- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
- Chương 2
Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
Chương 2
Vạn Sĩ Lan để Bạch Tẫn ở một bên bàn rồi tiếp tục hoàn thành tác phẩm chưa hoàn thành, anh giống như không lo lắng nó sẽ chạy loạn hay màu vẽ trên bàn sẽ không bị Bạch Tẫn phá cho hỏng bét.
Nhưng Bạch Tẫn phát hiện lúc Vạn Sĩ Lan cầm lấy bút vẽ cả người anh trở nên chuyên chú hơn. Bàn tay cầm bút vẽ thon dài, thuần thục dùng ngòi bút điều chỉnh độ đậm nhạt của màu sau đó từng chút từng chút vẽ lên trên bức tranh.
Bạch Tẫn xem lâu dứt khoát ngồi bò xuống, nghiêng đầu quan sát chân dung của mình được vẽ ra như thế nào. Không sai, Bạch Tẫn xác định trăm phần trăm còn mèo được vẽ chính là mình, không phải là nó tự luyến mà bời vì sọc trên người động vật giống như vân tay của loài người, không có khả năng xuất hiện sọc thứ hai giống nhau. Mà hình dáng sọc trên con mèo kia không khác chính mình tí nào.
“Ngao~” Vẽ không tồi, loài người.
Bạch Tẫn híp mắt tán dương.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Vạn Sĩ Lan vẽ xong nét cuối, để bút trên tay lên giá: “Mời vào.”
Cửa phòng được mở ra từ bên ngoài, dì Lưu mặc tạp dề cầm một cái hộp đi đến: “Cậu chủ, đây là chuyển phát nhanh của cậu.”
Vạn Sĩ Lan nhận lấy cái hộp sau đó nói cảm ơn với dì Lưu.
Dì Lưu cười cười nói: “Cậu chủ, cơm trưa đã ấu xong. Nếu đã vẽ xong thì tắm rửa trước rồi ăn cơm.”
Dì Lưu đã làm ở đây được vài năm nên cũng biết thói quen ngày thường của Vạn Sĩ Lan. Anh rất thích sạch sẽ. Mặc dù thích vẽ tranh nhưng lại không thích mùi màu vẽ lưu lại trên người mình. Cho nên lúc nào vẽ xong anh sẽ đi tắm rửa trước, giống như mỗi lần trước khi ăn cơm.
Nhưng Bạch Tẫn nghe được hai chữ “cơm trưa” liền đứng dậy, kêu một tiếng với dì Lưu.
“Ai nha, sao Tiểu Bạch lại ở đây?” Lúc này dì Lưu mới phát hiện Bạch Tẫn vẫn luôn ở trên bàn, không khỏi kinh hãi: “Cậu chủ, không phải là nó tự bò lên quấy rầy cậu chứ?”
“Đúng là tự nó bò lên.” Vạn Sĩ Lan rửa sạch bút vẽ vừa mới dùng, sau đó xoa xoa tay chuẩn bị về phòng tắm rửa.
“Rất xin lỗi, là dì không để ý nó. Dì mang mèo đi ngay đây.”
Vạn Sĩ Lan đã mang còn mèo này về một tháng nhưng lại chưa từng đưa nó vào đây, cho nên dì Lưu cho rằng Vạn Sĩ Lan không thích mèo xuất hiện ở nơi làm việc với chỗ nghỉ ngơi của anh.
Nhưng lúc bà bế Bạch Tẫn lên, Bạch Tẫn lại không cho mà mặt mũi mà giãy giụa.
“Ngao~ ngao~ ngao~”
Nó chán ghét dì Lưu không cho nó ăn thịt! Nó không muốn đi xuống! Ba ba Vạn Sĩ Lan cứu mạng!
Dì Lưu thấy nó giãy dụa kịch liệt, có hơi xấu hổ. Vạn Sĩ Lan nhận lấy Bạch Tẫn từ trong tay dì Lưu, chính mình ôm nó vào lòng, vuốt vuốt đầu nó trấn an: “không sao, dì cuống trước đi, Cháu tắm rửa xong sẽ mang nó xuống ăn cơm.”
“Được.”
Ánh mắt dì Lưu quái dị nhìn thoáng qua con mèo ngoan ngoãn nép mình trong lòng Vạn Sĩ Lan, bắt đầu ngoài nghi mị lực của bản thân.
Vạn Sĩ Lan đem Bạch Tẫn để lên trên thảm trong phòng ngủ của mình sau đó anh tìm quấn áo rồi đi vào phòng tắm. Bạch Tẫn nghênh ngang hợp tình hợp lý tham quan phòng ngủ của Vạn Sĩ Lan.
Đồ dùng của Vạn Sĩ Lan từ trước đến nay đều tốt nhất, điều này cho thấy anh không nghèo biết hưởng thụ cuộc sống. Nhưng căn phòng của anh lại lộ ra cỗ lạnh lẽo cho dù có nạm kim cương cũng không lấn át được.
Kiểu dáng của rèm cửa sổ, thảm với ga trải giường đều cực kỳ đơn giản, chỉ có một chút hoa văn điểm xuyết. Màu sắc cũng rất đơn điệu, không phải màu đen thì chính là máu trắng làm cho căn phòng thoạt nhìn giống như nhà tang lễ. Chỉ có rèm cửa sổ với chăn là dùng màu xanh biển.
Bạch Tẫn đi bộ vài vòng trong phòng ngủ cảm thấy thực sự không đẹp. Người đàn ông này thoạt nhìn thì rất lạnh lùng. Vậy thường ngày anh ở trên tầng và dành hầu hết thời gian cho vẽ tranh đi?
Chỉ chốc lát, cửa phòng tắm phát ra âm thanh răng rắc thanh thúy, tiếp theo mở ra. Vạn Sĩ Lan bên dưới mặc một chiếc quần ở nhà, bên trên để trần, trên người còn bốc hơi nước đi ra. Chắc là thoải mái sau khi tắm xong, ánh mắt anh lộ ra tia lười nhác. Hai cánh tay vạm vỡ nâng cao lên, cầm một cái khăn lông lau tóc ướt.
Bạch Tẫn ngồi xổm trên mặt đất trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh. Từ góc độ này có thể thấy rõ bọt nước chảy xuống ngực của Vạn Sĩ Lan.
Giọt nước trong suốt uốn lượn rơi xuống, dừng lại ở cơ bụng cân đối sau đó bị Vạn Sĩ Lan dùng khăn lau đi.
Rầm, đột nhiên Bạch Tẫn nghe được âm thanh nuốt nước miếng của mình.
Oa oa oa! Dáng người của người đàn ông này là siêu cấp! Đáng tiếc chân nó không với tới, tại sao lại mặc quần a?
Đột nhiên người đàn ông ngồi xổm xuống, vươn tay gãi gãi khóe miệng: “Đói như vậy sao? Nước miếng cũng chảy ra.”
Bạch Tẫn: “...”
A, vỗn dĩ chỉ là đói bụng mà hiện tại nó cảm thấy đói từ bụng đến tim.
A, rất muốn sờ cơ bụng! Chỉ một chút cũng được!
Đáng tiếc sau khi Vạn Sĩ Lan lau khô tóc liền lập tức mặc chiếc áo cùng bộ với quần mặc ở nhà. Cuối cùng Bạch Tẫn nhìn phía sau lưng cường tráng bị quần áo che lấp của người đàn ông, trong mắt tiếc hận không cách nào che giấu được.
Nhưng đúng lúc này Vạn Sĩ Lan giống như cảm nhận được ánh mắt của nó mà xoay người lại. Đột nhiên anh duỗi tay nắm cổ nó rồi nhấc Bạch Tẫn lên giống như cái túi.
“Vì sao mày nhìn chằm chằm tao?”
Trái tim Bạch Tẫn lập tức lộp bộp, đôi mắt chớp chớp, lộ ra một bộ “Ngươi nói cái gì, ta chỉ là một con mèo, ta không hiểu”.
“Đói bụng không?”
“Ngao~” Vô nghĩa, không phải là đói bụng từ sớm rồi sao?
“Muốn ăn cơm?” Vạn Sĩ Lan nhướng mày hỏi.
“Ngao~” Đương nhiên muốn ăn~
“Nếu không muốn ăn thì ngồi ở đây một lát.”
Bạch Tẫn: “...”
Không phải chỉ là nhìn anh nhiều hơn một chút sao, lại thu phí cao vậy sao?
Sau đó Bạch Tẫn lại một lần nước được Vạn Sĩ Lan ôm trong ngực. Đột nhiên Vạn Sĩ Lan mở hộp chuyển phát nhanh dì Lưu cầm lên sau đó lấy ra một cái hộp tinh xảo, bên ngoài hộp được bọc một lớp nhung, vẫn là màu xanh biển xa hoa lại điệu thấp. Bạch Tẫn tò mò nhìn Vạn Sĩ Lan mở hộp, bên trong lộ ra một cái … vòng cổ tinh xảo?
Vòng cổ?
Tim Bạch Tẫn đập nhanh lên. Đó là một cái vòng cổ bằng da, màu sắc nâu đỏ, không có hoa văn cầu kỳ chỉ có một chiếc khóa kim loại để cố định và một mặt dây.
Người đàn ông cầm vòng cổ tới, đặt cẩn thận lên tay đùa nghịch, hình như là kiểm tra độ khéo léo của chiếc vòng. Anh cẩn thận dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt dây, Bạch Tẫn nhìn thấy bên trên mặt dây có khác một chữ “Lan” rất to, phía dưới còn có một dãy số thoạt nhìn giống như số điện thoại.
“Không tồi.” Vạn Sĩ Lan tổng kết nói.
“Ngao~”
Vạn Sĩ Lan trực tiếp đeo vòng cổ lên trên cổ Bạch Tẫn. Vòng cổ bằng da rất mềm mại, rất xứng đôi với màu lông của Bạch Tẫn, hơn nữa khối kim loại kia không biết được làm bằng chất liệu gì mà rất nhẹ nhàng, Bạch Tẫn có hơi cảm thấy cổ bị sít chặt.
Hình như Vạn Sĩ Lan rất hài lòng với chiếc vòng cổ này, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên mặt dây, đôi môi đẹp lộ ra ý cười khó có được: “Thích không?”
“Ngao!” Mới không thích!
Đeo vòng cổ, vì sao đột nhiên lại cảm thấy có hơi thẹn thùng?
Hình như Vạn Sĩ Lan rất thích, anh híp mắt vuốt vuốt đầu nó, lúc này mới đại xá nói: “Đi ăn cơm thôi.”
“Ngao!” Cuối cùng cũng có thể ăn cơm,
Lúc Vạn Sĩ Lan đưa Bạch Tẫn đến bàn cơm, dì Lưu đã sớm bày xong đồ ăn. Trên bàn ăn đồ ăn khá tính là phóng phú trong đó có món nầm bò hầm cà chua mà nó thèm nhỏ rãi từ lâu. Mùi hương chua chua ngọt ngọt thổi qua chóp mũi Bạch Tẫn khiến Bạch Tẫn không thể không thừa nhận món này so với thịt tươi càng mê người hơn.
“Ngao!” Bạch Tẫn được đặt lên bàn thì vui vẻ đi đến chỗ của mình.
Một tháng này nó đều ăn cơm ở trên bàn, dì Lưu sẽ chuẩn bị cho nó một cái bát, đem đồ ăn nó có thể ăn vào bát nó một phần.
Bạch Tẫn chui đầu vào bát nầm bộ thơm ngào ngạt, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên bên miệng mèo với râu dính đầy nước sốt màu đỏ,
“Tiểu Bạch vẫn ăn ngon như vậy! Dì Lưu nhìn Bạch Tẫn ăn không nhịn được mà cười lớn, đột nhiên cảm giác trước mắt có một tia sáng dì Lưu mới phát hiện trên cổ Bạch Tẫn có đeo một cái vòng cổ vô cùng tinh xảo: “A, vòng mới của Tiểu Bạch thật đẹp. Cậu chủ, là cậu tự thiết kế cho Tiểu Bạch sao?”
Bạch Tẫn nghe lời bà nói, cúi đầu nhìn mặt dây đeo trên cổ rồi dừng lại.
Vạn Sĩ Lan cũng nhìn thoáng qua nó: “Coi như là vậy đi.”
Dì Lưu mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp thu dọn.
Cuối cùng, hầu như một đĩa nầm bộ đều vào bụng Bạch Tẫn, Vạn Sĩ Lan chỉ ăn một ít nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua ba miếng. Dì Lưu trợn mắt há mồm nhìn đĩa rỗng tuếch, trong lòng bà không khỏi lo lắng.
“Cậu chủ, dì nghe cháu gái dì nói, mèo không ăn thịt của người bời vì bọn chúng không thể ăn muối, gan của chúng sẽ suy yếu. Mà mỗi ngày Tiểu Bạch đều ăn đồ ăn giống cậu …” Hơn nữa ăn còn nhiều hơn cậu.
Đây mới là chuyện bà lo lắng nhất.
Động tác đứng dậy Vạn Sĩ Lan hơi dừng lại, anh nhíu nhíu mày giống như suy nghĩ cái gì đó mà nhìn Bạch Tẫn ăn uống no đủ đang dùng móng vuốt lau mặt cho mình. Bạch Tẫn không chú ý dì Lưu nói cái gì, liền cảm nhận được bầu không khí xung quanh yên lặng hơn.
“Ngao?”
Làm sao vậy?
Nhưng Vạn Sĩ Lan lại gật đầu nói với dì Lưu: “Cảm ơn dì, ngày mai cháu sẽ mang nó đến bệnh viện thú y kiểm tra một chút.”
“Ngao?”
Bệnh viện thú cưng?
!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Hổ Lạc Xuống Đồng Bằng Trở Thành Mèo Cưng
- Chương 2