Trong phòng khách truyền đến tiếng hoạt hình mèo và chuột.
Chú chuột Jerry giảo hoạt nâng một miếng phô mai còn to hơn cơ thể nó chạy như điên, rõ ràng sẽ bị bắt nhưng nó lại không chịu ném khối phô mai "gánh nặng" kia. Càng buồn cười ơn là chú mèo Tom liều mạng đuổi phía sau lại không chạy nhanh bằng chú chuột Jerry chân ngắn kia, hơn nữa thiếu chút thời gian nữa là có thể bắt được chú chuột lại đột nhiên đυ.ng vào bàn, khiến cả người chú mèo biến dạng còn con chuột thành công chạy trốn lại nở nụ cười đắc ý.
Chậc, sao con mèo có thể ngu xuẩn như vậy!
Một con mèo trắng xám dùng sức ấn vào nút màu đỏ trên điều khiển từ xa, hình ảnh trên tivi biến mất trong nháy mắt.
Bạch Tẫn nằm trên ghế sofa, chán ghét ngáp lớn, hai chiếc răng nanh lộ ra, dưới ngọn đèn hiện ra một tia hàn quang. Chỉ chốc lát sau, một âm thanh be bé truyền ra từ bụng nó.
Xem ra bữa sáng hôm nay ăn ít quá, chưa đến một đĩa thịt, một cái đùi dê, một nửa con vịt quay cùng với một cái cánh gà, căn bản là không có cách nào thỏa mãn được chiếc dạ dày nhỏ của nó đến bây giờ đã có hơi đói.
Lúc này Bạch Tẫn lắc lắc đầu, híp mắt trở mình đứng dậy sau đó hai chân đạp một cái nhảy xuống sofa, mũi giật giật, con ngươi màu vàng óng hiện lên một tia ánh sáng.
Nó ngửi thấy mùi thịt!
Lúc này chính là thời gian dì Lưu nấu cơm, cửa thủy tinh ngăn mùi dầu khói của phòng bếp đóng chặt nhưng Bạch Tẫn vui mừng nện bước đi tới nhà bếp, giơ móng vuốt đẩy cửa lộ ra một khe hở nhỏ có thể thoải mái để nó chui vào.
Dì Lưu chuyên phụ trách đồ ăn ở Dương Thanh Uyển đang chuyên chú cắt thì, trong phòng bếp tràn ngập tiếng ma sát của dao làm bếp với thớt gỗ. Bạch Tẫn quen cửa quen nẻo vào phòng bếp nhảy lên bàn để đồ, động tác thuần thục vừa nhìn là biết nó đã làm rất nhiều lần.
Lòng bàn chân giẫm lên miếng thịt đệm dày ở lòng bàn chân, Bạch Tẫn yên lặng không một tiếng động chậm rãi đến gần cái bát bên trong là những miếng thịt được thái lát, những miếng thịt hồng hồng còn lộ ra tia máu nhưng đối với Bạch Tẫn mà nói những miếng thịt đó có sức hút không nhỏ. Nó không phải loài người cho nên đối với thịt sống rất quen thuộc.
Bởi vậy nó muốn ăn nha! Nước bọt cũng chảy xuống rồi!
Nhưng mà nó vừa giơ móng vuốt tội lỗi của mình lên chỗ thịt sống lại đột nhiên rút lại. Nó bất mãn ngẩng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt nghiêm túc của dì Lưu đang thái thịt nhìn mình, bà che chắn kĩ bát thịt trong lòng.
"Tiểu Bạch, đã nói bao nhiêu lần rồi, thịt sống có vi khuẩn ăn vào sẽ đau bụng!"
"Ngao!" Bạch Tẫn bất mãn kêu một tiếng.
Nó cũng nói bao nhiêu lần rồi, nó không phải là mèo thật, ăn vào cũng không đau bụng như dì nói!
Đáng tiếc cho dù nó kháng nghị thế nào cũng vô dụng, người ở đây không nghe hiểu nó nói cái gì. Chỉ thấy người phụ nữ buông con dao làm bếp xuống rửa tay sau đó ôm nó đi về ổ mèo của nó.
"Tiểu Bạch, mày là một con mèo, làm sao lại không ăn đồ ăn cho mèo mà Vạn Sĩ mua cho mày?" Người phụ nữ vừa nói vừa để con cá nhỏ để trước mặt nó nhưng Bạch Tẫn uốn éo để con cá kia sau đầu.
Dì Lưu bất đắc dĩ đứng lên, bà nghĩ thầm hay là quay về làm nhanh cơm, nhìn ánh mắt chảy nước miếng của con mèo chắc là nó đói không chịu được.
Nhưng bà vừa mới đi được hai bước, trên tầng hai truyền đến tiếng bước chân.
"Cậu Vạn Sĩ, cháu ra rồi."
Nghe được âm thanh Bạch Tẫn chỉ thờ ở ngước chút mí mắt lên, nó biết ai ra, Mặc Sĩ Lan, người nuôi nấng nó cũng là chủ của ngôi nhà lớn này.
Không sai, mặc dù hiện tại nó đang trong hình dáng một con mèo nhưng bản thể là thần thú Bạch Hổ trên thiên giới. Thân thể nó khỏe mạnh, pháp lực vô biên, ở trên thiên giới hầu như không có ai dám trêu chọc nó. Nhưng bởi vì nó nổi giận đánh sư đệ Huyễn Vũ đồng môn nên nó bị sư phụ mặc kệ đúng sai giáng chức xuống thế giới loài người.
Chậc, nó mới không đi theo tính toán của lão già kia, nó chính là một con hổ kính già yêu trẻ. Nhưng bị giáng chức cũng không có gì nhưng điều kiến Bạch Tẫn xấu hổ nhất là toàn bộ pháp lực của nó đều bị phong ấn, hiện tại ngay cả hình hổ nhỏ yếu nó cũng không duy trì được, chỉ có thể lấy hình thái mèo nhỏ này hoạt động ở thế giới loài người.
Trên thế giới này, còn có động vật nào nhỏ yếu hơn mèo sao?
Đáp án nhất định là có nhưng Bạch Tẫn nghĩ không có.
Nó sẽ không bao giờ quên được tình cảnh bi thảm của mình khi bị một con chó khổng lồ đuổi theo chín phố mà không cách nào đánh lại được. Khi đó nó quyết định chờ đến khi nó mãn hạn trở lại thiên giới, nó sẽ đem tên Huyền Vũ bé nhỏ kia thành tiểu vương bát đản sau đó nấu ăn!
Lúc Bạch Tẫn rơi vào kí ức, Vạn Sĩ Lan từng bước từng bước đi xuống cầu thang, quần tay bao lấy đôi chân thon dài khiến người khác đố kị nhưng cũng dễ hấp dẫn ánh mắt cùng với ngũ quan thâm thúy.
"Mèo bị làm sao vậy."
Giọng nói trong sạch phảng phất có thể khiến sông băng tan, khiến bầu không khí xung quanh ấm áp hơn vài phần.
Dì Lưu quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Tẫn, có chút bất đắc dĩ nói với người đàn ông: "Cậu không cần phải lo lắng, chỉ là Tiểu Bạch chạy tới phòng bếp ăn thịt sống bị dì bắt tại trận, dì mới đem nó về đây."
Vạn Sĩ Lan gật đầu, ý bảo dì Lưu có thể rời đi sau đó anh đi tới ổ mèo của Bạch Tẫn.
Bạch Tẫn vốn muốn lẳng lặng ngủ một giấc như vậy mới làm giảm cảm giác đói bụng của mình đi. Nhưng mà Vạn Sĩ Lan vươn tay bế nó lên sau đó đi đến bên ghế sofa ban nãy nó xem phim ngồi xuống. Anh duỗi cánh tay lấy một túi thịt thơm ngát đặt trước mặt nó.
"Ngao!" Bạch Tẫn liếc mắt thấy thịt liền quay đầu sang bên kia.
Nó muốn ăn thịt sống, không muốn ăn thịt chín.
"Bây giờ không có đồ ăn cũng đừng đến phòng bếp ăn vụng." Giọng nói trong sạch của người đàn ông vang lên.
Bạch Tẫn giật giật lỗ tai nhưng vẫn quật cường quay đầu mình về phía anh.
Đối với bữa trưa cho dù nó chết đói cũng không muốn ăn.
Có thể thấy nó cự tuyệt rất rõ ràng Vạn Sĩ Lan cũng không buộc nó ăn, đem thịt để lại chỗ cũ rồi để nó về lại ổ mèo, trước khi đi còn dõ lên đầu nó một cái, nói rằng: "Cơm trưa đã làm xong rồi."
"Ngao~" Bạch Tẫn trừng hai mắt kháng nghị nói.
Chờ thêm nữa nhất định nó sẽ đói gầy!
Thế nhưng lúc này Vạn Sĩ Lan không quan tâm nó, anh giẫm lên chiếc thảm ba tư đi lên phòng trên tầng hai. Bạch Tẫn nhìn bóng lưng anh rời đi không khỏi hơi nghiêng đầu.
Nó đối với người đàn ông này rất biết ơn, tại lúc nó mới tới nhân giới rất chật vật, là người đàn ông này đã mang nó về nhà.
Mặc dù thoạt nhìn người đàn ông này bình thường đều lạnh như băng, không chỉ không nói hơn nữa biểu cảm trên mặt cũng hầu như không thay đổi, Nhưng Bạch Tẫn nghĩ anh là một người dịu dàng, nó đã nhìn qua lúc người đàn ông này tươi cười. Mặc dù rất ít nhưng giống như hoa quỳnh vô cùng quý giá, trôi qua trong nháy mắt nhưng kinh diễm không ngớt.
Nó phát hiện, chỗ người đàn ông này hay ở nhất chính là căn phòng ở trên tầng hai, ngoại trừ lúc ăn cơm xuống tầng hoặc thỉnh thoảng xuống xem nó có quấy rối gì không.
Vậy rốt cuộc anh ở trên đó làm cái gì, Bạch Tẫn hoàn toàn không biết gì cả, nó cũng tò mò muốn biết.
Nó rất muốn biết nha! Hay là người đàn ông ở trên đó ăn vụng? Hoặc là làm một chút việc không thể miêu tả? Bạch Tẫn không nhịn được suy nghĩ có hơi hèn hạ.
Vì vậy Bạch Tẫn chậm rãi đứng lên, nện từng bước đi ưu nhã đi đến chỗ căn phòng bí ẩn ở tầng hai.
Thế nhưng hình như cầu thang có hơi cao ...
Bạch Tẫn ngước cái cổ lên cuối cũng khác sâu cảm nhận xót xa của chân ngắn. Nếu nó có thể hóa thành hình người nó có thể bay thẳng lên trên rồi. Nhưng hiện tại một chút pháp lực nó cũng không có, lại không quản được lòng hiếu kỳ mãnh liệt nên chỉ có thể khổ sở từ mình bò lên.
Hey! Hey! Hey!
Đến cuối cầu thang nó nằm úp sấp xuống, Bạch Tẫn cảm giác cái bụng trống của mình càng thêm trống rỗng.
Nó sẽ không nói thực ra leo được một nửa nó đã mệt không chịu nổi rồi sao? Nhưng lúc đó nó bị kẹt ở giữa, xuống phía dưới cũng khổ mà leo lên trên cũng mệt, nó sắp hối hận đến phát điên rồi!
Đều nói lòng hiếu kỳ hại chết mèo, tại sao nó lại nghĩ trong đầu leo cầu thang? Thời gian nó tu hành ở núi Tiên Ẩn chưa bao giờ chật vậy như vậy! Hiện tại nó ở trong tình cảnh khó khăn như vậy, lão sư phụ ông có biết không?
"Được, cao như vậy có thể bò lên."
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo tia chế nhạo, Bạch Tẫn đang nằm mềm oặt chợt cứng đò, ngõ ngác nghiêng đầu sang chỗ đó mới phát hiện chẳng biết lúc nào Vạn Sĩ Lan đã dựa vào một bên lan can, ánh mắt mỉm cười nhìn nhìn nó, cũng không biết anh đã ở đây nhìn bao lâu.
"Ngao~"
Đã sớm phát hiện ra nó tại sao không ôm nó lên? Xem kịch vui nhìn chân ngắn lên cầu thang lương tâm không thấy cắn rứt sao?
Người đàn ông giống như hiểu được nó đang lên án cuối cùng cũng cúi người bé nó lên. Nhìn ánh mắt có chút bất mãn của nó, Vạn Sĩ Lan đưa tay sờ đầu nó, giống như đang giải thích với nó tại sao mình lại khoanh tay đứng nhìn: "Mày ăn nhiều lại thích ngủ, bây giờ nên tập thể dục một chút."
"Ngao!"
Loài người vô sỉ! Rõ ràng ngày nào nó cũng đi bộ!
Vạn Sĩ Lan không để nó về ổ mèo mà ôm nó đi vào một căn phòng, Nói thật mặc dù Bạch Tẫn đã sống ở Dương Thanh Uyển nhưng đây là lần đầu tiên nó vào căn phòng bí ẩn ở tầng hai.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt chính là một cái cửa sổ to sát đất, rèm cửa tối màu mở rộng, để ánh sáng rực rỡ chiếu vào.
Giữa căn phòng là một cái giá vẽ, bên cạnh bày đủ loại sơn màu nước với bút lông, trên mặt đất dính chút màu nước làm gian phòng có thêm một chút màu sắc. Mà hấp dẫn ánh mắt Bạch Tẫn chính là một vài bức tranh treo trên tường, tác phẩm rất sống động.
Có màu sắc xinh đẹp, có màu sắc u ám, có tả thực tinh xảo, có trừu trượng quỷ dị nhưng tác phẩm chưa hoàn thành trên giá vẽ một con mèo lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, lộ ra hai cái răng nanh, trên người là hoa văn xám trắng.
Bạch Tẫn hơi sững sờ bời vì con mèo trong bức tranh kia chính là nó.
Thì ra nó ở trong mắt Vạn Sĩ Lan là như vậy sao?
Ánh mắt lười biếng lộ ra sự thờ ơ, lộ răng nanh cho là rất uy hϊếp thực tế nhìn rất ngây thơ chân thành, bộ lông của nó rất đẹp, vừa trắng điểm thêm chút màu xám vừa đủ.
Trong tháng đến đây, nó chưa từng nhìn thấy hình mèo mình biến thành. Nó theo bản năng tránh xa mọi thứ có thể phản lại hình ảnh. Giống như như thế nó có thể quên đi hình dạng xấu hổ này của mình. Thế nhưng hôm nay thấy được bức tranh này, nó lại bắt đầu ghen tỵ với "mèo" mà không có lý do.
Con mèo kia sống vui vẻ thế nào, thoạt nhìn xinh đẹp làm sao.
Bạch Tẫn ngơ ngác nhìn hết tất cả mọi thứ, nó không ngờ thế giới của Vạn Sĩ Lan lại như thế này. Ở đây tràn ngập mùi lạ của các loại sơn dầu nhưng lại mang theo khung cảnh đầy màu sắc.
Mà nó chỉ là một con mèo đến từ dị giới không cẩn thận xông vào thế giới của anh.