Phiên ngoại Xích Hồng và tiểu Tri Chu: món quà nhỏ tặng các bạn thân ái…Tên chương: Tiểu Tri Chu không may.Ta là Tri Chu tinh, người ta gọi ta là Hắc quả phụ, hay là Vương quả phụ, đối với chuyện này ta cũng không có ý kiến gì.
1100 năm trước, ta sinh ra ở bàn ti động, đó là một nơi xinh đẹp, năm đó có một hòa thượng du hành ngang qua đó, lưu lại một đoạn giai thoại.
Ta chẳng qua chỉ là một con nhện tinh nhỏ trong đó, vì còn quá nhỏ nên vô tri, chung quanh chỉ là một tấm lưới lớn, vì vậy ta chỉ biết yên phận ở trên mạng, mỗi ngày kết mạng.
Cuộc sống ở bàn ti động dài đăng đẵng mà nhàm chán, cuộc sống của ta cũng như bao con nhện khác, kết mạng bắt sâu, ta thề ta không hề nghĩ đến chuyện muốn ăn thịt người hay là gieo họa nhân gian, lòng tham của ta rất nhỏ, không chứa nổi dã tâm lớn.
Nhưng ta cũng biết ta là một con nhện không bình thường, bởi vì suốt 500 năm trôi qua, thế sự xoay vần, nhân gia đổi qua vô số đế vương, cố nhân chôn dưới đất cũng là bộ xương trắng rồi, nhưng ta vẫn chưa chết, một ngày nọ có một con nhện lớn đến bàn ti động, nhìn thấy ta ở trong góc, sau đó nói với ta, muốn ta động vật mới, đó chính là thành người.
Ta không biết người là dạng gì, ta chỉ nhớ hình dạng của Đường tăng, tỷ tỷ trong động nói, Đường tăng là một nam nhân bạch bạch nộn nộn mặc y phục đi bộ bằng hai chân.
Ta liền nhớ làm người thì phải mặc y phục.
Có một ngày, ta lột xác, rơi trên đất thì phát hiện mình đã trưởng thành, hơn nữa tám cái chân chỉ còn lại bốn, thân thể thịt thịt, bên trên xương còn có bánh bao, đầu tóc thật dài, hơn nữa ta có thể phát ra âm thanh. Ta thử hô lên mấy tiếng, âm thanh thật khó nghe, vì vậy không nói gì nữa.
Ta bò trên đất, đi với bốn chân rất là mệt, bò nửa ngày mới ra khỏi bàn ti động, thấy được một cái ao nhỏ, bên cạnh ao có một tấm vải đỏ, dường như là y phục mà tỷ tỷ nói.
Ta cầm y phục lên, còn chưa kịp nhìn, liền bị một nữ nhân xuất hiện mắng, nàng nói không ngừng, không cho ta kịp phản bác, ta muốn nói một câu cho mình, liền bị nàng đánh một chưởng trúng ngực.
Sau đó… sau đó ta không nhớ được gì, ta nhớ lại thì ta tỉnh dậy trong một cái hộp, lại là một con nhện, nữ nhân kia suy tính cái hộp nói: "Tiểu quả phụ, ngươi trộm yếm của ta, thì lấy mạng ngươi trả lại."
Tỉnh lại thì ta đã ở trong một chỗ ẩm ướt ấm áp, nàng nói với ta đây là Giang Nam, mà nơi của nàng chính là thanh lâu lớn nhất Giang Nam, Di Hồng Viện.
Nàng cho người khác gọi nàng là lão bảo, nhưng không nói cho người khác biết rốt cuộc nàng tên là gì.
Nàng mặc một bộ y phục rực rỡ mỏng tanh, cầm một cái quạt giấy thoa thật nhiều phấn nhìn thấy người đến thì gọi là đại gia.
Khi thì nàng biến thành hồ ly, khi thì biến thành người.
Nàng đem một đống sách lớn để trước mặt ta, nói ta học cách làm sao phục vụ nam nhân.
Nhưng ta không biết, bởi vì ta không hiểu trong đó vẽ cái gì, cái người thật dài, có tứ chi động vật, hình như là người đi, nhưng bọn họ không mặc y phục…
Ta mê man trong mắt nàng là ngu ngốc, rốt cuộc nàng chết lòng, để ta đi khắp nơi.
Nhưng ta không thể đi xa, bởi vì nàng cầm nội đan của ta, ta chỉ có thể ở lại đây, nơi nào cũng không đi được.
Cuộc sống của ta vẫn không có gì thay đổi, kết lưới, chờ đợi, mỗi ngày cứ thế như vậy, nhìn thời gian trôi qua từng ngày.
Nàng là yêu tinh, cho nên nàng sẽ không già, nhưng người phàm bên cạnh cũng sẽ già, vì vậy cứ cách mười mấy năm lại đổi nhà một lần, mang theo túi hành lý đến một nơi khác, mở một cái thanh lâu mới. Đến đó vẫn để người khác gọi nàng là lão bảo, mà nàng mở là thanh lâu lớn Giang Nam.
Nàng thường mặc y phục mỏng đầy màu sắc, thoa phấn thật dày thấy ai cũng gọi đại gia, nàng chỉ xuất hiện ban đêm còn ban ngày thì ngủ.
Ta theo nàng khắp nơi, dù sao đối với ta mà nói phần lớn chung quanh cũng chỉ có một cái mạng nhện lớn mà thôi.
Cho ta một chỗ để ta kết lưới là đủ rồi.
Ta không hy vọng gì xa vời.
Ngày hôm đó, thời tiết rất tốt.
Ánh nắng thật đẹp, có hương hoa nhàn nhạt.
Ta ở khung cửa sổ kết một cái lưới nhỏ, liền phơi mình dưới ánh mặt trời.
Ta kết lưới xong thì ở yên trên đó, cảm thụ ánh nắng mặt trời ấm áp.
Trong lúc lơ đảng nhìn thấy có một hồ ly lớn không bao nhiêu ngồi bên cửa sổ cùng ta, nàng ngửa đầu nhìn ta, vẫn không có dời đi.
Ta từ từ leo xuống, nàng lộ ra ánh mắt mừng rỡ, mở miệng nói: "Ngươi là con nhện?"
Nói nhảm, ta không phải con nhện chả lẽ là con gián sao? Ta lại leo lên lưới đi.
Nàng ngước đầu nói: "Ngươi nhìn không giống con nhện bình thường, không có con nhện nào lớn như ngươi!"
Nói nhảm, ta dĩ nhiên không phải nhện bình thường rồi, ta là nhện tinh đến từ bàn ti động, ta sao phải nói cho ngươi!
Đột nhiên nàng bắt đầu nói đến một người, người kia chính là muội muội nàng, một nữ nhân đáng sợ tên Hồ Lệ Khanh.
Nữ nhân kia gian xảo, tùy hứng, ích kỷ, tàn bạo bất nhân, gϊếŧ người không thấy máu…
Dĩ nhiên, đây là ta căn cứ vào sự miêu tả của nàng tưởng tượng ra.
Nàng nói một buổi chiều, ta nghe một buổi chiều, mặt trời từ chính giữa hạ xuống hướng tây.
Ta cảm thấy gió thật lớn, muốn đổi chỗ khác, nàng bay lên, đi theo bên người ta nói: "Ngươi tính đi đâu?"
Ta không để ý đến nàng, tới bên cạnh mái hiên, ở nơi đó ta kết kết một cái lưới thật tốt.
Ta ở trong lưới, nàng đứng trong hộc tủ, lại bắt đầu lải nhải.
Lần này lại lải nhải tới nương nàng, một người tên là Hồ Tiên Nhi một nữ nhân lớn tuổi đáng sợ.
Nàng không chỉ tự mình buông thả, tự mình ích kỷ, gian xảo còn sinh ra một Hồ Lệ Khanh so với nàng còn đáng sợ hơn.
Vì vậy ta biết, nàng đối với muội muội cùng nương rất bất mãn, hận các nàng, cho nên luôn mắng các nàng, giống như ta luôn hận lão bảo vậy, ta luôn mắng các nàng.
Nhưng kết quả không như vậy.
Hồ Lệ Khanh tới, một nữ nhân yêu diễm xuất hiện trong phòng, nàng lập tức bay tới trước mặt nàng ta, ân cần hỏi nàng ta có buồn không.
Mặc dù Hồ Lệ Khanh mắng nàng, nàng cũng mắng lại, nhưng từ trong lời nói của nàng nghe được sự quan tâm của nàng.
Nàng vì nàng ta vui vẻ. Ta nghĩ, bởi vì tỷ tỷ nói, có vài người thích sẽ không nói ra miệng, các nàng giấu trong lòng, cần người đoán ra.
Sau mấy ngày, Hồ Lệ Khanh biến mất không thấy, nàng lại đến tìm ta.
Ta trốn nàng trong, góc tường, trong tủ, dưới gầm giường… nhưng nàng vẫn tìm được ta, sau đó lại nói thao thao bất tuyệt.
Ta muốn gϊếŧ nàng, muốn dùng cả tơ nhện quấn miệng nàng ta lại không cho nói nữa, nhưng ta không cách nào động nàng được, bởi vì nhìn nàng đáng thương như vậy lại còn vô tội.
Cũng vì lòng nhân từ nhất thời, ta không cách nào thoát khỏi nàng.
Nàng cho là ta thích nàng, cũng vì ta không có nói là ta thích nàng, vì vậy nàng cho là ta thích ở bên cạnh nàng, cũng vì ta không có nói là muốn ở cạnh nàng, ta không có tự do.
Trước kia ta rất hối hận, nhưng bây giờ ta lại cảm kích số mệnh cho ta gặp được nàng.
Từ khi nào ta bắt đầu thích nàng?
Chính ta cũng không biết, có lẽ là trong một ngày nọ, nàng bi thương cúi đầu xuống nói mình sẽ từ từ biến mất, tim ta nhảy lên mấy cái, đối với nàng sinh ra thương tiếc.
Có lẽ là trong một buổi chiều, nàng nằm trên bệ cửa sổ co người phơi nắng, cái đuôi nhỏ mềm mại nhẹ nhàng phe phẩy, đúng lúc làm lòng ta xúc động.
Có lẽ…
Chỗ này sẽ có rất nhiều có lẽ, nhưng kết quả là, Tiểu Tri Chu yêu Tiểu Xích Hồng, hai ngươi…. thành hoan hỉ oan gia.
Ok, câu chuyện đã kể xong.