Sáng sớm hôm sau, dì Lưu đang chuẩn bị bữa sáng thì phát hiện Tiểu Bạch bình thường đều đúng giờ đứng chờ ở trên bàn ăn không thấy đâu. Ở ổ mèo không có, trên sân thượng cũng không có mà ngay cả phòng bếp, nhà vệ sinh, dưới ghế sofa cũng không thấy hình bóng nó đâu.
Dì Lưu rất lo lắng, bà vội vàng chạy lên gõ cửa phòng của Vạn Sĩ Lan.
Mỗi sáng Vạn Sĩ Lan đều thức dậy đúng giờ, đầu tiên đến phòng tập thể dục tập luyện nử tiếng sau đó quay về phòng tắm rửa mới xuống dưới ăn sáng. Lúc này anh vừa mới xong tập thể dục buổi sáng chuẩn bị đi tắm, lúc nghe được tiếng gõ cửa cả người anh đầy mồ hôi, bộ dáng này so với lúc đi tắm hôm qua còn gợi cảm hơn vài phần.
Trong lòng dì Lưu không khỏi khen tấm tắc hai câu, dù bà làm việc ở đây năm năm cũng chưa từng thấy qua.
"Dì Lưu. Có chuyện gì sao?" Vạn Sĩ Lan cúi đầu nhìn dì Lưu.
Cuối cùng dì Lưu cũng định thần lại, nhớ tới mục đích đi lên đây nhất thời lại quay về bộ dáng lo lắng: "Cậu chủ, làm phiền cậu nhưng không thấy Tiểu Bạch đâu cả nên dì mới lên đây hỏi cậu có thấy nó đâu không?"
Vạn Sĩ Lan nghe vậy nhíu nhíu mày: "Không thấy nó đâu?"
"Đúng vậy, sáng sớm khi dì tới vẫn còn thấy nó nằm trong ổ nhưng làm xong bữa sáng đi ra thì không thấy nó ngồi trên bàn ăn, hơn nữa tìm nửa nhà cũng không nhìn thấy đâu ..."
Vạn Sĩ Lan nhíu mày, từ khi con mèo kia vào nhà anh, cuộc sống làm việc với nghỉ ngơi còn có kỷ luật hơn anh. Bình thường ngoại trừ ngủ thì chính là đúng giờ ăn cơm sau đó buổi chiều thì mở TV xem "Tom và Jerry". Mặc dù không biết cách nào con mèo kia có thể dùng điều khiển chỉnh đến đúng kênh, cũng không biết nó xem có hiểu hay không nhưng thói quen cuộc sống từ lúc mới đến cho đến bây giờ chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên biến mất.
"Cậu chủ, dì nghe cháu gái dì nói qua, mèo rất thích ra ngoài. Hơn nữa chúng nó cũng không lưu luyến nơi nào, nếu như nó thấy căn nhà này nhàm chán đi ra ngoài thì có thể sẽ không quay lại nữa."
"Cháu biết rồi." Sắc mặt Vạn Sĩ Lan bình tĩnh gật đầu, cau mày lau mồ hôi trên trán giống như là nhẫn nại tới cực hạn đối với mồ hôi trên người: "Dì xuống trước đi, không cần lo lắng. Chút nữa chúng ta đi tìm xem."
"A?" Dì Lưu hơi sững sờ, bà không nghĩ Vạn Sĩ Lan sẽ bình tĩnh như vậy, hình như không quá để ý con mèo kia sẽ sống hay chết: "Cậu Vạn Sĩ, cậu không lo lắng sao? Nếu như Tiểu Bạch thật sự rời đi có thể nó sẽ không quay về nữa ..."
"Đây là lựa chọn của nó, giống như nó lựa chọn theo cháu về nhà." Vạn Sĩ Lan nói xong thì đóng cửa phòng lại, để dì Lưu trừng mắt nhìn cửa phòng.
Nếu như Tiểu Bạch rời đi không quay về, cậu Vạn Sĩ sẽ không đau lòng sao? Một tháng này, bà tận mắt nhìn thấy ngôi nhà trang nghiêm lạnh lùng này tăng thêm rất nhiều đồ vật vốn không nên có.
Ví dụ như ổ mèo bằng nhung, một sân vui chơi nhỏ để mèo tập thể dục bào gồm bánh xe, xích đu, các loại bát ăn đủ màu sách hình dáng, còn có một tủ chuyên để đồ ăn đồ chơi cho mèo.
Dì Lưu không rõ, cậu chủ đã mua cho Tiểu Bạch nhiều đồ thú vị như vậy vì sao nó còn cảm thấy buồn chán muốn rời đi, bà cho rằng Tiểu Bạch đã trở thành một phần trong gia đình này nhưng chưa từng nghĩ tới một ngày nó sẽ rời đi.
Nhưng không nghĩ tới, dì Lưu tới trước bàn ăn thì thấy một cái bóng màu trắng nhanh như tia chớp lóe lên trước mặt bà, dì Lưu hoảng sợ trong nháy mắt nhìn xem đó là cái gì!
"Tiểu Bạch, mày đứng lại cho tao!"
"Ngao!" Ta không có ăn vụng!
Mặc dù dì Lưu đã qua tuổi năm mươi mà thân thể vẫn mạnh mẽ như vậy, sau khi nhảy lên nhảy xuống một hồi nó vẫn bị dì Lưu tóm trong lòng bàn tay.
"Nói, ban nãy mày đi đâu?"
"Ngao ngao ngao!" Mau buông ta xuống! Cái đồ bà già này!
"A, còn ngang ngược!" Dì Lưu dùng sức ôm lấy Bạch Tẫn, bước đi giống như đi đến chỗ ổ mèo. Lúc bà vừa mới thả Bạch Tẫn lên đệm động tác lại rất nhẹ nhàng: "Tiểu Bạch, về sau không được chạy linh tinh biết chưa?"
Bạch Tẫn vẫn muốn đợi cơ hội nhảy ra khỏi ổ mèo nhưng lúc nó ngẩng đầu lên đã thấy vành mắt dì Lưu hồng hồng.
"Ngao~" Ta không có đi linh tinh! Ta chỉ tạm trốn để không đến bệnh viện thú ý mà thôi.
"Mày có biết không tìm được mày tao rất lo lắng không?"
"Ngao~" Thế nhưng ta bị bà phát hiện rất sớm! Sớm biết thế này thì ráng nhìn chút nữa không ra ngoài ăn vụng miếng bò bít-tết
"Tiểu Bạch ..." Cuối cùng nước mắt dì Lưu không kìm được, rơi xuống dọc theo khóe mắt, trái tim Bạch Tẫn cũng đau.
"Ngao~" Dì đừng khóc.
Bạch Tẫn lặng lẽ vươn móng vuốt, nhẹ nhàng để lên mu bàn tay dì Lưu.
Dì Lưu hơi sững sờ, nước mắt đột nhiên dừng lại. Nhìn đôi mắt vàng lóng lánh kia, dì Lưu không nhịn được hỏi: "Có phải đến một ngày mày chán mà sẽ rời khỏi căn nhà này không?"
"Ngao~" Vì sao phải rời đi?
Bạch Tẫn nghẹo đầu kêu một tiếng.
"Quên đi, khi người ta già đi sẽ trở nên xúc động hơn." Dì Lưu đứng lên, một bên thở dài một bên sờ sờ đầu Bạch Tẫn: "Rốt cuộc mình làm cái gì vậy? Hỏi một con mèo có rời đi hay không? Nếu hỏi thì mèo nghe hiểu sao? Nếu nghe hiểu trả lời mình cũng không hiểu được nó muốn nói cái gì?"
Bạch Tẫn nhìn ba xoay người rời đi, bất lực thở dài kêu một tiếng.
Nó nghe hiểu được, hơn nữa vì không hù loài người nó cũng có thể lắc đầu nói cho bọn họ biết nó sẽ không vì buồn chán mà rời khỏi căn nhà này!
Nơi này có ổ thoải mái, có thịt ngon ăn, có dì Lưu trong lòng yêu mù quáng, còn có Vạn Sĩ Lan cho mình vòng cổ, tại sao nó phải rời khỏi đây?
Lúc Vạn Sĩ Lan ở trên tầng xuống, Bạch Tẫn đang ngồi ở trên bàn ăn chờ ăn, vời vì nó mà dì Lưu muộn giờ làm bữa sáng cho nên bây giờ vẫn chưa mang bữa sáng ra.
Lần đầu tiên Bạch Tẫn kiên trì với dì Lưu, nó vẫy vẫy cái đuôi giống như tâm tình không tệ.
"Dì Lưu, tìm được Tiểu Bạch rồi sao?"
Dì Lưu nghe được giọng nói của anh thì ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, cậu chủ. Nó không đi ra ngoài chỉ là không biết trốn ở đâu, chắc là chơi trốn tìm với chúng ta đấy?"
Bạch Tẫn bất mãn kêu một tiếng, chơi trốn tìm cái quỷ gì? Nó mới không chơi trò chơi ngây thơ như vậy.
Nhưng vừa này nó trốn đi với trò chơi trốn tìm thực chất không khác gì nhau.
Sắc mặt Vạn Sĩ Lan bình tĩnh lên tiếng, ngồi xuống vị trí của mình. Cuối cùng dì Lưu cũng làm xong bữa sáng, hơn nữa đồ ăn cho Bạch Tẫn càng thịnh soạn hơn so với bình thường một chút.
Đối với việc này tất nhiên Bạch Tẫn rất vui lòng, nó ăn hết tất cả xong còn không nhịn được ôm bụng mình ợ lên một cái.
Vạn Sĩ Lan với dì Lưu: "..."
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Tẫn nhảy trên bàn xuống ba lần sau đó ưu nhã bước đi hai vòng quanh phòng khách. Đợi tiêu hóa xong lại chuẩn bị quay về ổ mèo mình ngủ. Nhưng hôm nay Vạn Sĩ Lan chưa lên tầng hai vẽ tranh mà đến tủ lấy ra một cái cần câu mèo, anh ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Tẫn nhẹ nhàng phe phẩy.
Bạch Tẫn: "..."
Người đàn ông, rốt cuộc anh muốn làm gì? Bạch Tẫn dùng ánh mắt nhìn trẻ trâu nhìn Vạn Sĩ Lan.
Vạn Sĩ Lan thấy Bạch Tẫn không nhúc nhích hơn nữa ánh mắt nó nhìn mình dường như có hơi kỳ quái, không khỏi nghi ngờ nhíu mày.
"Đây không phải là đồ chơi mèo thích nhất sao?" Thế sao mèo nhà anh một chút hứng thú cũng không có?
Có hứng thú mới lạ! Nó là hổ! Thần thú Bạch Hổ! Làm sao có hứng thú với đồ vật ngu ngốc như vậy?
Bạch Tẫn kéo khóe miệng nhưng giơ móng vuốt lên, rất cho mặt mũi mà giơ chân nghịch nghịch lông chim.
Được rồi, vì trông anh đáng thương khi rảnh rỗi và hoảng sợ nên tôi chơi với anh một lúc được chưa? Ba Vạn Sĩ?
Kết quả Vạn Sĩ Lan dùng cần câu mèo chơi với nó một giờ, Bạch Tẫn mệt đến mức không nhấc được móng vuốt lên nữa.
"A? Sao không bắt nữa?"
"Ngao~" Bởi vì tôi mệt, ba! Ba đã ngồi xổm một giờ rồi, đầu gối không đau sao?
Vạn Sĩ Lan nhíu nhíu mày, anh dùng lông vũ lướt qua chóp mũi Bạch Tẫn nhất thời khiến Bạch Tẫn hắt xì hơi một cái.
Lúc này Bạch Tẫn rất muốn trợn trừng mắt một cái nhưng chỉ có thể nằm bất lực nằm trên mặt đất, để lộ ra cái bụng trắng trắng ngoài không khí.
Sau bữa cơm buổi trưa, cuối cùng Vạn Sĩ Lan vẫn đưa Bạch Tẫn đến bệnh viện thú y.
Trên đường, hai chân sau của Bạch Tẫn ở trên ghế hai chân trước để trên cửa sổ xe, mắt tò mò nhìn cảnh vật không ngừng biến hóa bên ngoài.
Đây là lần thứ hai nó ngồi trên xe của người đàn ông, lần đầu tiên là được người đàn ông đưa về nhà.
Thật ra nó rất hiếu kỳ với thế giới này, loài người ở đây khác hoàn toàn với thanh giới, bọn họ không có pháp thuật phi thiên, độn thổ nhưng lại có thể lái xe, ô tô, máy bay. Ở đây khắp nơi là các tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng, khắp nơi cũng là ánh đèn nhiều màu sắc thắp sáng ban đêm. Người nơi này cũng không cần phải tu hành cô độc, bọn họ sống phóng túng, làm chuyện mình thích sau đó cố gắng kiếm tiền, làm tốt để nuôi sống chính mình.
Ở chỗ này sống một tháng, nó giống như đã yêu nơi này thậm chí yêu cuộc sống một con mèo mà nó từng xấu hổ, nếu hư không trở về thanh giới ...
Đột nhiên tầm mắt Bạch Tẫn rơi vào bóng tối, thì ra là một bàn tay đưa tới che tầm mắt của nó. Tất cả những phồn hoa nhất thời biến mất trong đầu nó, Bạch Tẫn hồi phục lại tinh thần mới phát hiện hai chân sau hình như hơi nhũn ra.
"Chú Hồ, nghe nói trời sinh mèo bạc bẽo. Nếu như cuộc sống nhàm chán sẽ đi ra thế giới bên ngoài sau đó không quay trở lại nữa. Chú nói đây là thật sao?"
Giọng nói trong trẻo, mượt mà vang lên bên tai, bàn tay che mắt mình vẫn chưa buông ra. Liên tưởng đến lời nói của Vạn Sĩ Lan, thân thể nho nhỏ của Bạch Tẫn nhất thời cứng ngay tại chỗ.
Chú Hồ phụ trách lái xe hình như vô cùng kinh ngạc nhưng chú ấy vẫn suy nghĩ một lúc sau đó nghiêm túc trả lời: "Cậu chủ, chú cảm thấy tuy rằng thiên tính mèo bạc bẽo nhưng nó nhất định cũng có thứ mình muốn bảo vệ hoặc là đồ vật muốn bảo vệ. Đó có thể là người cũng có thể là vật, tới lúc đó bọn chúng sẽ không muốn đi khắp nơi nữa mà ở lại bảo vệ "nhà" của chúng nó."
Yết hần Vạn Sĩ Lan giống như phát ra nụ cười khẽ, trong lòng Bạch Tẫn ngứa ngáy, răng cũng ngứa ngáy.
Đột nhiên Bạch Tẫn đã hiểu ra cái gì đó, thì ra hôm nay Vạn Sĩ Lan chơi với nó, che mắt nó có phải là sợ mình cảm thấy buồn chán mà bỏ đi tìm điều lạ không?