vặt khác nhau đều nhìn Bạch Tẫn một cái, kết quả chờ đến khi cô bé mở hết đồ ăn vặt cũng không nhìn thấy biểu cảm mong muốn nếm thử của Bạch Tẫn, cô bé không khỏi buồn bực.
Đều nói một cây làm chẳng lên non, Ly Mạt nhiều lần khıêυ khí©h đều vô dụng cuối cùng cũng từ bỏ ý tưởng đơn phương độc mã đối nghịch với Bạch Tẫn. Cô bé ném toàn bộ đồ ăn vặt lên bàn sau đó cầm lấy điều khiển từ xa mở TV.
Gần đây cô bé mê nhất bộ phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và sói xám”, phim này ở Trung Quốc mới có, bình thường cô bé ở nước Anh không xem được! Mắt thấy sắp đến giờ chiếu phim, Ly Mạt lập tức ném Bạch Tẫn ra sau đầu.
Nhưng độ nhiên âm thanh Tv vang lên thành công nhắc nhở Bạch Tẫn, thời gian phát “Tom và Jerry” cũng sắp tới rồi! Một tháng qua nó chưa bỏ tập nào, hôm nay tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng mà vừa mới đứng lên lại thấy đứa bé đáng ghét kia đang cầm điều khiển TV, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Chậc, cừu ngu với sói ngu có cái gì mà hay, mèo ngu với chuột ngu mới thật sự hay, đúng không?
Quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, xem một bộ phim ấu trĩ như vậy!
Nhưng điều khiển TV đang bị Ly Mạt cầm trên tay, tuy rằng Bạch Tẫn không phải không lấy được điều khiển nhưng rắc rối sau khi lấy được mới khó giải quyết. Nó không thể để lộ trước mặt người khác là nó khác một con mèo bình thường, hơn nữa nó không muốn nghe tiếng khóc của đứa bé này cho nên Bạch Tẫn híp híp mắt quyết định tìm một cách tốt nhất để lấy được quyền khống chế điều khiển.
Vì thế nó nhảy lên ổ mèo của mình, yên lặng không một tiếng động đi đến bên ban công phòng khách. Đối diện ban công phòng khách là một khu vườn rất to, bãi cỏ gọn gàng, hoa thơm ngát. Bình thường Bạch Tẫn cũng trộm ra ngoài này tắm nắng nhưng trong vườn hoa có một số động vật nhỏ, đây là quy luật tự nhiên của hệ thống sinh thái, ai cũng không có cách nào thay đổi được.
Bạch Tẫn quay đầu nhìn Ly Mạt đang chăm chú xem TV, chiếc miệng đáng yêu cong lên một độ cung.
“Gào …” Yết hầu Bạch Tẫn phát ra tiếng gầm nhẹ, khác với tiếng kêu lanh lảnh của mèo lại giống thuộc về uy áp trầm thấp của vua dã thú. Bạch Tẫn nhìn bụi cỏ giật mình cách đó không xa, không ngừng cố gắng gầm nhẹ một tiếng.
Đột nhin trong bụi cỏ vọt ra một thân ảnh màu xám đen, tốc độ cực nhanh chạy chạy đến chỗ Bạch Tẫn. Bạch Tẫn lại gầm nhẹ một tiếng nữa, tàn ảnh kia nhanh chóng thay đổi hướng đi, bò lên ban công nhà Vạn Sĩ sau đó theo lộ trình Bạch Tẫn muốn nhảy đến chân Ly Mạt đang xem TV.
Ly Mạt vì sói xám bị đánh bay mà cười không ngừng, lại đột nhiên cảm giác có cái gì đó đang bò trên mu bàn chân của mình. Cô bé cúi đầu, vừa nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt.
“A a a!!! Có chuột!!! Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Bạch Tẫn đứng trên ghế sofa nhìn Ly Mạt chạy linh tinh, lại khống chế con chuột kia chạy theo cô bé, lúc này đã dọa Ly Mạt. Dì Lưu ở bên trong nghe được tiếng hét chói tai nên chạy ra, Ly Mạt thoáng nhìn Bạch Tẫn ở sau sofa giống như nhìn thấy cứu binh, cô bé khóc lóc nhào tới.
“Tiểu bạch! Tiểu bạch! Tiểu bạch, cứu mạng! Hu hu hu!”
Bạch Tẫn nhìn Ly Mạt ôm mình không buông tay, nhìn đến đôi mắt đỏ au thì nó cảm thấy mềm lòng cho nên lúc con chuột chạy tới, nó không để Ly Mạt sợ nữa. Nó há miệng lộ ra hàm răng nhọn về phía con chuột, lúc này con chuột sợ đến mức vội vàng quay đầu, vèo một cái xong ra bên ngoài ban công.