Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Hồ Hoắc] Na Niên Lô Vi Vãn Phong Khởi

Chương 2: Trạch (Nơi ở)

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Nơi ở)

Tới khi bầu trời tối đen, bọn họ mới vào đến thị trấn.

Trục xe ngựa lộc cộc chuyển động, người đánh xe vội vàng vung roi thét to một tiếng, xe ngựa dừng trước Từ gia ở giữa trấn. Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia Từ gia về thăm ông bà, cậu phải vào trong đại viện tường cao màu đen này.

Trên cửa hiện ra hai chiếc đèn l*иg đỏ thẫm, cửa lớn mở ra ốc viện nhìn không tới cuối, tường rất cao, tại chỗ cao nhất có một cái cửa sổ nhỏ, nóc nhà hai bên hơi cong lên, cột và xà ngang đều được chạm khắc tinh xảo, lộ ra quý phái cùng uy nghiêm, đây chính là nhà của đại thương gia giàu nhất Sơn Tây, ông chủ hiệu đổi tiền Từ Lãng Vân.

Giống như những tòa nhà lớn trong trấn, hoa lệ lại tinh tế, một con đường thẳng tắp dài đến trăm mét giữ những phiến đá màu xanh, đem sáu đại viện phân làm nam bắc hai bên, cửa chính hướng đông nam, tọa nam triều bắc [1], đón mây tía phía đông. Phía cuối Tây viện là Từ đường của Từ gia, đối diện cửa lớn bên này. Cửa sổ trong nhà nhiều không đếm xuể, mà những cửa sổ này trang trí cũng khác nhau.

Bị những chỗ ngồi xa hoa trong đại trạch làm chấn động, cậu run rẩy nắm tay vυ" nuôi tiến vào đại viện. Nơi này thực náo nhiệt, có rất nhiều người xa lạ, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ tươi cười, kéo kéo áo khoác dài, đập nhẹ cây gậy tinh xảo xuống đất. Tiếng ồn ào, tiếng chiêng trống, tiếng con hát ở trong sân hát hí khúc, cậu nhíu mày lại. Vẫn luôn sinh hoạt trong tiểu biệt viện ở thành Bình Diêu, cậu bỗng nhiên phát hiện bản thân không thích cái loại ầm ĩ này, muốn chạy vào trong xe, sau đó quay về Bình Diêu.

"Tiểu thiếu gia, tới nơi rồi, cậu đừng trốn, nhanh vào chúc thọ ông nội đi!" Giọng vυ" nuôi lanh lảnh nói với cậu.

Mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung trên người cậu, đánh giá, xem xét, còn có khinh thường. Bộ dáng của cháu đích tôn Từ gia rất đẹp, nhưng bộ dáng đó họa nhìn lại giống sự ngu dại, không ai nói ra, chỉ là cậu vẫn cảm giác được.

Cúi đầu cười khổ, năm nay cậu mười một tuổi, cần hiểu cũng đã hiểu cả, sinh ra ở Từ gia là không có quyền lựa chọn.

Cháu đích tôn Từ gia phải có bộ dáng của cháu đích tôn Từ gia.

"Ông nội!" Cậu bình tĩnh ngẩng đầu, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, chậm rãi đi đến như chúng tinh phủng nguyệt [2] tới trước mặt lão thái gia, cung kính nói: "Chúc ông nội phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."

Cấp bậc lễ nghĩa, dáng vẻ, không tìm ra được một điểm sai lầm.

Khi cháu đích tôn Từ gia hành lễ với bậc trưởng bối, tụ nhiên sinh ra một loại khí độ, là một loại đạm bạc trấn định mà chỉ có gia tộc lớn như Từ gia mới bồi dưỡng được, lúc này mọi người mới phát hiện tiểu thiếu gia giống lão đương gia của Từ gia.

Từ lão thái gia nhìn đứa cháu đích tôn xuất sắc của mình, tươi cười rạng rỡ, những nếp nhăn trên gương mặt già nua cũng hiện ra.

Lão nhân gia thật tâm yêu thương đứa cháu này, gần như năm nào cũng vài lần đi từ Bình Diêu đến thăm cháu, cuối cùng vẫn là lo lắng về sau đứa cháu sống nội tâm này không vực dậy được Từ gia, hiện tại xem ra, là ông đã quá xem nhẹ cháu đích tôn của mình.

Nhìn khí độ cùng nhân phẩm của đứa nhỏ kia vững vàng như tiểu chủ nhân của Từ gia.

"Hi nhi, gần đây cháu học tập có tốt không?" Lão thái gia híp mắt hỏi, trong phòng rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, chẳng qua mọi người đều hướng về bên này, dựng thẳng cái lỗ tai nghe ngóng.

Đây là lần đầu tiên thiếu gia Từ gia quay về nhà cũ, bà con thân thích của Từ gia rất nhiều thúc thúc bá bá cô dì, đều chờ câu trả lời của tiểu thiếu gia Từ gia.

"Khá tốt ạ. Các môn học của thầy giáo cháu đều học được." Đôi mắt buông xuống, vẫn là chậm rãi cung kính đáp.

"Tiểu thiếu gia, thầy giáo dạy cậu những gì, chắc không phải chỉ dạy chút chữ nghĩa cứng nhắc đi!" Vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cậu đầy trêu tức là mẹ hai của cậu, giọng nói đanh đá chua ngoa, không thèm để ý người khác.

"Còn không phải là luận ngữ tứ thư các loại sao, tiểu thiếu gia?" Nói tiếp là một người đàn ông hơi mập đang cười tủm tỉm, trên mặt đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không cười. Người đó là tam thúc của cậu.

"Khanh quan nhi còn chưa nói, mấy người nói xen vào làm gì? Lão thái gia là đang chờ Khanh quan nhi đáp lời." Thanh âm dịu dàng của một cô gái vang lên.

Cô gái ngồi bên tay trái lão thái gia ổn định trật tự, dâng trà cho lão thái gia, mắt phượng khẽ quét một vòng. Cậu cảm thấy không khí trong phòng bị kiềm hãm, chỉnh lại giọng mình, cậu mỉm cười nói: "Dì hai, Tân tiên sinh là bác sĩ du học, ngài ấy dạy con một chút về tiếng nước ngoài, nếu con nói không tốt, mong mọi người đừng chê cười."

Dì hai, em gái của ba cậu, cũng là người hiểu rõ cậu nhất cười nhẹ: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, ông nội bảo con nói, con cứ nói đi."

Cậu cười khẽ, gật đầu nói: "Gần đây con cũng xem không ít văn chương, chỉ nhớ rõ một câu."

"Là câu gì?" Khóe miệng dì hai không giấu được ý cười, nói. Người khác đều nghĩ cháu đích tôn Từ gia luôn bị ba của mình coi là cái túi trút giận, nàng lại thấy rõ ràng, tính tình trong nóng ngoài lạnh giống anh trai nàng nhất chính là đứa cháu bảo bối này.

"Thiếu niên trí tắc quốc trí, thiếu niên phú tắc quốc phú, thiếu niên cường tắc quốc cường. [3]" Cậu mỉm cười nói.

Đôi mắt lão thái gia sáng lên, lại áp chế, nói: "Đứa nhỏ như cháu có hiểu lời này có ý nghĩa gì không?"

Cậu lắc đầu, sau đó khẽ cười nói: "Cháu chỉ biết hiện tại cháu đọc sách rất tốt."

"Vậy vì sao lại đọc câu văn kia?" Dì hai cười đến giảo hoạt, đứa cháu này của nàng chẳng những thông minh hơn người, tâm tính cũng sâu hơn người bình thường. Nếu Từ gia ở trong tay nó, còn sợ không làm rạng rỡ tổ tông sao?

"Con không có ý gì cả." Cậu khẽ cười nói: "Tiên sinh nói ở nước ngoài, người phương Tây gọi hiệu đổi tiền là ngân hàng. Ngân hàng ở phương Tây có ở khắp nơi, mọi người đến ngân hàng gửi tiền lấy tiền, mua bán, cuộc sống rất dư dả. Bọn họ cũng tích cực mở ngân hàng trong nước, con nghĩ, nếu có thể mở cửa để các quốc gia khác vào, chúng ta cũng có ngân hàng, hẳn là một chuyện tốt."

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức im lặng, ngay cả tiếng hít thở đều không có.

Trà trên tay dì hai rót ra chảy tràn trên mặt đất, lão thái gia khụ một tiếng, nói: "Tú Ninh, con xem con kìa, pha trà cũng không tốt. Còn không gọi hạ nhân tới thu dọn."

Từ Tú Ninh ngẩn ra rồi như bừng tỉnh, dịu dàng cười nói: "Đúng vậy! Ba, ba xem con, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt. Khanh quan nhi, đi, cùng dì đi lấy lá trà cho ông nội."

Hiền lành nho nhã tài năng...

Đứa cháu này của nàng, không chỉ xuất chúng đơn giản như vậy!

Nắm tay cháu đi đến hậu viện, nàng bỗng nhiên nói: "Khanh quan nhi, những lời vừa rồi của con đều là những điều con nghĩ sao?"

"Vâng, khi tiên sinh nói cho con nghe những kiến thức về nước ngoài, trong đầu con đã xuất hiện những suy nghĩ như vậy." Cậu khó hiểu nói.

Từ Tú Ninh đỡ trán, nàng không còn gì để nói.

Nói đứa nhỏ này không phải người Từ gia chắc chắn sẽ không có ai tin, nó thực sự là một người trời sinh để làm ông chủ hiệu đổi tiền nha!

"Dì, ba con đang ở đâu, tại sao không thấy ông ấy đến?" Thiếu niên nhẹ giọng nói.

Nàng sửng sốt, mím mím môi, sắc mặt bối rối.

Nhìn sắc mặt dì hai trở nên như vậy, thiếu niên nói nhỏ: "Ba lại uống rượu nữa sao?"

Từ Tú Ninh không nên tiếng, nắm tay thiếu niên đi ven con đường nhỏ phía tây, càng đi về phía trước, người càng ít.

Từ đường Từ gia tráng lệ, đại môn bằng gỗ lim đóng chặt, một tiếng khóc trầm theo kẽ hở của cửa lọt ra, chắc không phải ma quỷ gì đó chứ!

Lòng bàn tay thiếu niên hơi đổ mồ hôi, dì hai ở bên cạnh cậu than khẽ, nói: "Lại khóc, người đã chết mười mấy năm, còn khóc cái gì?"

Cậu kinh ngạc nhìn dì hai, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia hiện lên bi thương cùng tiếc nuối không thể nói rõ. Người khóc trong từ đường là ai?

"Đi, Khanh quan nhi, chúng ta quay về tiền viện." Dì hai nhẹ giọng nói.

Cậu nghe lời đi theo dì hai, khi đi ngang phòng bếp, nhìn thấy món cá hấp. Cậu dừng bước chân lại, tay không khỏi thò vào túi tiền, hai tờ bạc vẫn loạt soạt kêu lên.

"Dì, dì đi trước, con ở trong này một lúc, được không?" Cậu ngửa đầu nói.

Dì hai nhìn cậu một cái nói: "Làm sao vậy?"

"Tiền viện nhiều người, thực ồn ào." Cậu hé ra một nụ cười, thật ra còn một nguyên nhân khác, chẳng qua không thể nói mà thôi.

Dì hai suy tư một lát, nhíu mày nói: "Cũng tốt, con không muốn đến tiền viện, vậy đi xung quanh một chút đi! Có chuyện gì có gọi hạ nhân, nói thật ra dì cũng không muốn nhìn mấy cô dì chú bác kia của con."

Cậu cười cười, gật đầu coi như đáp ứng.

"Chăm sóc thiếu gia cho tốt."

"Thưa vâng, đại tiểu thư."

Đợi cho dì hai đi khỏi, cậu vào phòng bếp cầm theo ít bánh làm từ hạnh nhân, hỏi cửa sau ở đâu rồi vội vàng theo hướng đó chạy đi.

Ngôi nhà tồi tàn của Thiên oa nhi rất dễ tìm, chỉ cần vào cửa hàng tạp hóa ở đầu thôn hỏi chủ quán, liền biết đường đến đó.

Cậu chạy chậm lại, sợ bánh hạnh nhân giấu trong ngực rơi mất. Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người kia đang nhóm lửa trong sân, cậu đứng ngoài hàng rào, lại không dám đi vào.

"Thiên............Thiên!" Thiên oa nhi, xưng hô thân mật như vậy cậu lại không gọi được ra miệng.

Người nọ nghe thấy được, quay đầu. Nhìn cậu một cái, lại xoay người làm việc, thật rõ ràng là bị người này chán ghét.

Cậu đang cầm bánh hạnh nhân, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Chỉ có đôi mắt trông mong nhìn thiếu niên kia nhóm lửa, đem gạo cho vào nồi, nấu cháo cá.

Hương thơm rất nhanh đã bay tới, cậu bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, đúng rồi, cậu hình như chưa ăn cơm chiều đã chạy đến đây.

Bụng đói đến mức sôi lên ùng ục.

"Thứ cậu đang cầm trong tay là cái gì?" Người nọ chợt quay đầu lại, vẫn là lãnh đạm nói.

Cậu rất muốn làm cho thanh âm trả lời không run rẩy, nhưng mà...

"Bánh bánh hạnh hạnh hạnh nhân, nóng nóng."

"Chính cậu cũng đói bụng rồi, tại sao không ăn đi?" Thiếu niên lạnh nhạt nói.

"Nhanh nhanh đưa cho cậu."

Trời ạ! Vì sao vừa gặp Thiên oa nhi, cậu liền nói lắp chứ!

"Cám cám cám ơn cậu, hôm nay đã cứu tôi!"

Thật vất vả mới nói xong một câu nguyên lành, từ bên kia hàng rào đem bánh hạnh nhân đưa cho Thiên oa nhi. Bàn tay thẳng tắp đưa ra, Thiên oa nhi nhìn cậu, thấy trong ngực cậu có mồ hôi chảy xuống.

"Vào đi! Nếu không chê, cùng nhau ăn ít cháo."

Người nào đó rốt cuộc không đủ nhẫn tâm đem tiểu thiếu gia này vứt bỏ. Nhìn người này một thân áo gấm đẹp đẽ quý giá, ngay cả giày cũng đều từ loại vải thượng hạng, chẳng qua cả người lầy lội, nhìn không ra bộ dáng vốn có.

Nhận lấy bánh hạnh nhân từ trong tay tiểu thiếu gia này, vẫn còn rất ấm.

Nơi ở của Từ gia cách chỗ hắn, nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng tuyệt đối không gần đến mức bánh hạnh nhân đến chỗ này vẫn còn ấm đến thế, chẳng qua nhìn bộ dáng người này giấu bánh trong ngực, cho dù nguội rồi, cũng khiến chúng ấm nóng trở lại.

Một tiểu thế gia không rành thế sự như vậy, chạy trốn đến mức thở hồng hộc, cũng chỉ vì muốn tặng cho hắn bánh hạnh nhân để nói lời cảm ơn.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, có lẽ người của Từ gia không phải ai cũng tồi tệ.

Vào trong, thiếu gia Từ gia mới phát hiện ngôi nhà này có bao nhiêu cũ nát, nhưng hơn cả vẫn là đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, sạch sẽ.

Sau khi thiếu niên nấu cháo cá xong, lại lấy một cái bát vỡ đem bánh hạnh nhân đựng vào bên trong, bỏ thêm nước hấp lên.

Nhìn bộ dáng thiếu niên làm việc nhanh nhẹn, cậu bỗng dưng cảm thấy chính mình thực vô dụng, cái gì cũng không thể giúp.

"Không có thứ tốt để tiếp đón cậu, ủy khuất đại thiếu gia như cậu rồi." Thiếu niên không hề tức giận nói.

"Cậu ở nơi này một mình thôi sao?" Cậu biết lời mình hỏi là vô nghĩa, nếu còn có người, thời điểm bữa ăn sao lại không ra.

"Sau khi ông cụ chết, tôi liền ở đây một mình. Ăn cháo đi! Bụng cậu réo ồn muốn chết." Thiếu niên đem bát cháo cá đẩy tới trước mặt cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn thiếu niên này, nhớ lại lúc trước tỷ tỷ đánh cá có nói, người này thực không phải người xấu.

Chỉ là không biết vì sao hắn không thích người nhà họ Từ.

Cái miệng nhỏ của cậu ăn cháo, thiếu niên đối diện cũng ăn cháo.

Có lẽ bởi vì bụng rất đói, cho nên ăn cái gì cũng đều thấy ngon.

Cậu thực sự cảm thấy đây là món cháo cá ngon nhất cậu từng ăn.

Đợi cho bánh hạnh nhân hấp xong rồi, cậu ăn bánh hạnh nhân cũng thấy ngon cực kì.

Đây là vì cái gì?

Ăn xong cơm tối, thiếu niên ở trong sân rửa bát, cậu ngồi xổm ở bên cạnh giúp hắn cầm bát lau khô. Gió muộn thổi qua thực thoải mái, trong không khí thoảng qua hương bùn đất ngòn ngọt, xa hơn một chút, cây cỏ nhấp nhô cao thấp, cảm giác thật yên bình.

"Này! Đại thiếu gia, cậu ăn cũng đã ăn, cám ơn cũng đã cám ơn, vì sao còn chưa đi?" Thiếu niên bất mãn nhìn cậu nói.

"Được rồi, tôi đi ngay đây." Nói là đến cám ơn, kết quả cậu đến đây, so với chủ nhân người ta ăn còn nhiều hơn. Cậu... Ngượng ngùng đứng lên, nói: "Thật xin lỗi, tôi đến nói lời cảm ơn, vậy mà ăn sạch đồ ăn của cậu."

Nếu người này đồng ý lấy tiền, cậu nguyện ý đem hết số tiền tiêu vặt của mình đưa cho hắn.

Nhưng mà người này liếc cũng không buồn liếc cậu một cái, cúi đầu nói: "Về sau đừng đến đây."

"Nga!" Cậu nhỏ giọng nói.

Nhìn chủ nhà cũng không có ý tứ muốn tiễn cậu, cậu cúi đầu, đẩy hàng rào ra.

"Này! Cậu.........." Thiếu niên xoay người ở sau lưng cậu lên tiếng.

Cậu bình tĩnh dừng bước, quay lại, ánh mắt trông mong nhìn thiếu niên kia.

"Cậu biết chữ đúng không?" Thiếu niên lãnh đạm nói.

Cậu gật đầu, cuống cuồng không ngừng gật đầu.

"Nếu thật sự muốn cám ơn tôi, ngày mai cứ đến đây dạy tôi học chữ." Nói xong lời này, ánh mắt thiếu niên nhìn cậu không chớp.

Cậu ngơ ngác gật đầu, không biết chính mình bước thấp bước cao trở lại đại trạch Từ gia như thế nào, vυ" nuôi nhìn cậu một thân nhếch nhác, cả kinh kêu to.

Dì hai lại gần, nhìn cậu như vậy, cũng khó chịu nói: "Khanh quan nhi, con vừa chạy đến ổ chó sao, đem chính mình biến thành như vậy."

Cậu khẽ mỉm cười, không nói lời nào, cũng không trả lời.

Tắm rửa xong, cậu đến thư phòng của ông nội tìm sách, Tam Tự kinh, Bách gia tính, Đường thi, Tống từ, muốn dạy tiểu ân nhân của cậu biết chữ, dạy cái gì mới tốt, dạy cái gì mới tốt đây.

Theo cách dì hai hay nói chính là trên giường có đinh, cả một đêm cậu không thể ngủ được, ngày mới vừa đến đã chạy đến nơi ở của Thiên oa nhi.

Kết quả ở nơi đó cửa mở, nhưng người không ở trong nhà.

Sớm như vậy, Thiên oa nhi đã phải đi ra ngoài sao?

Cậu ngồi bên cạnh cửa, chờ đợi rồi bất tri bất giác ngủ quên.

Khi người nào đó vác một sọt cá trở về, mới sáng sớm, hắn đã nhìn thấy thiếu niên tuấn tú dựa vào cửa nhà mình ngủ, cũng không khỏi lắp bắp kinh ngạc, nghĩ thầm, người này tâm nhãn chân thật, tại sao lại có cảm giác có chút ngốc nghếch, có tiểu giáo viên nào sớm như vậy đã đến dạy học sao?

Hắn khẽ lắc đầu, buông sọt cá, đem tiểu thiếu gia Từ gia nhẹ nhàng bế lên, nếu muốn ngủ, ngủ ở trên giường có phải thoải mái hơn không, người ta nhất định là đến dạy hắn đọc chữ.

Phiên chợ sáng cũng sắp mở, thừa dịp cá còn tươi đem đi bán, bán cá xong trở về, tiểu thiếu gia hẳn cũng tỉnh ngủ.

Hắn bất tri bất giác nhẹ chân rời đi, đóng cửa lại.

Buổi sáng buôn bán tốt lắm, có lẽ là vì tâm tình hắn đang tốt, cho nên rất nhanh đã thu dọn quán. Khi nhìn thấy người ta bán gạo, hắn liền lại gần mua.

Được rồi, người ta dạy hắn biết chữ, chung quy cũng không thể để người ta đói bụng đi!

*******************************

[1] Tọa nam triều bắc: Dựa lưng hướng bắc, ngoảnh nhìn hướng nam

[2] Chúng tinh phủng nguyệt: Sao sáng vây quanh mặt trăng, càng tôn thêm vẻ đẹp của mặt trăng.

[3] Thiếu niên trí tắc quốc trí, thiếu niên phú tắc quốc phú, thiếu niên cường tắc quốc cường: Tuổi trẻ có kiến thức thì đất nước mới mới có kiến thức, tuổi trẻ giàu thì đất nước mới giàu, tuổi trẻ mạnh thì đất nước mới mạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »