- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
- Chương 4
Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
Chương 4
Bạch Tẫn tới bệnh viện thú ý, được khám sức khỏe từ trong ra ngoài rất cẩn thận. May mắn là kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường cũng không có hiện tượng nội tạng bị suy kiệt như dì Lưu nói.
"Thưa anh, mèo của anh rất khỏe mạnh ~"
Hai mắt người đẹp bác sĩ mặc áo blouse trắng hàm xuân, từ khi Vạn Sĩ Lan bước vào bệnh viện thú y ánh mắt của cô ta chưa bao giờ rời khỏi mặt anh.
Bạch Tẫn nằm trong lòng Bạch Tẫn, nghe giọng nói dẹo dẹo của cô bác sĩ xinh đẹp giống như âm thanh ma quỷ vờn quanh, khiến nó cảm giác lông trên người mình rơi đi không ít.
Tuy nhiên Vạn Sĩ Lan - mục tiêu từ đầu của bác sĩ nữ xinh đẹp - từ đầu đến cuối vẫn duy trì hình tượng cấm dục lạnh lẽo, bộ mặt không hề cứng nhắc cũng hoàn toàn không bị giao động.
"Mỗi ngày mèo nhà tôi đều ăn thịt của người."
Bác sĩ nữ xinh đẹp hơi ngạc nhiên mới hiểu Vạn Sĩ Lan muốn hỏi cái gì.
"Anh có thể yên tâm. Nếu chỉ ăn một chút thì sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần về sau chú ý một chút là được."
"Nó ăn rất nhiều."
Giọng nói Vạn Sĩ Lan đều đều nhưng Bạch Tẫn quen thuộc anh nghe được có thể cảm nhận được sự bất lực của anh.
Này! Có phải anh ghét tôi ăn nhiều đúng không? Hả? Bạch Tẫn phồng má trợn răng thiếu chút nữa thì đã cắn trên mu bàn tay Vạn Sĩ Lan một cái.
Bác sĩ xinh đẹp hỏi: "Ừm, rất nhiều là bao nhiêu ..."
"Một bát thịt bò, một cái đùi dê, nửa con gà, nửa con vịt quay, thỉnh thoảng còn ăn nầm bồ." Giọng nói Vạn Sĩ Lan bình thản đọc một chuỗi thức ăn đầy dầu mỡ, xong nói thêm một câu: "Một bữa."
"..." Cuối cùng khóe miệng của bác sĩ xinh đẹp giật giật.
"Anh đang nói đùa sao? Bụng của mèo không thể nào chứa nổi nhiều đồ như vậy." Đừng nói là mèo, là người như bọn họ cũng rất khó có thể làm được!
Nhất thời lông mày Vạn Sĩ Lan nhướng cao, không giải thích mà hỏi: "Bình thường mèo có thể ăn cái gì? Không thể ăn cái gì?"
"Đưa ra ví dụ thì nhiều quá." Thấy Vạn Sĩ Lan gặp khó khăn cần cô ta giúp đỡ, bác sĩ xinh đẹp càng thêm ân cần: "Như vậy đi, tôi sẽ in cho anh một quyển hướng dẫn nấu ăn cho mèo khỏe mạnh mang về, dựa vào sách này để nấu ăn, đủ dinh dưỡng để mèo khỏe mạnh cũng sẽ không xảy ra rắc rối gì."
Vạn Sĩ Lan gật đầu đồng ý.
Sau năm phút, quyển sách nấu ăn in xong, Vạn Sĩ Lan mở sách nấu ăn ra. Bạch Tẫn đang nằm trong lòng ngực anh cũng tò mò thò đầu ra, kết quả vừa nhìn thấy một đoạn mặt mèo tròn vo nhất thời tái nhợt.
Whiskas là cái gì? Vừa nghe đã biết là thứ không tốt! Còn có hành với rau chân vịt, đúng là muốn độc chết nó!
Hơn nữa sao không thấy thịt bò? Tất cả đồ ăn ngoại trừ là cá thì chính là cá! Còn có đậu tương, đậu xanh, cô ta xác định đây là cho mèo ăn sao? Vậy thì làm một con mèo cũng quá đáng thương rồi?
Bạch Tẫn đem sách nấu ăn chê trong trong ngoài ngoài mấy lần, đã thấy Vạn Sĩ Lan chăm chú nhìn, nhất thời nó nghiêm túc giơ móng vuốt hung hăng vỗ về càm Vạn Sĩ Lan.
Vạn Sĩ Lan cúi đầu nhìn nó, nó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn lại.
Này, người đàn ông, tôi cảnh cáo anh. Nếu như anh dám dựa vào quyển sách này nấu ăn cho tôi, tôi sẽ không bao giờ gọi anh là ba ba nữa!
Đáng tiếc Vạn Sĩ Lan không nhận được sự cảnh cáo của Bạch Tẫn, anh tránh móng vuốt của Bạch Tẫn gấp sách dạy nấu ăn nhét vào trong tui sau đó ôm Bạch Tẫn rời khỏi bệnh viện thú ý.
Trở về Dương Thanh Uyển, Bạch Tẫn nhảy về ổ mèo của mình bắt đầu vùi mình ngủ say. Kiểm tra thân thể khiến nó trễ thời gian ngủ trưa, Bạch Tẫn cảm giác mí mắt mình sắp sụp xuống rồi.
Thế nhưng đang nằm mơ màng, nó nghe được tiếng chuông cửa. Bạch Tẫn cảm thấy kỳ quái, bình thường Dương Thanh Uyển hầu như không có khác, chí ít một tháng sống ở đây là như vậy.
Có điều không quan hệ với nó, nó tiếp tục chìm trong giấc ngủ.
Bạch Tẫn tiếp tục ngủ mơ, nó mơ thấy một bàn đại tiệc nó ước mơ đang chờ nó đến ưu ái nhưng mà lúc móng tay nó đυ.ng tới một cái đùi dê đột nhiên mông truyền đến cảm giác đau đớn, mỹ vĩ trước mắt cũng biến mất trong nháy mắt.
"Ngao!" Đùi dê, đùi dê, đùi dê!!!
Bạch Tẫn mở mắt nhưng hoảng sợ phát hiện đuôi mình đang bị một người nắm nhấc lên, trách không được mông đau như vậy. Đến tột cùng là tên khốn nạn nào dám làm với nó như vậy!
"Oa! Nhà chú có mèo nhỏ!"
Dì Lưu mang một đĩa hoa quả đã rửa sạch đi ra, kết quả thấy một màn sợ hãi như vậy thiếu chút nữa thì chén hoa quả trên tay suýt nữa rơi xuống đất: "Cô Ly Mạt! Mau thả con mèo xuống!"
Lúc Bạch Tẫn nghe được giọng nó của bà mới khó khăn nghiêng đầu qua chỗ khác, phát hiện đuôi của mình bị một bàn tay của đứa bé năm tuổi nắm. Da bé gái rất trắng, tóc vàng xoăn xõa, đôi mắt giống như đá quý nhìn chằm chằm nó, hồn nhiên không một tia ác ý.
"Dì Lưu, còn mèo này có tên không?" Có bé tên Ly Mạt xoay người, thấy dì Lưu cũng không chột dạ mà thoải mái mỉm cười hỏi.
Dì Lưu thấy Bạch Tẫn bế treo lủng lẳng, bà cảm thấy đau khổ: "Cô Ly Mạt, tên của nó là Tiểu Bạch, là mèo của cậu chủ Vạn Sĩ nên cô mau thả con mèo ra, làm như vậy sẽ đau nó!"
"No!" Cô bé quyết đoán từ chối nói: "Ly Mạt muốn chơi với Tiểu Bạch, mẹ nói nhà của chú cũng là nhà mình, mèo của chú cũng là mèo của Ly Mạt!"
Đang nói chuyện, Bạch Tẫn lại bị cô bé nhấc lên lắc lư, Bạch Tẫn đau đến thiếu chút nữa là khóc, dì Lưu nhanh chóng để đĩa hoa quả xuống rồi bế nó.
"Cô Ly Mạt, cô có thể chơi cùng Tiểu Bạch nhưng cô không thể cầm đuôi của nó như vậy!"
"Vì sao không được?" Cô bé mất hứng nhíu lông mày, tay trái cầm đuổi Bạch Tẫn lại càng dùng sức.
"Ngao!"
Nhất thời Bạch Tẫn kêu lớn một tiếng, tức giận xoay người cắn lên tay cô bé. Ly Mặt bị nó dọa hết lên một tiếng rồi buông nó ra. Bạch Tẫn cứu trở về cái đuôi của mình, trong lòng còn sợ hãi vội vã nhảy lên lan can sofa cách đó không xa.
Ai có thể nói cho nó biết, con nhỏ bệnh xà tinh đột ngột xuất hiện ở nhà Vạn Sĩ Lan này là ai không?
Cô bé đứng ở đó nhìn tay mình sau đó nhìn Bạch Tẫn đứng cách đó không xa đang trợn mắt với mình, sửng sốt năm giây rồi há miệng khóc lên.
"Oa oa oa! Dì Lưu, tất cả đều tại lỗi của dì, Tiểu Bạch nhảy ra rồi! Oa oa oa!"
Dì Lưu thấy Tiểu Bạch trống thoát thì thở phào nhẹ nhõm, kết quả Ly Mạt khóc lớn thì đầu bà lại bắt đầu đau: "Cô Ly Mạt, cô đừng khóc, cô muốn đồ ăn vặt không? Nghe nói có người đã tặng kẹo mυ"ŧ rất xinh đẹp ..."
"Oa oa~~~ Cháu không muốn kẹo mυ"ŧ, cháu muốn Tiểu Bạch!" Ly Mạt dùng sức nắm cổ tay dì Lưu, vừa khóc vừa dùng giọng ra lệnh nói: "Đều là lỗi của dì, làm Tiểu Bạch chạy đo! Nên dì phải bắt nó lại đây, không thì cháu vẫn khóc!"
"Cô Ly Mạt ..." Dì Lưu bất đắc dĩ kêu một tiếng. Đem Tiểu Bạch về đây là không thể nào, không biết sẽ bị tiểu ma vương ngược đãi thành bộ dạng gì! Thế nhưng cứ để cô Ly Mạt khóc thế này cũng không phải là cách! Rốt cuộc bà nên làm thế nào mới tốt?
Lúc dì Lưu luống cuống chân tay, đột nhiên Bạch Tẫn nhảy từ trên sofa xuống, chậm rãi đi tới bình hoa trên kệ trước mặt Ly Mạt.
Ly Mạt thấy nó quay về cũng không khóc nữa nhưng tâm dì Lưu căng thẳng. Bình thường con mèo này nhìn rất thông minh thế nào lúc này lại ngốc mà quay lại tìm cái chết!
Ngay lúc mọi người không kịp phản ứng, đột nhiên Bạch Tẫn dùng sức nhảy lên sau đó hung hăng đánh trên đầu Ly Mạt đang há to mồm.
"A a a! Mèo ăn người!" Ly Mạt hoảng sợ lùi về phía sau, một đứa bé gái tám tuổi không thể nào phản ứng kịp, Bạch Tẫn nhảy lên đầu cô bé hung hăng cào loạn tóc của cô bé.
"Ngao!" Cho cô quấy rầy tôi ăn đùi dê! Cho cô nắm đuôi của tôi! Cho cô bắt nạt dì Lưu! Để tôi đánh cho cô biến dạng xem có cách nào ra cửa gặp người khác không!
Ly Mạt ôm đầu sợ chạy tán loạn trong phòng khách, dì Lưu trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tẫn ở trên đầu cô chủ tác oai tác quái nhưng bà quên không tiến lên ngăn cản.
"Dì Lưu! Nhanh cứu Ly Mạt!" Ly Mạt chạy một vòng trong phòng khách nhưng không thể thả Bạch Tẫn xuống được, lúc này thấy dì Lưu cô bé mới bật người khóc nhào vào ngực bà.
Bạch Tẫn đang dùng móng vuốt kéo tóc vàng của cô bé, thấy mái tóc mềm mại kia cuối cùng cũng biến thành một mớ hỗn độn mới hài lòng nhảy xuống đất.
Dì Lưu an ủi Ly Mạt đang gào khóc, ngẩng đầu thấy Bạch Tẫn kiêu căng ngồi bẹp xuống đất, hận không thể giơ ngón cái lên cho nó.
Nhưng mà trước tiên bà ấy phải trấn an được tiểu tổ tông trong ngực đã: "Được rồi, được rồi. Cô Ly Mạt, Tiểu Bạch đi rồi. Đừng sợ, đừng sợ!"
Được dì Lưu nhẹ nhàng vuốt ve cuối cùng Ly Mạt cũng bình tĩnh lại, cho đến khi dì Lưu đồng ý đưa cô bé ra vườn hoa bắt bướm cô bé mơi ngoan ngoãn để dì Lưu giúp cô bé lau nước mắt.
"Dì Lưu, Tiểu Bạch rất xấu! Cháu phải trừng trị nó!" Ly Mạt khóc xong rồi, cuối cùng mới nhớ đến muốn dạy dỗ Bạch Tẫn, con mắt xanh lam trừng nhìn cái đuôi đang phe phẩy của Bạch Tẫn, biểu cảm của cô bé càng bất mãn.
Nhưng Bạch Tẫn không sợ chút nào, đôi mắt màu vàng nheo lại, tràn ngập khıêυ khí©h.
Chậc, tiểu ngu ngốc kia còn giống như chưa phát hiện kiểu tóc của mình trở nên siêu cấp đẹp trai?
Dì Lưu nhìn một con mèo với một đứa bé giằng co không ngừng nghỉ, không có cách nào cuối cùng chỉ có thể đưa ra một người có mười phần uy hϊếp: "Cô Ly Mạt, Tiểu Bạch là bảo bối của cậu Vạn Sĩ. Không có cậu ấy cho phép, dì cũng không dám đánh nó. Hay là, chờ cậu ấy quay về cháu nói rõ với cậu ấy, để cậu ấy thay cháu nghiêm khắc trừng trị nó được không?"
Ly Mạt nghe được tên của Vạn Sĩ Lan thì ỉu xìu xuống. Cô Ly Mạt không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất người này, trừu người chú chỉ cần dùng ánh mắt cũng khiến cô bé run chân thì không có người thứ hai.
Thấy cuối cùng cô bé cũng bình tĩnh lại, dì Lựu chọn rèn sắt khi còn nóng: "Đi thôi, cô Ly Mạt. Chúng ta không cần để ý con mèo kia, không phải cháu muốn đi bắt bước sao? Dì đi với cháu?"
"Hừ, dì không giúp cháy bắt mèo, Ly Mạt không để ý dì!" Ly Mạt hất tay dì Lưu, lạch bạch chạy lên tầng hai.
Dì Lưu đứng lên, mệt mỏi thở dài.
Nhưng một phút sau trên tầng hai truyền đến một tiếng hét chói tai.
"A! Tóc của Ly Mạt!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
- Chương 4