Hôm nay trăng vẫn sáng như mọi ngày, Hỗ Chu Kính tâm cảnh bất đồng ngắm trăng, thưởng cảnh cũng bất đồng.
Lúc gió lạnh thổi, tiếng côn trùng kêu to, lúc cao lúc thấp.
Hỗ Chu Kính bị Hồ Lệ Khanh ôm từ sau lưng, mái tóc còn ướt như rắn len vào vạt áo đang mở rộng của nàng.
Mát lạnh lan ra toàn thân, vốn dĩ cũng không có làm gì, nhưng trong lòng cũng không hề bình tĩnh.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả?" Hỗ Chu Kính đáp.
"Gạt người, ngươi ngắm trăng nhớ tiên nữ tỷ tỷ trên thiên đình, tiên nữ tỷ tỷ vừa đẹp lại ôn nhu, nhất định là ngươi đang hối hận vì không được chung một chỗ với nàng." Hồ Lệ Khanh nổi giận nói.
Hỗ Chu Kính khẽ cười nói: "Khi đó ta đã quyết định như vậy, thì lúc này cũng sẽ không hối hận."
"Thật không hối hận?" Hồ Lệ Khanh không dám chắc chắn, nàng sợ Hỗ Chu Kính đổi ý, còn nàng vẫn cho là, chính mình hại Hỗ Chu Kính không làm thần tiên được, trong lòng cũng có phần áy náy.
Hỗ Chu Kính nói: "Không có hối hận."
"Ngươi hận ta không?"
"Không có hận?" Hỗ Chu Kính bình tĩnh nói.
Không thể hận nổi, nàng cảm thấy mình không làm sai, cho dù hành động Hồ Lệ Khanh trong mắt thế tục có bao nhiêu đáng ghét, nàng cũng không cách nào hận nàng ấy được. Dù sao nàng ấy mới có quyền lựa chọn hận hay không thôi.
Hỗ Chu Kính nói nhiều lần nhưng Hồ Lệ Khanh vẫn không dám tin, ngã đầu lên cổ nàng, tóc dài che hết nửa vai của Hỗ Chu Kính.
Tay Hồ Lệ Khanh lén luồn vào trong vạt áo Hỗ Chu Kính, lòng bàn tay ấm áp như là ngọn lửa nhỏ không yên phận.
Tay Hỗ Chu Kính đặt trên đầu gối khẽ nắm chặt nói: "Ngươi…"
"Ngươi nóng không?" Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu lên, nụ cười dưới ánh trăng mờ hồ, ánh mắt như hồ nước sâu phản chiếu bóng trăng.
Nóng… Hỗ Chu Kính cảm thấy dưới bụng hơi nóng đang lan ra, trên da thịt bắt đầu thấm mồ hôi, trên trán kết thành lớp mồ hôi trong suốt.
Sóng nhiệt đến mạnh mẽ nhanh như vậy, khiến nàng chuẩn bị không kịp, không cách nào ngăn lại ngọn lửa dâng trào trong huyết mạch, rất nhanh tay nàng cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Hồ Lệ Khanh phun ra khí tức nóng bỏng phảng phất trên mặt nàng, sường mù màu tím tràn ngập quanh các nàng.
"Ngươi… không cần phải…. làm những chuyện này." Hỗ Chu Kính thở hổn hển nói.
Nàng vốn đã có ý thuận theo, cần gì phải uổng công vô ích.
Hồ Lệ Khanh chớp mắt mấy cái tình cảm nói: "Đây là vì muốn tốt cho ngươi, trước kia ta cùng người vui hoan, luôn không buông, cho nên ta để ngươi say vài phần, đến lúc đó cho dù ngươi không yêu thân thể ta, cũng có thể tận tình hưởng thụ."
"Uổng công vô ích…" Hỗ Chu Kính nói, sao nàng lại không biết thương thân thể Hồ Lệ Khanh chứ, chẳng lẽ chưa bao giờ Hồ Lệ Khanh phát hiện vẻ đẹp của chính mình sao, không chỗ nào là không mang theo cám dỗ, ngay cả tâm này ngàn năm không động cũng nổi gợn sóng, Hồ Lệ Khanh rất tốt, cần gì phải hèn mọn như vậy chứ.
Người có tự tìn đi nữa thì cũng biết sợ không đúng sao, trong lòng Hồ Lệ Khanh cười khổ.
Đầu lưỡi nàng nhô ra tìm kiếm cổ của Hỗ Chủ Kính, Hỗ Chu Kính ngẩng đầu lên, hô hấp vội vã khiến cổ nàng không ngừng phập phồng.
"Đại miêu, ta muốn ngươi, ngươi có muốn ta không?" Hồ Lệ Khanh thì thào, âm thanh như có như không len vào tai Hỗ Chu Kính.
Hỗ Chu Kính thời ra một hơi, "Muốn."
Hồ Lệ Khanh mừng rỡ, sợ nàng buông ra, chủ động kéo tay nàng đặt lên người mình.
Nàng đem chính mình dâng hiến cho Hỗ Chu Kính, chỉ mong Hỗ Chu Kính muốn nàng thật nhiều.
Y sam hồng sắc tháo xuống, bờ vai Hồ Lệ Khanh trắng nõn mượt mà, má lúm đồng tiền nàng cười như hoa, mị hoặc quyến rũ nở rộ, chỉ để cho mình Hỗ Chu Kính nhìn.
Hồ Chu Kính nhìn ngây dại.
Hồ Lệ Khanh đưa nàng đến cạnh giường, từ từ ngồi xuống, hai chân móc lên, đem Hỗ Chu Kính đè dưới người mình.
Hỗ Chu Kính không biết xuất thủ ở đâu, bất động ngớ ra.
Hồ Lệ Khanh sợ nàng thật không muốn mình, có chút ủy khuất, xoay mình đem nàng đè dưới người, nhanh chóng thoát y nàng xuống.
Hỗ Chu Kính nhìn y phục của mình thay nhau rớt xuống đến thời gian cầu xin cũng không có, y phục trên người đã thành vải vụn, thói quen xé y phục của Hồ Lệ Khanh vĩnh viễn cũng không đổi.
Thân thể trắng tinh nằm dưới người nàng, bộ ngực đầy đặn phập phồng thở dốc, Hồ Lệ Khanh đưa tay ra cẩn thận nắm lấy bầu ngực trái của nàng.
Hỗ Chu Kính bị làm giật mình, nắm lấy tay nàng.
"Không sao đâu, ta sẽ từ từ mà." Hồ Lệ Khanh vừa nói tay vẫn để yên.
Cúi người, ngậm đôi môi Hỗ Chu Kính, nơi nàng quen thuộc nhất bắt đầu hôn.
Hỗ Chu Kính nóng như lửa trong lúc răng môi hai người còn triền miên giao nhau, khi buông ra thì khát vọng nội tâm nàng cũng nhiều hơn. Nàng ở dưới người Hồ Lệ Khanh giãy giụa, mồ hôi trên người sớm đã đầm đìa.
Nóng quá, cái nóng này với cái nóng trước đó cũng khác nhau, khiến nàng khó chịu lại khát vọng muốn có nhiều hơn, ánh mắt màu vàng của Hồ Chu Kính phủ lên một lớp sương mù, chủ động đưa thân thể đến sát người Hồ Lệ Khanh chà xát, hóa giải đi cái nóng đang hành hạ trong người nàng.Hồ Lệ Khanh bị nàng ma sát tâm hỏa tăng cao, mình cũng không còn chịu nổi, liền thở gấp. Hỗ Chu Kính nghe tiếng nàng rêи ɾỉ, từng tiếng từng tiếng càng thêm mị hoặc, quả thực không chịu nổi, xoay người đè nàng dưới thân, Hồ Lệ Khanh vì động tác đột ngột của nàng mà kinh hô, hai tay ôm chặt lấy nàng, trời đất quay cuồng, hai người đổi vị trí, Hỗ Chu Kính đè trên người nàng, hóa thành trời của nàng."Oan gia, ngươi đợi không kịp?" Ngón tay Hồ Lệ Khanh điểm lên chóp mũi nàng nói.Hỗ Chu Kính nói: "Ta…""Ta dạy ngươi trước, tóm lại cứ từ từ đi." Hồ Lệ Khanh chủ động tách hai chân nàng vòng lên kẹp lấy eo Hỗ Chu Kính, để nàng đặt mình vào bên trong.Hồ Lệ Khanh cho Hỗ Chu Kính nếm mùi vị mất hồn cùng tâm trạng hợp nhất, có thể ôm người nàng yêu mến trong lòng đã là vui vẻ cực hạn, huống chi lúc này là người bị nàng đoạt lấy tâm cùng thân thể, cho dù mình không còn là chính mình nữa thì cũng thấy vui vẻ.Trong lúc Hỗ Chu Kính nhìn nàng chăm chú, tay Hồ Lệ Khanh vòng lên người nàng, tiến vào hai chân nàng.Cả người Hỗ Chu Kính cứng ngắc, sau đó vì cảm giác tuyệt vời Hồ Lệ Khanh đem lại mà từ từ mềm dần."Thoải mái không?" Hồ Lệ Khanh hỏi.Hỗ Chu Kính nheo mắt, mặt tựa lên ngực nàng nói: "Ừm." nàng hưởng thụ vui vẻ Hồ Lệ Khanh đem đến, mỗi lần chạm vào thì khơi dậy sóng lớn biển to.Tiếng thở dốc nàng phát ra dồn dập, vẫn còn gắng nén tiếng rêи ɾỉ xuống, đem mặt chôn vào tóc Hồ Lệ Khanh.Hồ Lệ Khanh cảm thụ cảm giác của nàng, cho nàng thử ngọt ngào cùng ôn nhu."Khanh… Khanh…"Hỗ Chu Kính gọi tên nàng, khiến Hồ Lệ Khanh nghe tiếng nàng gọi."Đại miêu, hưởng thụ cho tốt." Hồ Lệ Khanh nói xong hôn Hỗ Chu Kính nhiệt liệt, sắp đến gần hô hấp càng khó khăn, Hỗ Chu Kính bị Hồ Lệ Khanh đưa lên trời, linh hồn tan rã, mỗi một mảnh như hóa thành bụi nhỏ.Gió dần dịu lại.Hỗ Chu Kính dường như đã ngủ, hô hấp cũng trở lại bình thường, Hồ Lệ Khanh hé đôi mắt ướŧ áŧ, nhìn vào nàng, ngón tay vẽ lên chóp mũi nàng, rồi đến môi nàng.Không ngờ lúc này nàng lại há miệng cắn ngón tay làm loạn kia, Hồ Lệ Khanh la đau, muốn rút tay lại, nhưng Hỗ Chu Kính không cho nàng rút lại, ngược lại đầu lưỡi mềm mại như bơi trong kẽ tay.Hồ Lệ Khanh ngược lại hít một hơi, vì khi Hỗ Chu Kính mở mắt, thì đồng tử ánh hồng quang.Màu vàng phảng phất bên trên một lớp hồng sắc, người ta gọi là xinh đẹp động lòng người."Ngươi…." Hồ Lệ Khanh bị ánh mắt nàng bao vây, mình là con mồi đang rơi vào lưới, căn bản không có sức chạy đi.Dục hỏa nóng bỏng lần nữa cháy lên, so với trước còn mãnh liệt hơn.Tầm mắt trêu ghẹo đối lại tầm mắt Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh hô hấp gấp gáp, thân thể chưa bị Hỗ Chu Kính chạm đã không ngừng run rẩy.Hỗ Chu Kính chạm đến, Hồ Lệ Khanh nghênh đón, môi chạm nhau liền không muốn sống răng môi như hòa với nhau.Trong lòng Hỗ Chu Kính có hỏa cần phát tiết, Hồ Lệ Khanh khát vọng Hỗ Chu Kính khát vọng đến cả người phát đau, một khi củi khô đã bén lửa thì sẽ cháy thật lớn.Hỗ Chu Kính vừa thở vừa ôm Hồ Lệ Khanh chặt hơn, đem nàng ấp vào trong ngực, khiến thân thể nàng nơi tư mật sát hợp không thể nào rời ra được.Hồ Lệ Khanh bị ôm suýt không thở nổi, nhưng vì cảm giác thở không thông khiến nàng cảm thấy rất tuyệt vời.Đôi môi mang theo ướŧ áŧ Hỗ Chu Kính dời xuống động, Hồ Lệ Khanh ôm lấy đầu nàng ngón tay luồn vào trong tóc nàng đung đưa, nàng thích cảm giác bị cắn nuốt này, thanh âm vì động tác càn rỡ của Hỗ Chu Kính mà cao vυ"t hơn: "Ta muốn ngươi… đại miêu…. ngươi nhanh lên một chút…"Hỗ Chu Kính làm sao cũng không nếm không hết được vẻ đẹp của nàng, khỏa thịt đầy đặn kia không biết tại sao lại chọc nàng yêu thương, cái bụng phẳng nói nàng phải liếʍ hết toàn bộ, xuống bên dưới, bụi cỏ ướŧ áŧ cũng đã chuẩn bị xong, đợi nàng tới.Thân thể Hồ Lệ Khanh càng nóng khi Hỗ Chu Kính dưới người không ngừng liếʍ, da thịt ửng đỏ màu phấn, nàng cắn môi dưới ánh mắt ướŧ áŧ nhìn Hỗ Chu Kính, thêm quyến rũ động lòng người.Hỗ Chu Kính cẩn thận dò vào bên trong thân thể nàng, trước tiên qua lại vài lần, lúc này thả lỏng một chút, Hồ Lệ Khanh khi bị nàng tiến vào phát ra âm thanh kích động, ôm chặt Hỗ Chu Kính đang đè trên người nàng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.Vành tai bị nàng cắn, thính giác bị nàng chiếm mất, nàng thở hổn hển, nói lời ngọt nị: "Đại miêu, ngươi còn nói ngươi sẽ không, đây còn không phải sao?"Hỗ Chu Kính nói: "Có đau không?""Không đau, thoải mái như chết vậy, đại miêu, ngươi động một cái, ưm a ~~" Hỗ Chu Kính mới tiến vào một chút Hồ Lệ Khanh đã phản ứng liền, khiến Hỗ Chu Kính dừng lại không biết làm sao.Hồ Lệ Khanh nút tai nàng nói: "Đừng dừng… muốn vào sâu bên trong…. đại miêu, ngươi làm ta rất thoải mái."Thân thể Hồ Lệ Khanh cương cứng tới cực hạn, nhanh tiến đến vỡ tan, khiến nàng không kịp chuẩn bị liền lêи đỉиɦ, quá nhiều hoan khoái khiến nàng mất khống chế, há miệng cắn vai Hỗ Chu Kính…Hồ Lệ Khanh xoay người, từ trong ngực Hỗ Chu Kính chui ra, người đang ngủ phát giác ra nàng đang ngọ nguậy, đưa hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
Hồ Lệ Khanh trong ngực không yên phận giẫy giụa mấy cái, miệng hừ nhẹ: "Buông ra…. nóng quá…."
"Ui…. đau quá đi…." Lúc ma sát Hồ Lệ Khanh phát ra âm thanh bi ai, vai nàng bị Hỗ Chu Kính cắn đến mấy lần, bây giờ đυ.ng vào là đau, giữa hai chân cũng đau rát. Hỗ Chu Kính cắn vai nàng vì trả thù nàng trước kia cắn nàng ta, nói nàng không biết lão hổ cắn thế nào sao, đêm xuống Hỗ Chu Kính không khuất phục buông tha nàng, cũng vì trả thù, Hỗ Chu Kính nói ai kêu nàng dám đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng ta.
Hồ Lệ Khanh được ăn no như vậy lần đầu, bỏ ra mọi việc cũng có giá.
Hỗ Chu Kính vẫn chưa tỉnh hẳn, còn chút ý thức, nghe Hồ Lệ Khanh thì thào bên tai nói: "Đại miêu, biến thành lão hổ đi."
Nàng mơ mơ màng màng liền biến về nguyên hình, một con bạch hổ to lớn, chiếm cả nửa cái giường.
Hồ Lệ Khanh lần này rất vui, nàng bò vào giữa hai chân của nàng ta, dính sát vào bộ lông kia.
Sờ cái đầu kia, Hồ Lệ Khanh cười nói: "Xem lần này làm sao nàng trốn."
Cái tai vảy vảy mấy cái, đuổi đi cái vuốt ve người nào đó, Hồ Lệ Khanh cười không dứt, cũng không chịu tha cho tai nàng cứ nắm mà chơi.
Mắt hổ mở ra, Hỗ Chu Kính lè lưỡi liếʍ mặt nàng.
Má Hồ Lệ Khanh bị nàng làm ngứa, vừa cười vừa né nói: "Đại miêu, nhột quá."
Lúc này Hỗ Chu Kính cũng vừa tỉnh, chớp mắt, lông mềm cũng không có, Hỗ Chu Kính từ từ ngồi dậy, Hồ Lệ Khanh vội nhào vào ngực nàng, buổi sáng yên lặng muốn dựa vào người nàng triền miên một hồi.
"Đại miêu, ngươi có hối hận không?" Hồ Lệ Khanh hỏi.
"Ngươi hỏi nhiều quá." Hỗ Chu Kính nói.
Hồ Lệ Khanh chớp mắt xích lại gần nàng nói: "Ngươi phải trả lời câu hỏi này của ta, ngươi có hối hận không?"
"Hối hận chuyện hôm qua sao?" Trong lời nói có thêm nụ cười.
Hồ Lệ Khanh chôn mặt trong gối, hư tân nương đem tân hôn, thẹn thùng gặp người nói: "Còn có thể là cái gì a, ngươi nói đi a."
"Không hối hận." Hỗ Chứ Kính trả lời.
Hồ Lệ Khanh vì câu trả lời của nàng mà con ngươi sáng lên, Hỗ Chu Kính cũng vui vẻ theo.
"Có trả lời thêm trăm lần nữa, đều không hối hận, cho nên ngươi sợ cái gì?" Hỗ Chủ Kính nói.
"Ta yêu ngươi, đại miêu, ta rất yêu ngươi." Hồ Lệ Khanh vộ tỏ tình.
Hỗ Chu kính nghe được lời phát ra từ nội tâm Hồ Lệ Khanh, kinh ngạc chưa bao giờ người như nàng lai thẳng thắn bày tỏ tình yêu, Hỗ Chu Kính lần đầu tiên gặp được, không biết tra lời nagf thế nào, Hộ Lệ Khanh đợi mãi không thấy nàng trả lời, nhưng thấy má nàng đỏ ửng, nụ cười càng sâu, dường như trong lúc lơ đãng nàng nhìn thấy Hỗ Chu Kính xấu hổ?
Ba tiểu đồng sáng sớm đến hầu Hỗ Chu Kính, nhưng phát hiện mình lại không thể đến gần đay được, dò xét vài lần cũng không được, liền đứng bên ngoài chờ người bên trong giải kết giới.
Cho đến gần trưa, hai người mới từ trong nhà đi ra, một người mặt cười như gió xuân, một người mặt nhìn cũng không nghiêm túc, thêm vài phần thân thiết.
Hồ Lệ Khanh đứng ở cửa nhìn bọn họ nói: ''Ngẩn ra làm gì, vào đi."
Ba tiểu đồng nhìn nhau một cái rồi mới đi vào. Vào trong, thấy biểu tình hai người không được tự nhiên, Hồ Lệ Khanh là nữ nhân giữa nữ nhân, nhưng lại như là tháng sáu thời tiết thay đổi khó hiểu, mỗi lần như vậy đại nhân của mình cũng thêm phần quỷ dị, chọc bọn họ cả người nổi da gà, không biết là chuyện gì.
Tình huống quỷ dị như vậy qua vài ngày mới từ từ lắng xuống.
Cuộc sống trở lại bình thường, bình thường Hỗ Chu Kính ở trong hồ tĩnh tọa, Hồ Lệ Khanh ngồi bên cạnh bồi nàng, ngày qua ngày.
Hồ Lệ Khanh rời đi nửa ngày sau đó vội chạy tới bên hồ, chui vào trong hồ, gọi Hỗ Chu kInhs ra, trong tay còn cầm cái túi nhỏ.
Cản bản không cho Hỗ Chu Kính nói chuyện, kéo nàng chạy.
"Khanh Khanh, sao lại vội vã chạy đi?" Chạy tới giữa núi, Hỗ Chu Kính mới hỏi được.
Hồ Lệ Khanh quay đầu nhìn sau lưng, phát hiện không có người đuổi theo, lúc này mới thỏ phào nhẹ nhõm: "Nương ta bên kia cho người đến."
"Vậy chúng ta trốn đi đâu?" Hỗ Chu Kính hỏi chỗ nào cũng nguy hiểm, Hồ Lệ Khanh dừng lại, ngây tại chỗ nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể đi đâu đây?"
Trong lúc đó từ trên trời có bảy vị nữ tử hạ xuống, bảy người mặc bảy y phục khác nhau, đứng thành một hàng trên tay dải lụa giống như màu y phục, bày ra bộ dạng chiến đấu, nói với Hồ Lệ Khanh: "Chúng ta phụng lệnh tỷ tỷ đến nhân gian đưa ngươi về hồ sơn."
"Ta không về." Hồ Lệ Khanh vội nói, đem Hỗ Chu Kính che sau lưng.
Các vị tỷ muội nhìn nhau, rồi nhìn Hỗ Chu Kính nói: "Tỷ tỷ có lệnh, công chúa không nghe theo, chúng ta có thể dùng mọi thủ đoạn trói ngươi đưa về."
Một tỷ tỷ âm thanh trầm thấp mặc bạch y nói với Hồ Lệ Khanh: "Tiểu Khanh Khanh, ngươi theo chúng ta về, nếu không đến lúc đó không biết làm sao giao phó đâu a."
Hồ Lệ Khanh kiên quyết lắc đầu nói: "Nếu trước kia thì ta sẽ cùng các người về, nhưng bây giờ ta muốn cùng nàng chung một chỗ, không muốn về hồ sơn, các người quay về nói với nương đây là ý của ta, mong nàng không nên xen vào ta nữa."
Vị tỷ tỷ ôn nhu kia lại nói: "Tiểu Khanh Khanh, không phải bọn ta không chịu, mà là nương ngươi muốn bọn ta đưa ngươi về, người này…. sao ngươi lại nhìn trúng một nữ nhân chứ?"
Người kia nhìn thấy Hỗ Chu Kính ngượi lại hít một hơi.
Hồ Lệ Khanh trầm mặt nói: "Có gì mà không thể?"
"Cái này…. tỷ tỷ trong tộc chúng ta làm sao giao phó a!" tỷ tỷ áo lục đứng đầu kêu.
"Đúng vậy, nói ra ai mà tin, ngươi tìm một nữ nhân đem về, thừa kế tộc trưởng là nàng, hơn nữa ngươi tìm ai không được, nhưng lần nào cũng tìm không phải là người hồ tộc chúng ta."
"Ngươi thật ra vừa ý nàng chỗ nào? Là gương mặt đó, hay là bản lĩnh ban đêm."
Hồ Lệ Khanh bước tới gần, bảy người đi thụt lùi, Hồ Lệ Khanh mặt lạnh nói: "Ta thích nàng, từ trên xuống dưới, không hề coi thường, các ngươi không có gì hữu dụng, lời nương ta không nghe, ta muốn theo nàng."
Bảy vị thị nữ bên cạnh Hồ Tiên Nhi nhìn nhau hỏi đối phương — lần này làm sao đây?
Động thủ?
Đùa à, nàng là công chúa, nếu chúng ta làm nàng bị thương, tỷ tỷ sẽ cầm roi đánh chúng ta chết.
Nhưng nếu chúng ta không động thủ, nàng lại không chịu ngoan ngoãn đi theo chúng ta, làm sao đây?"
Ta mà biết thì ta cũng không gấp đến muốn khóc đây!
Tiểu tâm can này chỉ biết dày vò mấy tỷ muội chúng ta.
Bớt nói nhảm đi, động thủ trói nàng lại!
Vừa nóng nảy vừa vội vàng nữ tử hồng y liền vung hồng lăng của nàng ra, hồng lăng mềm mại như rắn không xương, lại như có sinh mạng, lao đến mắt cá chân Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh rút roi đánh lên hồng lăng, hồng xà bị đánh tiêu mất linh khí, biến thành mảnh vải.
Thị nữ hồng y cả giận nói: "Đừng có ỷ vào tỷ muội chúng ta cưng chiều ngươi thì vô pháp vô thiên!"
"Tỷ tỷ đừng tức giận, bị chọc tức không tốt."
"Đúng vậy, tỷ tỷ, tiểu Khanh Khanh nhất thời bị người này lừa dối, che mắt, ngươi đừng giận, từ từ đi, mắng mấy câu là được rồi."
Hồ Lệ Khanh nói :" Mấy vị tỷ tỷ ta thật không muốn về hồ sơn, các ngươi về nói với nương ta một tiếng, bỏ ý niệm muốn ta về đi."
Nữ tử lục y nói: "Tiểu oan gia, ngươi cho là chúng ta đem ngươi về là muốn dày vò ngươi a, còn không phải là do bên ngoài có người muốn bắt ngươi."
Hồ Lệ Khanh nói: "Là hắc y nhân?"
"Hắc y nhân nào, là đại vương hổ tộc, hắn lại đến xin kết thân lần nữa đòi chúng ta đưa ngươi qua, tỷ tỷ cự tuyệt nhiều lần, lần này người hổ tộc thẹn quá thành giận, chẳng những công khai đoạn tuyệt quan hệ với tộc chúng ta, còn nói không đem ngươi đến thì sẽ khai chiến với hồ tộc."
Nữ tử lục y oán khí mười phần nhìn nàng nói: "Có lòng tốt làm con lừa, ta uổng công thương ngươi cả trăm năm."
"Ta…" Hồ Lệ Khanh hỏi người duy nhất biết chuyện: "Người bắt ta là đại vương hổ tộc?"
Hỗ Chu Kính gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Vậy sao ngươi không nói ta biết, đại vương các ngươi bắt ta làm gì?"
"Còn không phải vì ngươi mỹ a!" Hồng y nữ tử nói.
Hồ Lệ Khanh dở khóc dở cười nói: "Nếu chỉ như vậy thì tốt rồi, hắn làm gì vừa ý mặt ta, đơn giản chỉ muốn bắt ta ăn."
Bộ dạng đáng sợ kia, nếu như nói nam nhân kia vừa ý vì chìm trong sắc đẹp của nàng cũng tốt, nhưng sợ là hắn còn muốn xa hơn không phải chuyện này.
Nội tâm Hồ Lệ Khanh thêm sợ hãi, mà Hỗ Chu Kính cũng không tốt hơn.
Nàng cũng không đoán ra hắn đang nghĩ gì, cũng vì vậy mà cảm thấy sợ.
Thị nữ lam y nói: "Khanh Khanh, bên ngoài nguy hiểm, ngươi về hồ sơn cùng chúng ta trước rồi nói sau."
Mọi người thấy vị cô gia tương lai này, không biết nên hành xử thế nào, chuyện nữ nhân yêu nhau, hồ tộc xưa nay cũng có, nhưng là chơi bời thế nào cũng sẽ không nói đến chính sự, dù sao chuyện sinh con dưỡng cái mới là chuyện quan trọng.
Hiện tại Hồ Lệ Khanh đối với nữ nhân này kiên trì như vậy, khiến người hồ tộc kinh ngạc vạn phần, người này được lòng Hồ Lệ Khanh đối với tương lai Hồ tộc không biết là tạo thành hay hủy diệt, ai cũng không biết a.
Bây giờ làm sao đây, một ánh mắt quét qua.
Người khác chống lại ánh mắt nàng : Không bằng đưa về nhà hết đi, xem tỷ tỷ nói gì?
Sao, nàng tốt hay xấu cũng không biết, tự tiện đưa nàng vào hồ sơn, tội này mấy tỷ muội chúng ta sao chịu được.
Kệ đi, chỉ cần đưa công chúa về là được rồi, người kia để tỷ tỷ giải quyết, hồng y nữ tử nhanh chóng quyết định.
Vì vậy nàng ra mặt nói với Hồ Lệ Khanh: "Tỷ muội chúng ta ra ngoài là đưa ngươi về, nếu nàng nguyện ý đi cùng ngươi, cũng được, nếu như không muốn, thì để nàng lại, ngươi cùng tỷ muội chúng ta đi về gặp tỷ tỷ."
"Đại miêu, ngươi muốn cùng ta về hồ sơn không?" Hồ Lệ Khanh cẩn trọng hỏi.
Hồ Chu Kính cười nói: "Bây giờ ta còn chỗ khác đi sao?"
Vì những lời này, Hồ Lệ Khanh hớn hở ra mặt nói: "Được, ta đưa ngươi về xem nương."
Bản thân Hỗ Chu Kính đã vô cần vô lo, vì vậy có đi hay không cũng chỉ là ỷ lại, bất quá thấy Hồ Lệ Khanh vui vẻ, nàng cũng không có ý kiến gì.