Một cơn mưa thu mang theo lạnh lẽo.
Kim Lăng (mộ) bị mưa thu trút xuống vây lấy trong mông lung, mưa đến lạnh ngắt, thấm vào cửa lòng.
Trên đường đọng đầy nước, người đi trên đường che dù vội vàng qua lại, không dám dừng lại.
Người đứng dưới mái hiên nghỉ ngơi lại còn con mèo thì như là đang cảnh giác chuyện nguy hiểm sắp đến, ngẩng đầu nhìn lên thấy một cái bóng trắng đi trong mưa.
Meo ~ tiếng mèo sắc bén kêu lên, con ngươi đỏ thẫm quét qua, con mèo lập tức cúi đầu.
Bạch y nhân cầm một cây dù giấy màu đen, đi qua phố lớn thưa thớt người, đi qua sông Tần Hoài, dừng lại trước Vãn Tình lâu bên sông Tần Hoài.
Nước mưa trôi mùi vị của Hồ Lệ Khanh không còn sót lại chút gì, ở chỗ này lại có hương thơm nhàn nhạt thuộc về nàng. Nàng từ dưới lớp giấy che của dù ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ bên trên, nhẹ nhàng mỉm cười.
Là chỗ này sao? Nàng hỏi.
Cửa sau Vãn Tình Lâu có một chiếc dù đang dừng lại, dù hạ xuống, tay người nâng lên, khẽ gõ nhẹ vài cái lên cửa, kẹt ~ một tiếng cửa mở ra, bên trong là một lão giữ cửa già nua nghi ngờ nhìn nàng vài lần liền hỏi nàng: "Ngươi tìm cô nương nào?"
"Ta tìm Hồ Lệ Khanh." Người đến trước cửa nói.
"Trong lâu chúng ta không có vị cô nương này, người tìm nhầm người rồi, ra khỏi biệt viện đi." Hắn tính đóng cửa lại, người nọ đưa tay lên giữ cửa lại không cho hắn đóng lại.
Lão Trương nhìn thấy ánh mắt nàng phát ra hồng quang, thầm kêu không ổn, sao lại có ánh mắt người lại quỷ dị đến như vậy, không biết là thứ đồ chơi gì đây… Lão Trương cúi đầu nhìn giày người này phát hiện mặc dù nàng đi trong mưa, nhưng giày vẫn sạch sẽ không dính chút bùn nào, hắn lần này biết chắc, đây không phải là người, nhất định là quỷ.
"Qủy a!" Lão Trương lần nữa sợ vỡ mật, chạy vào trong lâu, đến nửa đường thì té lăn trên đất, một đường chật vật.
Lão bảo tự nhận mình đúng là không may, ai kêu nàng tìm một tên giữ cửa như vậy chứ, lại thêm mấy thứ phiền toái không cần thiết này, người đến lần này là hổ yêu lần trước đã đưa nữ nhi nàng đi, dáng dấp vừa tuấn lại anh khí, khiến nàng thật thích. Nhưng không biết vì sao lại tới.
Nàng đem lão Trương trấn an tốt, kêu hắn về nhà, đừng nghĩ quá nhiều.
Lão Trương đi, nàng cầm một cái dù màu hồng đi qua sân đến cửa.
Hỗ Chu Kính đứng ngoài cửa chờ nàng đến.
Gặp mặt, ngược lại lão bảo hít một hơi, người này rõ ràng không phải là Hỗ Chu Kính.
Trong mắt lóe nụ cười, người đâu, ngược lại tỏ ra tùy ý hỏi nàng: "Hồ Lệ Khanh ở đây sao?"
"Ba ngày trước nàng đến đây, nhưng bây giờ muốn tìm nàng, chỉ sợ là tìm không được."
Ánh mắt Hỗ Chu Kính rũ xuống, tự nhủ: "Chẳng lẽ lại bỏ lỡ?"
Lão bảo nói: "Này ngươi đừng vội a, ta còn chưa nói hết mà, nàng ngồi trên thuyền đi du sông Tần Hoài, ta không có nói nàng rời đi, bây giờ ngươi đi tìm cũng có thể tìm được."
"Cám ơn." chiếc dù giấy màu đen cùng bóng người biến mắt trong mưa thu.
Lão bảo nắm khăn tay, nghĩ đây chuyện gì, người này sao lại không giống người mình nhìn thấy trước kia chứ.
Mưa phùn mù mịt khiến núi xanh như vết mực lúc ẩn lúc hiện, hơi nước quấn quanh sườn núi, nhìn vào thêm vài phần mờ ảo.
Cửa sổ mở toang, gió từ bên ngoài, đem khí ẩm của mưa thổi vào bên trong
Hồ Lệ Khanh ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh bên ngoài than thở.
Cảnh đẹp nhưng cũng không lọt được vào mắt nàng, bỏ đi cảnh sắc như bức họa bằng mực.
Trên bàn cửa nàng còn để một cái gối nhỏ tuyệt đẹp, nằm bên trên là Xích Hồng, cả người hỏa hồ đỏ rực lúc này đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Thuyền hoa yên tĩnh, chỉ có âm thanh mưa rơi rõ ràng vang bên tai.
Nàng tới Nam Kinh cũng chưa được vài ngày, những chỗ nàng đến qua cũng phát hiện mình ăn không vô sơn trân hải vị nhìn không nổi nghe thường vũ y, nàng chỉ muốn tìm một chỗ thật tốt để im lặng.
Nàng nhớ tới Can nương ở Vãn Tình lâu, về tới cũng thấy Xích Hồng đã lâu không thấy, phát hiện thấy nàng càng lúc càng yếu, liền ở lại bồi nàng.
Xích Hồng mấy trăm năm trước trải qua tình kiếp cũng không tin bị lang quân vứt bỏ, khiến cho xương tan nát thịt hồn phi phách tán. Khi nương biết đại nữ nhi mình chết, không chịu được thấy nữ nhi thống khổ, liền cầm theo Tụ hồn thạch đến nơi Xích Hồng từng chịu thiên kiếp hóa thành bụi trăm năm, thu lại toàn bộ hồn thức từ khắp nơi, bỏ vào trong Tụ hồn thạch, rồi hóa thành tiểu hồ ly lớn bây giờ.
Xích Hồng dựa vào Tụ hồn thạch mà sống đến bây giờ, khi năng lượng trong Tụ Hồn Thạch yếu đi thì tinh lực của nàng cũng không còn được như trước, mà trong tương lai không lâu, khi Tụ Hồn Thạch hoàn toàn mất hết năng lượng, trở thành một viên đá bình thường, thì Xích Hồng cũng sẽ biến mất.
Lần đầu khi Xích Hồng chết, Hồ Lệ Khanh đã không còn nhớ đến mình còn có một tỷ tỷ ruột, bởi vì hai người sớm bị chia lìa, nương cũng không có nhắc qua vị tỷ tỷ này với nàng, Hồ Lệ Khanh cũng không biết mình còn có một tỷ tỷ ruột hơn nữa đã chết.
Cho đến khi nương đem nàng đến cạnh mình, nàng mới nhớ tới, khi mình còn rất nhỏ, có tồn tại một con hỏa hổ toàn thân đỏ như máu, mà mình thường kêu nàng bằng tỷ tỷ.
Người cũng không phải cỏ cây, tâm nàng cũng không phải vô tình, bình thường luôn không ý tứ nói ngươi chết at cũng không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Xích Hồng dần dần yếu đi, lòng nàng cũng đau theo.
Xích Hồng chết là chuyện sớm muộn, hành động của nương vốn là nghịch thiên, có thể giữ được nàng trăm năm cũng là giới hạn rồi.
Hồ Lệ Khanh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve Xích Hồng.
Nhắm mắt nghỉ ngơi thì Xích Hồng lên tiếng nói: "Ta còn chưa có chết, ngươi đừng coi ta như người chết mà nhìn như vậy."
"Hiện tại đặc biệt không thích nghe ngươi nói chết." Hồ Lệ Khanh sờ cái đầu nhỏ đuôi nhỏ của nàng, nghĩ tới cuộc sống của nàng mình còn sờ được cũng không nhiều lắm.
Xích Hồng ngẩng đầu lên, vẫy đuôi thoát khỏi tay nàng, dùng sức vùng vẫy toàn thân, giống như trên người có rận vậy không chịu nổi nói: "Từ sau khi ngươi trở lại thì như biến thành người khác, khiến ta thật không chịu nổi."
"Lương tâm ta muốn đối với tỷ tỷ mình tốt một chút, ngươi lại nói thành như vậy." Đồ vô lương tâm cũng y chang người kia, Hồ Lệ Khanh hừ lạnh.
Xích Hồng bay tới trước mặt nàng nói: "Ta cùng với ngươi tâm ý tương thông, ngươi nghĩ gì ta cũng biết được, đừng có so ta với người kia."
"Đúng, ngươi là tỷ tỷ tốt, còn nàng là thứ gì chớ?" Hồ Lệ Khanh liền chê bai nàng.
Xích Hồng ngã lên vai nàng, giống như trước kia luôn nằm lên vài nàng nghỉ ngơi.
Hồ Lệ Khanh cọ má lên nàng nói: "Ngươi mất ta sẽ vì ngươi lưu lại một giọt nước mắt."
"Mười giọt cũng quá nhiều." Xích Hồng nói.
"Cái này cần phải trả giá sao?"
"Cần, nước mắt của ngươi khiến ta chịu không nổi." Xích Hồng khẽ cười nói.
"Không biết điều." Ngón tay Hồ Lệ Khanh điểm lên đầu nhỏ của nàng, cười mắng một câu.
Trong tiếng hòa tan cùng bi thương.
Gi ó đem mưa thổi tạt vào trong, gió vô hình có màu sắc, một màu trắng không xác định xuất hiện trước mũi thuyền, trong tay cầm cây dù giấy đen.
Nàng đi vào trong thuyền hoa, Xích Hòng nhìn thấy nàng xuất hiện cũng cảm giác được ma khí tản mát trên người nàng.
Xích Hồng nói với Hồ Lệ Khanh: "Có người."
"Ai?" Hồ Lệ Khanh đứng dậy, đợi khi nàng thấy rõ là ai, tình tính phòng bị lại biến thành biểu tình giật mình, ánh mắt trừng to miệng há rộng, cả người si ngốc nhìn nàng.
"Ta tìm được ngươi thật là khổ." Hỗ Chu Kính nói với nàng.
"Ngươi… ngươi… ngươi…" Hồ Lệ Khanh đầu óc trống rỗng, căn bản không kịp phản ứng.
"Không nghĩ tới ta sẽ đến tìm ngươi sao?"
"Đúng." thật là Hỗ Chu Kính sao, cứ nghĩ rằng sẽ không xuất hiện thì người trước mắt lại đột nhiên xuất hiện, có phải là ảo giác của mình không?
Hồ Chu Kính đưa tay ra muốn nắm tay Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh lui về sau một bước nói: "Ngươi tìm ta làm gì?"
"Nhớ ngươi." Hỗ Chu Kính cười nói.
Hỗ Chu Kính mỉm cười nói năng tùy tiện, khiến Hồ Lệ Khanh không biết phải thích ứng với nàng thế nào.
Hồ Lệ Khah chợt nhớ tới, là người này…
Nàng đi tới trước mặt nàng ta, nhìn vào mắt nàng, quả nhiêm là Hỗ Chu Kính khác.
Hỗ Chu Kính giang hay tay nói: "Đến, ta tìm ngươi mấy ngày, chỉ muốn ôm ngươi một cái."
Hồ Lệ Khanh lao vào cái ôm trong ngực nàng nói: "Ta không nghĩ tới còn có thể thấy được ngươi."
"Ta luôn đuổi theo sau ngươi, nhưng ngươi lại lươn đi trước một bước, khiến ta theo ngươi không kịp. Trễ một chút nữa, ta sợ…" Âm thanh Hỗ Chu Kính càng lúc càng yếu, dần biến mất…
Hồ Lệ Khanh cảm giác được sức nặng của nàng đè lên người mình, cũng biết nàng đã ngất.
Hồ Lệ Khanh không để ý hình tượng kêu to lên: "Ngươi có cần phải ngất đi như vậy không a?"
Nàng không nghĩ tới lại bị nàng ta đè dưới người không nhúc nhích được, tình trạng thảm khốc này đã từng bị qua một lần cũng không cần phải có lần thứ hai.
Nàng đỡ Hỗ Chu Kính nằm vào ghế bên cạnh, thả người nàng nằm ngang xuống.
Xích Hồng bay tới nói: "Người mới khi nãy là ai?"
Hồ Lệ Khanh nhìn mi mắt quen thuộc của Hỗ Ch uKính nói: "Ta không biết rốt cuộc là ai, nhưng biết đều là nàng."
"Nàng rất đáng sợ."
"Ta biết." Hồ Lệ Khanh cười với Xích Hồng nói: "Nàng sẽ không đả thương người."
"Sao lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì Hỗ Chu Kính từ trước đến giờ chưa tổn hại qua ta, ta cũng biết nàng là người tốt."
"Hy vọng ngươi đoán không sai. Bất quá ngươi không sợ sao? Trong thân thể này còn cất dấu một người khác?" Xích Hồng ngẩng đầu hỏi Hồ Lệ Khanh, ánh mắt Hồ Lệ Khanh luôn nhìn Hỗ Chu Kính không hề rời đi, trong lòng Xích Hồng cũng viết, muội muội nàng đã rơi vào tình duyên. Xích Hồng sợ nhất chính là chuyện này, nàng sợ muội muội nàng sẽ giống như nàng, đi vào đường chết. Tình yêu là Hóa Cốt Thủy, là Hạc Đỉnh Hồng, là thứ không cần dính đến.
Hồ Lệ Khanh có thể mọi người trong thiên hạ, nhưng hông thể yêu một người.
Nhưng mà Hồ Lệ Khanh đã sa vào, không cách nào tự kiềm chế được, nàng chính nàng cũng không muốn đi ra.
Khi Hỗ Chu Kính xuất hiện trước mặt Hồ Lệ Khanh đã không cách nào ức chế được kích động của mình, trong lúc si ngốc tình yêu vì nàng nhìn thấy nàng xuất hiện thì tình duyên cắt đứt lại lần nữa gắn lại, có phải đây là thiên ý không, nói nàng không cách nào bỏ nàng ấy được?
Ánh mắt Hồ Lệ Khanh mềm mại như ánh xuân, nhìn nàng ngủ trong mê man, trong lòng lại ngọt ngào.
Người si tâm sẽ không có kết quả tốt. Xích Hồng nghĩ trong lòng.