Chương 33

"Đưa nàng rời đi." Hỗ Chu Kính nói với Ngọc Quyết.

Ngọc Quyết nhìn vè phía nàng đang đứng đằng sau nước măt lưng tròng không phục, do dự chốc lát, đi tới trước mặt Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh không tin Hỗ Chu Kính thật sự muốn đuổi nàng đi, một ngăn cản Ngọc Quyết đi tới, đối măt với Hỗ Chu Kính, lớn tiếng hỏi nàng: "Hỗ Chu Kính, ngươi thật sự muốn đuổi ta đi?"

"Mời ngươi rời đi."

"Sao." Nàng sao có thể đi được, Hỗ Chu Kính nói một câu keu nàng đi thì nàng phải đi, kêu nàng tới thì nàng phải tới, vậy nàng không còn chút mặt mũi tự ái nào sao?

Hỗ Chu Kính a Hỗ Chu Kính, ta không trách ngươi vô tình, cũng không trách ngươi lặp đi lặp lại, chỉ tại ngươi quá thật quá đáng không coi ta ra gì.

Hồ Lệ Khanh từng nói qua, nàng muốn tự do là muốn ai ở bên cạnh nàng hay là nàng muốn ở bên cạnh ai, thì ai cũng không thể nói nói nàng đến hay đi.

Hỗ Chu Kính phạm phải sai lầm, đó là nàng đánh giá thấp tính kiêu ngạo của Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cũng có thể không cố kị thân phận mình ở lại bên cạnh nàng không đi, là nàng cao hứng, cho dù người ngoài cảm thấy nàng đã ném đi mặt mũi của Hồ tộc, nàng cũng không quan tâm, nàng thích Hồ Chu Kính, nàng ở bên cạnh người cho dù không tiêu dao sung sướиɠ nhưng vẫn rất là đắc ý vui vẻ.

Hỗ Chu Kính dù không đem dây trói nàng lại, nàng cũng không đi.

Nhưng Hỗ Chu Kính lại cho là nàng lưu lại nàng là một sự ép buộc không biết phải làm sao, vậy thì thật là sai khi biết Hồ Lệ Khanh.

Nếu như nàng mất hứng, đánh chết nàng cũng không lưu lại.

Vậy nàng muốn không muốn đi, Hỗ Chu Kính có đuổi nàng cũng vô ích, ngược lại còn khiến Hồ Lệ Khanh thấy khó chịu.

Ngọc Quyết đứng giữu hai người, tiến lên hay lùi xuống xũng không được, lại ở chỗ bất tiện nhất.

Hỗ Chu Kính thấy hắn đang bị làm khó nói: "Ngọc Quyết, ngươi xuống quét dọn đi, nơi này không có chuyện của ngươi."

"Vâng." Ngọc Quyết thở phào nhẹ nhõm, nhận mệnh rời đi, vừa đi ra ngoài liền đυ.ng phải hai tiểu đồng đang dài cổ nhìn quanh đó, Lạc Việt Lạc Hoa đồng thanh hỏi hắn: "Đại nhân cãi nhau với hồ ly tinh sao?"

Ngọc Quyết kéo hai người đi khỏi nói: "Không phải. Đại nhân đang cùng nàng mở mang tri thức á."

"Nhưng nhìn bọ họ giống như đang cãi nhau mà." Lạc Việt nói.

Lạc Hoa bổ sung nói: "Hồ Lệ Khanh nhìn có vẻ rất giận."

"Ngươi khi nào quan tâm đến nàng vậy?" Ngọc Quyết liền nói theo, nhìn chằm chằm mắt hắn hỏi.

Lạc Hoa bị dọa sợ, cúi đầu nắm vạt áo nói: "Thật ra thì nàng là người tốt, ta quan tâm nàng có gì không đúng?"

"Duyên phận đã hết, cần gì phải dây dưa không rõ nữa chứ." Hỗ Chu Kính nó một câu không đau không nhột.

Hồ Lệ Khanh cười nhạt: "Ngươi đuổi ta đi, cũng không phải là do ta mang nhiều phiền phức tới cho ngươi, ngươi cho là bây giờ nhốt ta cũng không đáng giá, cho nên mới quyết định đuổi ta, có phải không?"

"Phải." Hỗ Chu Kính thừa nhận, nàng cho là mình khi đó vừa bước ra đã là bắt đầu sai lầm, Hộ Lệ Khanh đối với nàng là một chuỗi tai họa, bất quá mấy tháng sống chung ngắn ngủi, nàng phát hiện mình cũng không còn bình tĩnh mà tiếp tục tĩnh tu, huống chi nàng muốn là người nóng tính, nàng ta xuất hiện thì đồng nghĩa với phiền toái.

Hỗ Chu Kính nếu đã thề muốn cắt đứt trần duyên, thì bắt đầu từ đây.

Tây sơn không còn thích hợp cho nàng, nàng muốn đi tìm chỗ yên tĩnh khác.

Hồ Lệ Khanh giân nàng nói thật, càng giận hơn vì nàng cho là mình phiền phức.

Thua thiệt mình lại còn vì nàng mà động tâm, cái này so với mình vấp ngã còn đau hơn.

"Cắt…" cắt thì cắt, ta cần ngươi sao!

Hồ Lệ Khanh thật muốn tiêu sái hô to cho Hỗ Chu Kính nghe, nàng không lạ gì đại miêu, cũng không cho là mình thích hợp ở bên cạnh nàng hưởng cuộc sống an nhàn, nàng thậm chí còn hận mẫu lão hổ này khiến cho mình thành như bây giờ.

Nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ là ảo tưởng, trên thực tế, Hỗ Chu Kính có mị lực đặc biệt, khiến Hồ Lệ Khanh mê muội.

Nàng nghiêm túc, nghiêm cẩn, thậm chí là tuyệt tình quả dục khiến nàng mê đắm.

Có lẽ nàng hiểu quá nhiều người, nhìn xuống dưới cũng không có ai đột nhiên xuất hiện khác với những người còn lại, nàng cảm thấy mới mẻ, vì vậy cho là mình vui vẻ.

Nàng là ai a, nàng là Hồ Lệ Khanh, xưa nay tiêu sái không lưu tình người đó không phải là nàng sao.

Hồ Lệ Khanh nói: "Sau này ngươi sẽ đi đâu?"

"Thiên địa lớn như vậy, đi đâu cũng được." Hỗ Chu Kính nhìn ánh mắt sáng của Hồ Lệ Khanh dần u ám xuống, phát hiện sóng gió ưu tư của mình lại nổi lên, có một loại xung động muốn rút lai lời nói trước đó, để thời gian quay lại, trở về cuộc sống yên tĩnh khi trước.

Nhưng mà, trốn tránh không phải việc nàng nên làm, hiện tại cũng vì tốt cho mình, tốt cho Hồ Lệ Khanh, phải sớm cắt.

"Ngươi đi đâu, nói cho ta cũng đâu có quan trọng, lần tới nếu có lúc nào đó ta đi ngang qua cửa nhà ngươi, cũng có thể vào uống một ly trà." Hồ Lệ Khanh mỉm cười ngay cả nàng cũng cẩm thấy giả.

Hỗ Chu Kính cắn răng nói: "Cám ơn hảo ý của ngươi, chẳng qua ta đã quyết tâm cắt đứt trần duyên, sau này cũng không còn cơ hội gặp nhau nữa."

"Ngươi thật tuyệt tình, vẫn còn đối với nữ nhân kia si ngốc quyến luyến, có phải người đối với nàng có tình, đối với ta vô tình" Hồ Lệ Khanh cười nói.

"Nói bậy bạ." Hỗ Chu Kính không muốn nghe nàng dung giọng thê lương nhắc tới người kia.

Hồ Lệ Khanh lại càng muốn nói: "Chúc ngươi sớm ngày thành tiên, lên trời có thể gặp lại nàng, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ đoạn tử tuyệt tôn."

"Ngươi…"

"Ta thế nào, ta muốn nói. Còn sợ ngươi gϊếŧ ta." Hồ Lệ Khanh có lẽ là điên rồi, dù sao Hỗ Chu Kính cũng không cảm kích, nàng cũng không cần cố kỵ nàng ta, nàng chính là Hồ Lệ Khanh, thích nói thế nào thì nói.

Hỗ Chu Kính nhắm mắt nói: "Ngươi chớ có khıêυ khí©h ta lần nữa."

"Nhịn a, ngươi tiếp tục nhịn đi." Tốt nhất là nhịn tới mức không thể nhịn được nữa đem một Hỗ Chu Kính khác đưa ra, nàng cũng sẽ không đuổi nàng đi, không đúng còn dung lời ngon tiếng ngọt trấn an nàng.

Hỗ Chu Kính đi tới trước mặt nàng ngồi xuống, vì nàng tháo sợi dây trên chân ra.

Hồ Lệ Khanh nhìn nàng, ánh mắt không khỏi thấy đau.

Đáng ghét, nàng không lẽ không có chút lưu luyến nào sao? Hồ Lệ Khanh nghĩ.

Mới vừa tháo nút thắt ra, liền nghe tới mặt đất tràn ra nồng nặc mùi yêu khí.

Tiểu yêu trên Tây sơn bị cổ yêu khí quấy rối, bất an.

"Ngươi là ai?" Hồ Lệ Khanh nhìn thấy một người mặc y phục đen nhhe nhàng bước vào, phòng bị nhìn hắn, lên tiếng hỏi.

Hỗ Chu Kính đã tạo kết giới bao quanh ngoài động, người ngoài không thể tự tiện xông vào, mà người này lại có thể tự do đi vào không bị hạn chế, có thể nói lên rằng hắn cũng rất manh có thể phá kết giới.

Chỉ thấy toàn thân hắn trong bong tối, trên người đều bị màu đen bao quanh, bao phủ yêu khí nồng nặc, vải đen che đi mặt hắn, kẻ cả ánh mắt hắn.

Một kẻ quỷ dị như vậy liền xuất hiện trước mặt Hồ Lệ Khanh, khiến Hồ Lệ Khanh không khỏi hoài nghi.

Hắn phát ra tiếng cười âm trầm thấp, âm thanh lại rất dễ nghe: "Ngươi là Hồ Lệ Khanh, ta đoán không sai chứ?"

Không quá nhiều thời gian cho Hỗ Chu Kính tháo dây trói yêu cho Hồ Lệ Khanh, Hỗ Chu Kính đứng dậy, nhắc đến linh khí trên người, đang chuyên tâm cái này xao nhãng một chút nhìn thấy người đến.

Hắn là người, nhưng lại không có hơi thở, giống như là oán khí từ dưới 18 tầng địa ngục tụ lại.

Hỗ Chu Kính phát hiện hắn chỉ là một con rối, trong thân thể còn có một linh hồn, sức mạnh cường đại kia cũng không phải của hắn mà đang dùng linh hồn để điều khiển động tác của hắn.

Sau lưng hắn còn có kẻ đi săn mạnh hơn.

Hỗ Chu Kính liền phản ứng kéo Hồ Lệ Khanh lại, đem nàng ra phía sau, cùng lúc dùng tâm ngữ nói với các tiểu đồng: ''Mau chạy đi, ngàn vạn lần cũng không được quay đầu lại.''

''Vâng.'' Ngọc Quyết ba người nhận được tâm ngữ của nàng, dự cảm có chuyện sắp xảy ra, nhanh chóng hóa thành chim bay đi.

Tên hắc y che mặt cười lớn tiếng nói: ''Yên tâm, chỉ mà mấy con chim nhỏ, ta không thèm hạ thủ với bọn chúng làm gì.''

Trong lòng Hỗ Chu Kính tuột xuống, không nghĩ tới hắn lại có thể nghe được tâm ngữ của mình.

Hắc y đối diện với Hồ Lệ nói: ''Hồ Lệ Khanh, ta đến tìm ngươi.''

Hồ Lệ Khanh cười má lúm đồng tiền như hoa, giống như mình là hoa trong nước dưới ánh trăng chứ không phải đang khẩn trương lo lắng, thậm chí nàng vẫn còn tâm tình đùa với hắn: ''Sao,ngươi lại tới tìm ta?''

''Ta muốn có được ngươi.''

''Có được ta? Ngươi có tự tin gì mà muốn có được ta?'' Hồ Lệ Khanh vui vẻ nói chuyện với hắn, trong lòng lại như lửa đốt.

Người đến không tốt. Hỗ Chu Kính viết vào lòng bàn tay nàng, Hồ Lệ Khanh nghĩ nàng vẫn còn đang quan tâm mình.

Ta biết. Hồ Lệ Khanh trả lời.

Không cần trao đổi ánh mắt, hai ngươi cũng biết được ý đối phương.

Hắc y nhân nếu như là thanh âm của một công tủ mặc bạch y, thật đúng là một cảnh đẹp vui thú, hắn nói: ''Mấy trăm năm trước, trong bữa thượng yến đã từng thấy qua diện mạo Hồ cô nương, đối với người nhớ không quên được, cũng từ đó trở đi luôn hy vọng có thể khiến ngươi trở thành người của mình.''

''Nhiều ngươi cũng muốn con được ta, trên trời dưới đất, thần tiên yêu ma, đều muốn có được ta, nhưng ta lại không thích thế.'' Lòng bàn tay Hồ Lệ Khanh đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, nắm chặt lấy Hỗ Chu Kính không chịu thả ra.

''Bọn họ đều không có tư cách lấy được ngươi, bởi vì ta sẽ khiến bọn họ không còn mạng mà muốn được ngươi.'' Âm thanh người kia dịu dàng như ngọc khiến người nghe không lạnh mà run.

Sắc thái người đầy mâu thuẫn cùng qủy dị, khiến các nàng không đoán ra đươc dụng ý của hắn, nhưng hai người đều biết, kẻ không tốt sẽ luôn đến đây.

Người kia đưa tay ra trước mặt Hồ Lệ Khanh, ngón tay thon dài, đốt ngon tay rõ ràng, nhưng da thịt đêuaf màu đen, giống như bị dính mực, từ trong ra ngoài đều là môt màu đen.

Hồ Lệ Khanh nhìn cái tay, suýt nữa hết cả hồn.

Đây thật khiến cho nàng muốn oai. Hồ Lệ Khanh chịu đựng khó chịu, nói chuyện với hắn: ''Nếu như ta không muốn, thù ngươi làm gì được?''

''Ngươi phải đi theo ta.'' Hắn rất tự tin nói.

''Ngươi thật cho là sẽ như vậy sao?'' Khuôn mặt Hồ Lệ Khanh không chút tỳ vết nào, cũng không ngon cản được bản lĩnh mị hồ của nàng.

Nhưng chi dù nàng có đẹp hơn nữa, thì tên kia cũng không chìm đắm trong đó được, bởi vì hắn chẳng qua chỉ là con rối.

Hồ Lệ Khanh cùng Hỗ Chu Kính lui lại một bước, nàng ném ra một viên thuốc mày trắng, rơi xuống đất, viên thuốc nổ tung, phát ra khói lửa, tia lửa ngắn cách hai người ra một bên, khiến cho hắn không thể tới gần.

Hỗ Chu Kính liền kéo Hồ Lệ Khanh chạy vào trong sơn động.

Chạy thêm chút nữa là đến Tuyệt Bích, Hỗ Chu Kính cũng không hề dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.

Hồ Lệ Khanh mở to mắt, nhìn hai người đang lao tới vách đá.

Hỗ Chu Kính đọc khẩu quyết, mở ra kết giới, hao người liền chạy vào kẽ hở đi qua kết giới, hắc y đằng sau cũng bay theo vào, Hỗ Chu Kính lập tức phong bế kết giới, bàn tay hắc y muốn nắm lấy kẽ hở cho vào, nhưng kẽ hở kết giới càng lúc càng nhỏ, hắn bị ép ở lại bên ngoài, tay biến mất trong vách đá, cho đến khi vách đá trở lại như cũ.

Không khí cũng yêu tĩnh lại, hai người thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn ngã xuống, tê rần ngồi xuống đất, Hồ Lệ Khanh vỗ ngực mình nói: ''Nguy hiểm thật, súy nữa thì bị bắt.''

Chờ cho thở gấp qua đi, nàng mới phát hiện mình đang ở trong một cái động lớn, đây cũng chính là chỗ trước kia của Hỗ Chu Kính ở mình xông vào.

Cái động lớn vẫn còn ở đây, không hề biến mất? Nàng kinh ngạc nhìn cái động lớn cứ nghĩ là để bổ sung thêm này.

Hỗ Chu Kính bò dậy từ dưới đất, phủi đi bụi trên đầu gối của mình, dai tới phía trước.

Hồ Lệ Khanh vội đuổi theo, đi sau nói: ''Hỗ Chu Kính, không phải ngươi đang cho là ta cùng hắn gây ra phiền phức này đó chứ?''

Hỗ Chu Kính sai đằng trước, cũng không quay đầu lại nói: ''Bây giờ rồi, ngươi còn nghĩ là ta trách ngươi sao?''

Nàng không có trách mình. Hồ Lệ Khanh nghĩ.

Hỗ Chu Kính đi tới đi lui trong động, đi cả chục vòng, thấy Hồ Lệ Khanh theo mà không nói gì, dừng lại, nói với nàng: ''Ngươi nhanh lên còn theo kịp ta, ta đem ngươi đến chỗ nghỉ ngơi.''

''Ừ.'' Hồ Lệ Khanh chạy tới, đi bên trái nàng, nhìn dung nhan nàng bình tĩnh đoan chính, xao động ưu tư cũng dừng lại.

Đi qua hồ nước, thạch anh bị vỡ rơi đầy trên đất. Nhớ đến lúc khi vừa đến hồ này, bị nước trong hồ làm kinh diễm một phen, còn có thạch anh trong hồ 10 vạn năm mới nở một lần, xinh đẹp duyên dáng, đáng tiếc đều vỡ nát.

Hồ Lệ Khanh đến bên kia nhìn, Hồ nước lại hiện lên bảy sắc cầu vòng, giống như một cái cầu ẩn trong nước, trước đó cho dù hồ nước có vấn đề gì hay không, ít nhất Hồ Lệ Khanh nhìn thấy Hồ vẫn luôn thấy đẹp.

Hỗ Chu Kính lạnh giọng gọi thần trí bay bổng của nàng quay về: ''Đừng có nhìn vào mặt nước.''

''Trong hồ này có chỗ nào huyền diệu sao?'' Nhớ đến lần đó cũng như vậy, thấy mặt nước bất tri bất giác cũng kỳ lạ, mình giống như là mất đi sự khống chế thân thể, không tự chủ được làm ra vài chuyện kỳ lạ.

Hỗ Chu Kính ánh mắt phức tạp lắc đầu, chậm rãi nói: ''Đó là hồ tẩy trần, đem trí nhớ giữ lại, chọn lúc thích hợp thì sẽ thả ra.''

''Lần trước là ta đang tái diễn lại trí nhớ của ai?'' Ngươi, hay của nàng?

''Nàng, nơi này là chỗ nàng từng ở qua.'' Hỗ Chu Kính lần đầu tiên nói đến nàng, dùng giọng bình tĩnh mà nói.

Đi tới vài bước, liền dùng một chỗ đất phẳng, ở giữa thì giống như giường ghế và bàn.

Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng vuốt lên giường đá, trí nhớ ngược dòng quay về mấy trăm năm trước.

Người kia đã từng ngủ trên chiếc giường này, khắp nơi đều là hình bóng của nàng, mà bên trong hồ tẩy trần cũng giữ lại trí nhớ của nàng, giống như một đoạn ký ức chưa bao giờ quên.

Hỗ Chu Kính trước mặt Hồ Lệ Khanh, nhưng lại cách rất xa, cũng như sự xa cách giữa cửu thiên và địa ngục vậy.

Đưa tay ra cũng không thể giữ được nàng. Hồ Lệ Khanh cong miệng cười, lòng đầy bi ai.

Nàng ngồi xuống ghế, một lát sau, Hỗ Chu Kính cũng ngồi lên một cái ghế bên cạnh.

—-//—-

Editor: Mấy bữa nay mình đi đu T-ara về Việt Nam nên úp chương mới chậm trễ mấy bạn thương tềnh cho qua nhé, ^^ mình sẽ cố gắng up chương đều, Híc mấy gái đi về còn thả thính, Min min chế thả cũng ít thính lắm em bội thực a …. Còn phim night light nữa boss với tiểu bạch thỏ thả thính ầm ầm, con tim fan gơ như mình cũng xốn xang….. Chừng nào mới hết phim em mong chờ Hapy ending của hai chế a … Thank mọi người chịu bỏ công đọc mấy câu lảm nhảm của editor bị hấp não như em ^^