Hồ Lệ Khanh nhìn cánh cửa kia chằm chằm hồi lâu, bên trong cửa yên lặng không tiếng động, từ trực giác của nàng, cũng cảm giác được Hỗ Chu Kính đang tức giận.
Nàng tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ, nếu như là Hỗ Chu Kính, sáng sớm dậy mà nghe những lời như vậy sẽ nghĩ gì?
Không giận mới lạ, nhưng trời mới biết, trong lòng mình không có ý như vậy, nhất thời lỡ miệng, Hỗ Chu Kính sao có thể tin là nàng nói đùa được?
Hồ Lệ Khanh nói: "Đại miêu, ngươi ra trước đi, ngươi nhìn ta mà nói chuyện, nếu như như ta nói láo câu nào sẽ bị thiên lôi đánh chết, ta tuyệt đối không có ý hại ngươi."
Nội tâm Hỗ Chu Kính bị chọc giận hóa thành thành cuồng phong hất bay mọi thứ trong phòng, toàn bộ đồ bên trong bị hất tung vỡ nát hết, những mảnh vụn kia cuốn vào trong gió, lần lượt va vào tường, liền biến thành phế tích.
Hồ Lệ Khanh nghe được âm thanh ào ào bên trong, không khỏi rụt cổ một chút, Hỗ Chu Kính tức giận lúc này cũng chưa hạ được, không biết khi nào nàng sẽ tha thứ cho mình.
Hồ Lệ Khanh mang cái ghế liền cắm mình ngồi trước cửa phòng Hỗ Chu Kính, một ngày từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, Hỗ Chu Kính vẫn chưa ra, ngày thứ hai lại đến.
Ngày thứ hai cũng như vậy, Hỗ Chu Kính như là chết trong đó vậy, không nói tiếng nào cũng không bước ra khỏi cửa phòng.
Hồ Lệ Khanh tóm Xích Hồng tới, muốn nàng vào trong xem người kia thế nào, Xích Hồng lại không dám làm theo ý nàng, nói: "Tự mình gây họa thì đi mà giải quyết đi."
Huống chi yêu lực lão hổ rất mạnh, mình chỉ là tiểu yêu, đi vào sẽ bị xé vụn, Xích Hồng cũng đâu có ngu, dĩ nhiên nàng sẽ không đem mạng mình đánh cược.
Hồ Lệ Khanh tức giận dậm chân, nàng nếu có dũng khí này đã sớm đi vào.
Nàng lại gõ cửa lần nữa, lần này cửa đã mở ra, Hỗ Chu Kính đứng trong khe cửa, sắc mặt nghiêm túc, khôi phục lại dáng vẻ như lần đầu gặp nhau.
Hồ Lệ Khanh nhìn ánh mắt nàng, đôi mắt xinh đẹp băng lãnh như nước, không thấy được, mình dường như muốn chết chìm bên trong. (
mê gái vừa thôi bà, nước miếng chảy như vũ bão rồi.)
"Ngươi thật phiền." Hỗ Chu Kính liếc nàng một cái, đi qua vai nàng.
Hồ Lệ Khanh vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, lấy lòng tựa như mỉm cười nói: "Đại miêu, rốt cuộc ngươi cũng chịu gặp ta."
Hỗ Chu Kính nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, khi bị đẩy ra, Hồ Lệ Khanh cảm thấy mình như bị đẩy tới vách đá, thân thể không ngừng rũ xuống.
Nàng chưa từ bỏ ý định, lần nữa nắm tay nàng, nhưng Hỗ Chu kính lại đi tiếp.
Hồ Lệ Khanh đuổi theo nói: "Ngày đó, ngươi cũng đã đáp ứng sau khi dậy được, thì không sinh khí, không được không để ý đến ta."
Phải, Hỗ Chu Kính trong lòng kêu thầm, nàng đáp ứng coi chuyện ba ngày đó như một giấc mộng, tỉnh lại cũng không trách tội Hồ Lệ Khanh, nhưng mà, chuyện chọc tức nàng không phải cái này, lời Hồ Lệ Khanh, khiến nàng lạnh tâm. Nàng vạn vạn không nghĩ tới, lòng Hồ Lệ Khanh lại độc ác như vậy.
Một khắc kia khiến tâm nàng lạnh run, nàng bắt đầu tỉnh lại, nàng đến mức này cũng đều do Hồ Lệ Khanh bày ra, viên đan được còn có lão bảo lòng dạ nham hiểm, còn có cái am ni cô vô cùng kiên cố nhưng đầy quỷ dị này.
Mục đích của nàng là đùa bỡn mình, sau đó thì sao, mình phá giới mất đi tu hành, còn Hồ Lệ Khanh phất tay một cái có thể rời đi, tới tiêu sái đi cũng tiêu sái. (
cạn lời, bả làm như mình là gái yếu ớt gặp phải sở khanh ăn xong quất ngựa truy phong không bằng á –')
Mình thật là ngu mà, tỉnh lại còn sinh chút hảo cảm với nàng, nhưng rất nhanh bị nàng bóp chết, nàng nắm tâm mình sau đó bóp vỡ. (
trời, tui bó tay bả lun, rõ là vợ bả hi sinh mất zin vì bả mà bả còn nghĩ thế, chắc đốt nhang với mua gà khỏa thân cho bả là vừa –' chảnh thấy ớn hà ~~ )
Nói dối không phải là bản tính hồ ly tinh sao, nàng sao quên mất chuyện này.
Hỗ Chu Kính nghe không lọt tai giải thích của Hồ Lệ Khanh, nàng hoàn toàn không tin nàng.
Hồ Lệ Khanh đuổi theo nàng, đuổi được nửa đường, nàng dừng lại, Hỗ Chu Kính tự mình đi, không quan tâm nàng có đuổi theo hay không.
Hồ Lệ Khanh giận tới giậm chân nói: "Đại miêu chết tiệt, tức chết ta."
"Nếu ngươi tha thứ, ta liền đi tĩnh tọa ngay." Hồ Lệ Khanh liền đề nghị yêu cầu tĩnh tọa với Hỗ Chu Kính, gương mặt lạnh lùng của Hỗ Chu Kính không lộ ra gì, ánh mắt lãnh đạm, quét qua nàng một cái nói: "Tùy ngươi."
Lúc này Hồ Lệ Khanh lại vội vàng, phát hiện mình trước mặt đại miêu mất hết ưu thế, đại miêu nói không để ý nàng đi theo nàng, nhưng mình cũng không có bất kỳ điều kiện gì mà yêu cầu nàng.
Mà thôi, đại miêu đối với mình có nhiều trói buộc, ngược lại nàng thì đang dụng tâm.
Lần này cũng hiểu, nếu như đại miêu thật sự tuyệt tình, sẽ như thế nào.
Hồ Lệ Khanh nói không ngồi, Hỗ Chu Kính cũng không ép nàng.
Ngược lại thì Hồ Lệ Khanh lại tự mình hối lỗi, cầu nàng muốn mình.
Nàng nói cái gì cũng đều nghe Hỗ Chu Kính, cũng không có được nụ cười của Hỗ Chu Kính, Hỗ Chu Kính mặt lạnh, cũng không thèm dùng ánh mắt bao dung nhìn nàng.
Thật giống như trong người Hỗ Chu Kính đã mất đi sự ấm áp, nàng trở nên lạnh lùng cũng biến thành tuyệt vọng, ngược lại khiến Hồ Lệ Khanh thấy sợ.
Hồ Lệ Khanh không tĩnh tâm được, trong đầu nàng chỉ là chuyện đêm đó, hai người rõ ràng có bí mật với nhau, nhưng lại gặp phải chuyện này nói nàng sao có thể cam tâm.
Nàng mở mắt, lòng buồn không dứt.
Bên người không có Hỗ Chu Kính định thần nhìn nàng, con ngươi màu vàng không còn phản chiếu khuôn mặt nàng.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ngươi còn giận ta vô ý nói ra sao? Ngươi không thể quên được sao, ta chỉ vô ý nói ra, ngươi cần gì phải giận ta lâu như vậy!"
Hỗ Chu Kính nói: "Là vô ý nói hay là lời thật lòng, chính ngươi rõ nhất."
Hồ Lệ Khanh đưa tay muốn chạm nàng, lại bị Hỗ Chu Kính né đi. Hỗ Chu Kính đề phòng nàng! Điểm này khiến sắc mặt Hồ Lệ Khanh ảm đạm.
"Ngươi sợ ta phá hủy ngàn năm đạo hạnh của ngươi?" Hồ Lệ Khanh cười khổ hỏi.
"Không có chuyện gì ngươi không làm được."
"Rốt cuộc ta đã làm gì khiến ngươi tin là ta phá hủy ngươi?"
"Ngươi đã phá hủy ta." Hỗ Chu Kính đè nén kích động trong lòng, trả lời một câu nhẹ nhàng.
Hồ Lệ Khanh đã phá hủy trong sạch của nàng (
mắc cười quá, rõ là bả phá của người ta mà –') hủy đi tâm nàng, sau đó biết được đó chỉ là tư tâm của Hồ Lệ Khanh. Hỗ Chu Kính không chấp nhận được.
Hồ Lệ Khanh cười ha ha, mặt cúi thấp, lòng người khó đoán, đúng là thật, mình tự hỏi đối với nàng một lòng một ý, nhưng nàng lại đối với mình dùng mọi cách suy đoán, thậm chí còn thêm hận, nếu như có thể đem lòng mình ra, nàng nói để cho nàng ta nhìn xem, trong lòng mình giả bộ tuyệt đối cũng không có nửa phần ác ý. (
đồng cảm với chế, ai biểu chế yêu con hổ vừa già vừa chảnh chi giờ than thở haiz ~~)
Hỗ Chu Kính không tin, nàng cũng hết cách, Hồ Lệ Khanh chỉ cảm thấy mình bị tổn thương, đau trận này, không biết khi nào thì qua. Mà nàng cũng thề, tuyệt đối sẽ không thật lòng với ai nữa, thật lòng như đem nước tát ra ngoài, tát vào bể đá thành hồ nước, tát đến bùn lầy thì cũng hòa thành bùn như nhau.
Tối đến, Hồ Lệ Khanh ôm chăn khóc một trận, khóc xong hai mắt như là bóng đèn, ban đêm đột nhiên xuất hiện trước mặt Xích Hồng, khiến Xích Hồng sợ hết hồn.
Xích Hồng thu hồi phòng bị nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
Hồ Lệ Khanh yếu ớt nói: "Ta không ngủ được."
"Ngươi không ngủ được, thì cũng đừng quấy rầy ta ngủ được không!" Xích Hồng xoay người, đem mặt chôn vào bụng.
Hồ Lệ Khanh đẩy cửa phòng ra, bước theo ánh trăng, dựa vào nơi có thể tới đến trước phòng Hỗ Chu Kính.
Nàng thực sự không ngủ được, cho nên nàng càng muốn Hỗ Chu Kính.
Rốt cuộc lấy can đảm hóa thành cơn gió, chui vào trong khe cửa, vào trong phòng.
Bên trong phòng trống không, không còn vật nào khác, trước đó bị Hỗ Chu Kính phá hư không còn lại gì, Hỗ Chu Kính cũng chưa có ý dọn phòng hay là thay đồ bên trong.
Bên trong góc phòng, Hỗ Chu Kính hiện nguyên hình nằm ngủ trên đất, mặc dù chỉ ngủ thiu thiu, nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ.
Hồ Lệ Khanh từ từ đến gần, ngồi bên cạnh nàng, sau đó cúi người dựa vào.
Khi Hỗ Chu Kính biết được nàng tới gần run lên một cái, Hồ Lệ Khanh cũng khong quan tâm, ôm nàng đang ngủ. Chỉ cầu Hỗ Chu Kính cho nàng một chỗ nương thân, đừng lấy đi mộng đẹp của nàng.
Hỗ Chu Kính mở mắt ra, thấy người bên cạnh ngủ say, Hồ Lệ Khanh còn nằm trên đất, co thành một đoàn.
Con ngươi Hỗ Chu Kính thoáng qua sự phức tạp, như có nhân nhượng, cũng có oán khí, nàng hướng về phía Hồ Lệ Khanh, há miệng ngậm lấy váy nàng ta kéo lên, tránh cho nàng nằm trên đất lạnh.
Hồ Lệ Khanh ôm được bộ lông ấm áp quen thuộc, khóe mắt tràn đầy nước.
Nàng thật lòng thích Hỗ Chu Kính, nàng cũng không có ý hại nàng ấy, tại sao Hỗ Chu Kính lại không biết được chứ.
Bế quan mấy tháng, trong am ngày qua ngày cũng không thay đổi gì, dưới núi đã mà mùa đông trắng xóa.
Lão bảo khoác áo dày đi lên, vừa vào cửa lập tức đóng lại, thở hổn hển, phun ra sương trắng, vỗ ngực nói: "Thật nguy hiểm, yêu tinh kia không có ở đây."
"Ngươi nói ai?"
"Không phải nói ngươi, nhưng là kẻ ngươi rước tới." Lão bảo liếc nàng một cái, nhớ đến cái đuôi yêu quý của mình bị mất, tức muốn chết.
Hồ Lệ Khanh vẫn không hiểu, lão bảo liền kéo nàng vào trong am, vào phòng bồ tát nhìn qua nàng từ trên xuống dưới một lần, nói: "Mấy tháng nay ngươi đi tìm thức ăn hay là tu luyện đã đột phá, làm sao nhìn còn đẹp hơn trước kia cũng có mùi vị hơn vậy?"
Hồ Lệ Khanh sờ mặt mình, hoàn toàn không phát hiện có gì thay đổi, có lẽ ở am này không gặp người ngoài trừ Xích Hồng và Hỗ Chu Kính, còn có con nhện yêu không nói chuyện, nếu như trong một đêm mà mình mỹ hơn hay là hủy dung, bọn họ cũng chả thèm nhìn mình lấy một cái.
Ngược lại lão bảo mấy tháng không thấy liếc mắt một cái liền phát hiện có biến hóa.
"Là hút tinh khí của lão hổ mà ăn, có đúng không?" Lão bảo cười híp mắt tới gần.
Hồ Lệ Khanh thở dài một tiếng, thềm sầu não, nói: "Nàng giận ta, bây giờ cũng không thèm để ý ta." mũi chân vẽ vòng trên đất, như tâm nàng đang rối như tơ.
Lão bảo nói: "Ngươi ăn nàng, trời, vậy nàng không phải bị hủy…"
"Không, ta không có hủy trong sạch của nàng."
"Đó là do nàng động tâm, đem mọi trách nhiệm đổ lên người ngươi, vậy ngươi cũng đừng buồn, lúc ăn thì cứ ăn, nhớ dốc lòng tu luyện, chớ uổng phí mấy trăm năm sống của mình."
"Ta biết." nhìn nàng có nên có thời gian rãnh rỗi hày không.
Lão bảo nghe lời nàng nói như qua loa lấy lệ, chị muốn mắng nương nàng, dạy ra một khuê nữ không biết sống chết.
Nói đến hắc y nhân mấy tháng đi quanh quẩn bên ngoài, lão bảo thì thầm ngừng một lát, Hồ Lệ Khanh nghe mà run sợ trong lòng, nghe nói đến người kia ở bên ngoài cũng nhiều lần, nhất thời hoa dung thất sắc.
Lão bảo hỏi: "Sắc mặt ngươi tái nhợt như giấy vậy là sao?"
"Người kia còn chưa chịu bỏ cuộc muốn bắt ta."
"Bắt ngươi làm gì?"
"Nếu ta biết ta cũng đã sớm nói cho ngươi rồi!" Hồ Lệ Khanh chạy đi tìm Hỗ Chu Kính, gõ cửa phòng nàng, "Đại miêu, ngươi mau ra đây, can nương nói hắc y nhân luôn đứng trước cửa chờ chúng ta, ngươi nói phải làm gì đây?"
"Hắn theo tới?" Hỗ Chu Kính lập tức mở cửa vộ vàng hỏi.
Hồ Lệ Khanh gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đến hôm đó, hắn cũng đến dưới núi, can nương cùng hắn đánh nhau, nàng nói đánh không lại hắn."
"Người đó vẫn chưa từ bỏ ý định." Hỗ Chu Kính cắn răng, không nghĩ tói hai người đã trốn đến đây vẫn bị hắn bám theo không tha.
"Đại miêu, ngươi biết tên kia đúng không, ngươi nói ta biết, sao hắn lại muốn có được ta!"
"Ta không thể nói."
"Tại sao?"
"Chuyện này liên quan đến danh dự tộc ta, ta đã thề qua giữ kính như bưng."
Editor: Túm quần lại là má hổ chương này là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ là hủy trong sạch của người ta rùi, mà bả còn hờn với lẩy, hổ thuộc họ nhà mèo, cho nên các boss chảnh thế nào thì mẹ ấy chảnh thế đó, con sen cũng khổ nốt… ~~