- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Hoặc Hổ Tâm
- Chương 24
Hồ Hoặc Hổ Tâm
Chương 24
Hồ Lệ Khanh phát hiện những yêu tinh trên Tây sơn này đều là những yêu tinh thiên chân vô tà (ngây thơ ấy mà ~~) đến nhất định, một câu nói đơn giản cũng có thể khiến cho bọn họ khóc, rõ ràng là làm ô nhục khả năng của Hồ Lệ Khanh.
Khuôn mặt Hồ Lệ Khanh mang theo ác độc, tiến tới trước mặt nàng ta nói: ''Nếu như người muốn giữ mạng mình, thì ngoan ngoãn khai ra, ngươi từ đâu đến, đến đây làm gì?''
''Ngươi thả người ra trước đã.'' Thỏ nhỏ nhích một chân nói.
Hồ Lệ Khanh ném nàng xuống đất, tiểu bạch thỏ liền hóa thành một nữ hài mặc bạch y, đoán chừng còn chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng còn tai và đuôi thỏ thì không cách nào thu lại được, vẫn để nguyên bên ngoài. Đôi mắt hồng thấu long lanh, cực kỳ giống hồng ngọc.
Nàng sờ cái tai của mình, ánh mắt ai oán nhìn Hồ Lệ Khanh nói: ''Ngươi đúng là xấu tính mà, cố ý nắm tai củ ta.''
''Ngươi còn không nói thật thì một trảo này cũng không chỉ là tai của ngươi.'' Hồ Lệ Khanh nói dọa.
Thỏ nhỏ liền khai báo nguyên nhân nàng đến đây, nghe đám bằng hữu nói thiên hạ đệ nhất ma nữ đã bị bạch hổ đại nhân bắt lại trấn dưới tháp, cho nên nàng thấy tò mò mới chạy đến xem thật ra là cái tháp có hình dạng gì mà lại có thể trấn áp ma nữ kia.
Hồ Lệ Khanh nghe xong dở khóc dở cười, tháp cái gì trấn áp cái gì, đại miêu thật sự trấn áp nàng sao, vậy sao nàng vẫn có thể ở đây hưởng thụ được.
''Ngươi thấy qua nữ ma đầu rồi sao? Nghe nói nàng có tóc dài ~ như vậy nè, còn móng tay thì vừa nhọn vừa dài, so với đao còn bén hơn, nàng ăn cái gì cũng trực tiếp đâm tay vào ngực người ta, moi tim ra ăn, trong khi quả tim còn đập bịch bịch.'' Thỏ nhỏ nói đến vô cùng vi diệu.
Hồ Lệ Khanh nghe cũng cảm thấy thật là vi diệu.
Nguyên lai nữ ma đầu độc ác xinh đẹp kia chính là nàng a, tại sao đến bây giờ nàng mới là người cuối cùng biết được chứ?
Thỏ nhỏ nói xong liền hỏi Hồ Lệ Khanh: ''Ngươi đã từng thấy chưa?''
''Rồi !'' Hồ Lệ Khanh gật đầu.
''Hình dạng nàng như thế nào?''
''Chính là giống như vậy.'' Hồ Lệ Khanh tự chỉ vào mình nói.
Không ngờ thỏ nhỏ lại lắc đầu nói: "Không đúng, ngươi chỉ là một tiểu hài tử cho nên mới bị lừa gạt đúng không, ngươi không phải hồ ly tinh."
"Tại sao?" Hồ Lệ Khanh trợn mắt, mi mắt trừng tới thẳng tấp, ai nói nàng không phải hồ ly tinh, nàng là hồ ly tinh đẹp nhất trong số các con còn lại, nếu là thỏ nhỏ có mắt có đầu óc thì hẳn phải biết mới đúng chứ.
Nhưng thỏ nhỏ lại rất có mắt có đầu óc mới nói Hồ Lệ Khanh nàng không phải hồ ly tinh mà bọn họ nói tới, bởi vì… "Hồ ly tinh làm gì có ai xấu như ngươi đâu."
Lần đầu tiên Hồ Lệ Khanh nghe được có người nói nàng xấu xí, thiên lý khó tha mà, sống cả ngàn năm giờ lại bị người ta nói mình xấu, Hồ Lệ Khanh hận không thể bắt tiểu thỏ tử kia xé thành mảnh vụn, đột nhiên lại nhớ đến bộ dạng của mình, nói đúng là không được đẹp, huống chi má bên trái…
Nàng cơ hồ quên mất cái bớt bên mặt mình, đây là trừng phạt đại miêu để cho nàng, chỗ này căn bản không có gương cho nàng soi mặt mình, cho nên lâu ngày cũng quên mất cái vết xấu xí kia.
Cho đến khi tiểu thỏ tử nhìn thấy nàng nói nàng xấu, điều này trách ai được? Trách đại miêu!
Hồ Lệ Khanh nói: "Đúng là không phải hồ ly tinh, ngươi thật thông minh."
"Vậy thì nói đi!" tiểu thỏ tử nâng cằm, kiêu ngạo nói.
Hồ Lệ Khanh thật muốn hét to, chỗ này đều là yêu tinh ngu ngốc a, đã nhìn thấy cái ngu nhưng chưa thấy qua thứ nào ngu như vậy.
Tiểu thỏ tử thấy nàng không phải hồ ly tinh liền lấy gan thỏ tử nói chuyện với nàng, sau đó không ngừng an ủi Hồ Lệ Khanh không cần phải tự ti, dung mạo bất quá cũng chỉ là lớp da con người, sau này cũng sẽ mục nát thành xương trắng.
Hồ Lệ Khanh cười thầm, nếu như nàng khôi phục lại khuôn mặt, nhất định tiểu thỏ tử này sẽ bị dọa chạy đầu tiên.
Hỗ Chu Kính ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá bên vách núi, đá ngay vách núi đột nhiên hóa ra góc cạnh, chỉ để cho một người ngồi, không thể nhúc nhích, dưới đáy là vực sâu vạn trượng, sơ ý một chút sẽ xuống dưới tan xương nát thịt.
Hỗ Chu Kinh ở đây ngưng thần, thân ở nơi vô cùng nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy càng phải bỏ đi tạp niệm, cũng như chuyện tu luyện, không được lười biếng.
Nàng phát hiện trải qua vài ngày, nàng không thể bình tĩnh tiến vào trạng thái vô cảnh, bình thường cũng chỉ có thể kiên trì chốc lát, liền lui ra ngoài.
Có háo hức khác thường trôi lơ lửng trong đầu nàng, nhiễu loạn tâm nàng.
Ở chỗ này, nàng hấp thu linh khí tinh hoa của nhật nguyệt, ngưng thần tĩnh khí, vận chuyển linh khí trong cơ thể.
Linh khí trong cơ thể nàng được ý chí của nàng khởi động, đều được vận chuyển đến mỗi một huyệt đạo nhỏ, cần tốn hết một ngày, nếu vận hành đến mỗi một huyệt đạo lớn, thì tốn hết một năm.
Trong lúc vận chuyển đến chỗ mới, nàng cần phải ẩn nấp không để ngoại vật quấy rầy, phải thu lại thần thức.
Đây là chỗ nguy hiểm nhất trong thiên địa, trừ nàng không có đến được.
Nàng nhả ra khí bẩn trong cơ thể, từ từ mở mắt, các gân mạch cũng đang lén hút đi linh khí dư thừa, những linh khí này không chịu ngoan ngoãn thuần phục, không ngừng va chạm bên trong gân mạch nàng, đau đớn truyền tới từ mỗi nơi trong thân thể nàng.
Đây là dấu hiệu báo trước nàng đã tu luyện đến cực hạn, đang trong quá trình tăng bậc, đến mức thời điểm sẽ tới gần cực hạn, nếu như lúc này không có kỳ ngộ kí©h thí©ɧ tiềm lực của nàng khiến nàng đột phá đến cực hạn, thì nàng sẽ bị đình trệ mãi mãi không thể tiến lên được.
Nhưng mà… nàng ngẩng đầu lên, con người màu vàng hiện lên một ánh lo âu.
Nàng hiện tại có mười phần không nắm chắc nhận thiên kiếp, nếu như nàng không thể đề thăng mình, có lẽ nàng sẽ biến mất trong thiên địa không còn tồn tại nữa.
Nhẹ nhàng thở dài biến mất trong cơn gió lạnh, thoắt một cái có bóng trắng giống như tia chớp từ trên vách núi bay xuống.
Hồ Lệ Khanh cùng tiểu thỏ tử tạm biệt nhau, tiểu thỏ tử quay đầu vào bụi cỏ đặc biệt quay đầu nhìn nàng cười, vung cái tay thỏ tử nho nhỏ ngắn tủn, nhảy một cái liền biến mất trong bụi cỏ.
Nụ cười hiền hòa trên miệng Hồ Lệ Khanh từ từ thu lại, khóe miệng sụp xuống, ngã lăn trên mặt đất: "Làm người tốt sao lại mệt như vậy a?"
Lăn qua lộn lại, đến lúc có người tới gần mới dừng lại.
Nàng ngước mắt nhìn nàng ta, người nọ đến dưới bóng mát, cúi đầu nhìn nàng.
Hồ Lệ Khanh nhìn nàng mỉm cười, nói:" Ngươi về rồi."
Đột nhiên nói như vậy khiến Hỗ Chu Kính không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng cứng đờ gật đầu một cái nói "Ừ."
Thật đáng ghét, nói chuyện thì sẽ chết a? Hồ Lệ Khanh ngồi dậy nói: "Hôm nay ngươi không kêu người ta cùng đi tĩnh tọa, nhất định là ngươi chạy đi lười biếng."
Hỗ Chu Kính nói: "Chỉ cần một mình tự vệ cũng được, một mình tự tìm nơi tĩnh tu cũng tốt."
Hồ Lệ Khanh nghe xong, còn tưởng Hỗ Chu Kính giận nàng nói: "Vậy là ý gì?"
Hỗ Chu Kính: "Không có ý gì khác, chỉ cần một chỗ yên tĩnh…"
Hồ Lệ Khanh: "Đại miêu, ngươi chê người ta làm phiền ngươi?"
Hỗ Chu Kính phản bác: "Không phải."
Hồ Lệ Khanh cười nhạt: "Ngươi nói lời này có bao nhiêu là thật lòng?"
Hỗ Chu Kính ngẩng đầu nhìn cây dù, cảm thấy khí tức trên dù thật quỷ dị, hỏi: "Đây là đồ dùng của ai?"
Hồ Lệ Khanh nằm xuống, vật và vật vờ nói: "Quên rồi."
"Dường như đây là bảo khí." tay Hỗ Chu Kính chạm lên cán dù vàng, rót một luồng linh lực vào trong, dù phát sinh biến hóa, từ giữa dù phát ra ánh sáng chói mắt, Hồ Lệ Khanh bị chiếu đến da thịt cũng bị nóng lên, Hồ Lệ Khanh co người hét lớn: "Đại miêu, ngươi tính hại chết ta sao?"
Hỗ Chu Kính cũng cảm nhận được đau đớn, nhưng không mạnh như Hồ Lệ Khanh, nàng là yêu nhưng đã đem yêu khí rút đi, lại có tiên khí hộ thể, tiên quang đối với tiên khí của nàng không có tác dụng, nàng thu hồi linh lực, dù kia thu lại, biến thành cái dù nhỏ, ngưng lại trên bàn tay nàng, cán dù đổi thành màu xanh, giống như làm từ cây trúc, cầm trên tay cũng vừa vặn.
Lại không thể để nàng bị ánh sáng chiếu đau, Hồ Lệ Khanh ngồi dậy, vuốt mặt một cái, da trên mặt còn có chút đau đớn.
Nàng trừng mắt nhìn Hỗ Chu Kính nói: "Ngươi thiếu chút là hại chết ta rồi."
Hỗ Chu Kính vội ngồi xuống, đưa tay sờ má nàng.
Hồ Lệ Khanh nghiêng đầu qua một bên nói: "Có gì mà nhìn, dù sau nửa khuôn mặt cũng đã bị hủy, hủy đi phần còn lại cũng có khác gì đâu."
Má bên trái chính là cái bớt mà Hỗ Chu Kính để lại trừng phạt Hồ Lệ Khanh, là do Hồ Lệ Khanh có lỗi trước, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng ánh sáng vừa rồi là Hỗ Chu Kính sai, đến lượt nàng đền tội.
Đau đớn chỉ còn lại một chút, khi Hỗ Chu Kính chạm lên má nàng, những đau đớn cũng đã sớm bay đi.
"Ngươi cho là linh lực của mình dùng không hết, những chuyện nhỏ nhặt này cũng khiến ngươi phải làm." Hồ Lệ Khanh thấy Hỗ Chu Kính dùng linh lực vì nàng chữa thương, vội mở miệng nói.
Đầu ngón tay Hỗ Chu Kính hiện lên ánh sáng, lướt qua mặt Hồ Lệ Khanh nói: "Là ta có lỗi trước, khuôn mặt ngươi bị thương, đúng lúc làm chuyện đền tội của mình, là phải thôi."
"Coi như ngươi cũng là một người tốt, chỗ này còn rất đau nè, nóng hừng hực nữa, ngươi sờ một cái đi, cằm cũng đau nữa, giống như bị thương thương rồi, có bị đỏ lên không? Ngươi sờ thêm mấy chỗ khác nữa đi, cổ… trước ngực… "Hồ Lệ Khanh ngửa cằm lên, đưa cái cổ thon dài ra chờ Hỗ Chu Kính vuốt ve.
Hỗ Chu Kính phát hiện Hồ Lệ Khanh căn bản chỉ nói đùa, liền thu hồi linh khí, dùng đầu ngón tay chạm vào cổ nàng, chỗ đó bị bảo khí tiên nhân chiếu qua đã rất yếu, lại bị nàng chạm vào, liền có cảm giác nóng rát tự nhiên nảy sinh.
Ngược lại Hồ Lệ Khanh hít một hơi khí, cắn môi dưới nói: "Ngươi không thích cũng không cần dày vò ta a."
"Nếu như được thì dùng Băng cơ tuyết sương thoa lên đi, sẽ nhanh khỏi hơn, đáng tiếc là món đó nhân gian không tìm được…" Hỗ Chu Kính đang suy nghĩ cách để tìm được vật này.
Hồ Lệ Khanh nhớ tới bình thường mình còn có cầm theo một bình tuyết hoa cao thoa lên thân thể, không phải tên là cái gì băng cơ tuyết sương đó sao, không ngờ tới vật này còn hiếm thấy như vậy, mà hết lần này đến lần khác Hồ Lệ Khanh lại không nói, muốn để cho Hỗ Chu Kính áy náy.
"Trong tay ngươi sao lại có pháp khí của tiên gia?" Hỗ Chu Kính một bên chữa trị mặt cho Hồ Lệ Khanh, một bên hỏi nàng.
Hồ Lệ Khanh đảo mắt một vòng nói: "Người khác đưa."
"Lại có người muốn lấy lòng để cho ngươi vui vẻ hai tay dâng tới." Hỗ Chu Kính quét qua ánh mắt dương dương đắc ý của nàng nói.
"Đúng vậy." Hồ Lệ Khanh thoải mái thừa nhận, cái này không có gì phải xin lỗi cả, cũng nói rõ nàng có mị lực khiến người khác vì nàng si mê như cuồng dại, "Giống như mấy thứ này, đếm cũng không hết, bọn họ luôn nghĩ đem bảo bối gì đến lấy lòng, nhưng ta vẫn coi thường bọn họ, càng cảm thấy đám người này như nô tài không có tiền đồ."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Hồ Hoặc Hổ Tâm
- Chương 24