Hồ Lệ Khanh nâng tay lên, đem nàng ôm vào, tâm tình lúc này khó có thể dùng lời diễn tả được, trải qua những chuyện này, nàng nếm được không ít mùi vị động tâm, đầu lưỡi ngọt ngào, nhưng cũng có khổ sở.
Hiện tại Hỗ Chu Kính rốt cuộc là ai, nàng không thể nào biết được, chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại mới hỏi nàng được.
Hỗ Chu Kính biến hóa thoát thai hoán cốt, biến thành một người cũng y như vậy, nếu như là trước kia, Hồ Lệ Khanh có chết cũng không tin, hiện tại, nàng cũng đã nhìn thấy được người thực sự tồn tại.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà đứng tại chỗ, Hỗ Chu Kính dựa lên người nàng, Hồ Lệ Khanh chống đỡ cho nàng.
Chốc lát Hồ Lệ Khanh cũng không chịu nổi, hai người liền ngã xuống đất.
Hồ Lệ Khanh bị nàng ép đau cả thắt lưng, nhích một chút giữ nguyên tư thế như vậy.
Nằm dưới càng thêm nhàn chán, nàng chỉ có thể sờ một chút Hỗ Chu Kính liền xoa dịu Hỗ Chu Kính không chút thú vị.
Sờ đầu nàng, lưng, eo…
Hỗ Chu Kính bất tỉnh hơn một giờ cũng chưa thấy hừ một tiếng, thoải mái sờ nàng, khiến Hồ Lệ Khanh vừa cao hứng lại vừa tịch mịch.
Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu nhìn mây bay trên đầu nàng, mây trắng, một đám, hai đám, ba đám…
Đã tên rần, cả ngươi cũng tê…
''Có ai không, mau tới cứu ta.''
''Này… Có ai không…'' âm thanh nhẹ nhàng vang rất xa, biến mất trong rừng rậm.
''Ngươi không sao chứ?'' Là âm thanh nhẹ nhàng thức tỉnh nàng, nàng mở mắt ra, trước mắt cũng không phải là ánh mặt trời chói mắt, cũng không phải trời xanh mây trắng, mà trên trời đầy đốm nhỏ, một mảng đen nhánh.
Hồ Lệ Khanh nhìn về phía người nói chuyện, thì ra là Ngọc Quyết cùng hai đồng tử Lạc Hoa và Lạc Việt, ba người ngồi chồm hổm dưới đất vây quanh nhìn hai người bọn họ, mắt híp lại như thấy quái vật.
Thân thể Hồ Lệ Khanh bị Hỗ Chu Kính đè đến tê rần, mà Hỗ Chu Kính vẫn chưa tỉnh lại.
''Kéo nàng ra đi…'' Hồ Lệ Khanh mệt mỏi nói không ra hơi.
''Đại nhân sao lại hôn mê vậy?'' Ba đồng tử cũng không động thủ trước, hiện tại muốn hỏi rõ nguyên nhân, vì vậy liền hỏi Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nổi giận, nhắm hai mắt nói: ''Đại miêu trảm yêu trừ ma hao hết tinh lực, hiện tại chỉ bất tỉnh mà thôi.''
Vẫn không có ai giúp nàng, Hồ Lệ Khanh giận dỗi nói: ''Có phải các ngươi nghi ngờ ta đánh đại nhân các ngươi bất tỉnh phải không?''
''Theo như chúng ta biết, đại nhân rất ít khi tham dự vào chuyện tranh dành này, cho nên chúng ta không tin ngươi nói.''
Hồ Lệ Khanh nghiến răng tức giận mắng: ''Vô liêm sỉ, ngươi muốn hỏi chờ nàng dậy thì hỏi nàng a, ta có nói thật hay không, ngươi hỏi thì biết, cần gì hỏi ta, ta nói thì các người cho là nói xạo, dù sao cũng không tin ta cũng đừng có ngu ngơ ngơ ngơ hỏi nhiều như vậy.''
Ba đồng tử nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định kéo Hỗ Chu Kính ra khỏi người Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh đứng dậy lắc lắc tay, thấy Ngọc Quyết gọi tên Hỗ Chu Kính, nhưng Hỗ Chu Kính vẫn nhắm mắt không nhúc nhích.
Ngọc Quyết hỏi nàng: ''Sao bây giờ đại nhân vẫn chưa tỉnh dậy?''
''Ta đến xem một chút.'' Hồ Lệ Khanh chống đất bò dậy leo lên người Hỗ Chu Kính, lần này là nàng đè Hỗ Chu Kính, báo thù lúc nãy bị đè đến tê dại không nhúc nhích được.
Ba đồng tử trợn mắt há mồm nhìn Hồ Lệ Khanh ngồi lên ngươi đại nhân của bọn họ, nhất thời không kịp phản ứng, nếu như sớm biết còn có thể tiến tới cản lại, ngọc thể Hỗ Chu Kính cao quý, sao có thể để Hồ Lệ Khanh khinh nhờn.
Hồ Lệ Khanh mở mi mắt Hỗ Chu Kính ra, thấy đồng tử tản ra ánh vàng, mà đôi đồng tử hồng như huyết khảm thành đá quý đã không còn, mỗi lần nhớ tới, chỗ nóng bỏng nào đó, nói nàng quên nàng cũng không thể quên được.
Hồ Lệ Khanh mò xuống bên dưới, mò đến động mạch của Hỗ Chu Kính, phát hiện khí huyết bên trong yếu ớt, so với người bệnh nặng vừa khỏi còn yếu hơn.
Hồ Lệ Khanh cho là do mình hút tinh khí của nàng, mới khiến nàng trở nên như vậy, không khỏi đau pp lòng, nàng không biết là do Hỗ Chu Kính bị ma hóa đã tiêu hao hết phân nửa thể lực, thêm vào trước khi đến đã chém gϊếŧ không ít yêu ma, thể lực dư lại không còn bao nhiêu, Hỗ Chu Kính hiện tại trong đường tu tiên, tiên khí nặng, ma khí bị đè nén xuống, hạn chế phát ra, là do bản thân Hỗ Chu Kính có vấn đề, không liên quan tới Hồ Lệ Khanh.
''Ngươi sờ nửa ngày rồi cũng không phát hiện được gì khác sao?'' Ngọc Quyết lo lắng hỏi.
Lúc này Hồ Lệ Khanh đang sờ ngực Hỗ Chu Kính, thật ra thì chính là đang ăn đậu hủ, nàng vừa sờ đến sảng khoái, vừa gật gù đắc ý nói: ''Nàng cứu ta một mạng, cho dù phải cắt thịt mình ta cũng sẽ cứu nàng, tích thủy chi ân cũng như dũng tuyền tương báo, đạo lý này ta cũng biết mà.''
''Đừng có sờ nữa.'' Ngọc Quyết gỡ tay Hồ Lệ Khanh ra bảo vệ cho đại nhân nhà hắn.
Hồ Lệ Khanh bĩu môi một cái, nghĩ đến tiểu đồng cũng biết cố kỵ chuyên này, Hỗ Chu Kính thật biết cách dạy dỗ, nàng tháo túi gấm bên hông xuống, thò tay vào trong túi.
''Không đúng, đây là kim hoàn tử, đây là gì, …? Không đúng, chắc ở bên này…'' Hồ Lệ Khanh vừa lẩm bẩm vừa tìm.
Lạc Việt cùng Lạc Hoa châu đầu ghé tai xem: ''Nàng đang làm gì vậy?''
''Hình như đang tìm thứ gì?''
''Trong túi có bao nhiêu thứ, mà tìm gần nửa ngày vậy?''
''Nàng không phải không muốn cứu đại nhân chúng ta, mà là cố ý trì hoãn?''
''Chắc vậy.''
Mắt lạnh Hồ Lệ Khanh quét qua hai vị tiểu đồng nói: ''Này, không thấy ta đang cố tìm tiên đan cứu nàng sao, các ngươi đừng có mà lấy lòng tiểu nhân so lòng ta được không?''
''Bớt nói nhảm đi, nhanh cứu đại nhân.'' Ngọc Quyết nói.
Hồ Lệ Khanh nhìn khuôn mặt Hỗ Chu ngủ say nói: ''Ta so với ngươi còn vội hơn.''
Hỗ Chu Kính vì nàng biến thành như vậy, cho dù là hồ ly nàng cũng có lương tâm biết báo ân, huống chi Hỗ Chu Kính còn… Tính sổ, cùng đám tiểu đồng tử này không thể nói rõ được.
Ánh mắt Hồ Lệ Khanh nhìn Hỗ Chu Kính cũng dịu dàng hơn, một khắc đó, mặc dù mình còn mê man chưa hiểu, nhưng theo bản năng cũng thấy vui mừng.
Đầu ngón tay chạm tới thân bình, Hồ Lệ Khanh thở dài một hơi, nàng lấy ra một lọ bạch ngọc, mở cái nắp đỏ bằng vải ra, trên thân lọ có dán môt tờ giấy, viết ''Ăn trước khi chết.''. Dĩ nhiên đó là kiệt tác của nương nàng.
Nương lo nàng bị lạnh rồi cảm nắng, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đem linh dược tiên đan cả đời có được bỏ hết vài trong túi cho nàng, đề phòng bất kỳ tính huống nào.
Ngọc Quyết vài phần hoài nghi, vật này tới không rõ ràng, qua loa để cho Hồ Lệ Khanh đút cho nàng, nếu đó là độc dược thì sao đây.
Hồ Lệ Khanh vỗ đầu Ngọc Quyết nói: ''Vật nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không gái chết đại nhân nhà ngươi đâu.''
''Nếu như ngươi muốn hại đại nhân nhà ta?''
''Ta sẽ bị phạt thiên lôi đánh cho tan xương nát thịt chết không tử tế.'' Hồ Lệ Khanh chính miệng hạ nhiều cam kết, nói Ngọc Quyết yên tâm.
Trong lòng Hồ Lệ Khanh nghĩ, sao nàng nỡ gϊếŧ Hỗ Chu Kính chứ.
Mở nắp ra, bên trong tản ra một mùi hương thoang thoảng thơm mát đập vào mặt, hít vào tinh thần cũng thêm sảng khoái, khí trong thân thể cũng vận chuyển theo.
Từ trong bình đổ ra một viên đan dược màu trắng, ba vị đồng tử mở to mắt nhìn, Hồ Lệ Khanh cầm đan dược lên, sau đó bỏ vô miệng mình.
''Hồ ly tinh, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy?'' Ngọc Quyết nổi giận, hung dữ nhìn Hồ Lệ Khanh chằm chằm.
Hồ Lệ Khanh chỉ lo nhai đan dược cho mình, không thèm để ý ánh mắt tức giận của Ngọc Quyết.
Nàng đem đan dược nhai nhuyễn hòa tan trong miệng mình, tạo thành hỗn hợp cùng nước miếng, rồi cúi người, nâng mặt Hỗ Chu Kính lên, đưa môi mình đến gần.
Ăn hết thuốc này đi đừng lãng phí ý tốt của ta. Hồ Lệ Khanh dùng tâm ngữ nói với Hỗ Chu Kính.
Tâm ngữ đầu kia, Hỗ Chu Kính cũng không đáp lại nàng.
Nàng tách môi Hỗ Chu Kính ra, mở răng nàng ra, đầu lưỡi dò vào bên trong miệng nàng, đem thuốc trong miệng mình đẩy sang.
Hỗ Chu Kính hôn mê, căn bản không thể nuốt vào được, đề phòng nàng lại phun thuốc ra, Hồ Lệ Khanh cứ thế giữ nguyên tư thế bất động này, cho đến khi thuốc trôi xuống họng Hỗ Chu Kính.
Đợi nàng dời môi khỏi Hỗ Chu Kính, nhìn thấy ba vị đồng tử đứng ngu ngốc tại chỗ.
Quá kí©h thí©ɧ đúng không? Hồ Lệ Khanh cong miệng cười tà mị.
Trong lúc chờ Hỗ Chu Kính tỉnh lại, Hồ Lệ Khanh lại cùng ba vị đồng ngồi nhìn tinh tú cũng không có việc gì làm.
''Khi nào đại nhân tỉnh lại?''
''Sắp rồi.'' Hồ Lệ Khanh gối đầu lên đùi Hỗ Chu Kính, nàng cúi đầu ánh mắt ôn nhu nhìn Hỗ Chu Kính, nhìn nàng hai mắt khép lại cùng đôi môi phấn hồng, sau này Hỗ Chu Kính tỉnh lại có còn cho nàng gối đầu tiếp như vậy nữa không?
Sợ là không được, nên nàng sẽ hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này thêm nhiều một chút.
''Ngươi cho đại nhân ăn thuốc không có gì chứ?''
''Tiên đan, tiên đan, tiên đan ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần nữa đây?''
''Nhưng đại nhân vẫn chưa tỉnh lại.''
''Chờ thêm một chút là được.''
''Đại nhân.''
''Im miệng, để đại miêu ngủ một giấc thật ngon đi.''
''Đại miêu là ý gì?'' Lạc Việt hỏi.
''Đại miêu là sự tôn sùng mà người nhân gian dành cho lão hổ, đại, nghĩa là bọn họ đối với lão hỗ luôn sùng bái, miêu là tên gọi khác của lão hổ.''
''Sao ta cảm thấy thế nào cũng không phải ý là như vậy?'' Lạc Hoa cau mày nói.
Hồ Lệ Khanh cười khẽ nói: '' Ta cần gì phải nói dối tiểu hài tử các người chứ?''
Trên thực tế thì, tiểu hài tử rất dễ bị lừa gạt.