''Hừ.'' Hồ Lệ Khanh đối với mấy câu chuyện xưa này cảm thấy chán ghét, mẫu thân từng dùng kinh nghiệm mấy ngàn năm nói với nàng, mấy chuyện xưa trông huy hoàng vậy chứ chuyện bình thường khó coi không chịu nổi.
Xích Hồng nói: ''Vì vậy, Hồ Lệ Khanh, cũng vì tốt cho ngươi, tốt cho bạch hổ, không cần báo thù nữa được không?''
''Ngươi lúc nào lại nói mấy câu thiện tâm dư thừa này?'' Hồ Lệ Khanh mất hứng, tại sao mỗi người quanh nàng cứ nói tới chuyện bạch hổ.
Hết lần này đến lần khác trong chuyện này nàng đều là người bị hại, khuôn mặt nàng thích nhất hiện tại cũng bị hủy, người ủy khuất là nàng mới đúng.
Tại sao mấy người bên cạnh nàng đều là những người ăn cây này rào cây khác… Hồ Lệ Khanh trong đầu đều là oán hận.
Xích Hồng bay tới cửa sổ, dựa chung một chỗ với con nhện nhân gian.
Con nhện cúi đầu phun tơ kết mạng, chờ đợi con mồi tới.
Xích Hồng tìm được một vật sống trong phòng Hồ Lệ Khanh, mỗi ngày đều nói chuyện với nó, biết rõ nó nghe không hiểu, nàng không quan tâm, chỉ muốn tìm người nói chuyện, giống như là lúc này.
''Ta thật lo lắng thay muội muội, phụ thân từng nói nàng sẽ ở nửa đời trước tốn hết may mắn đời sau của nàng, ta muốn giúp nàng giữ lại, vẫn tốt hơn những ngày sau phải chịu khổ, nhưng ta không nói lại nàng… Người khác đối với nàng cũng quá tốt.''
''Ngươi ở chỗ này vào lâu rồi… Ba năm? Không phải đâu, con nhện chỉ sống được có một năm à, đúng không? Ngươi ra đời vào mùa xuân sao?…''
Phiền chết người… Con nhện xích sang bên cạnh một chút, nàng quả thực không chịu nổi cái nữ nhân huyên thuyên này.
Cuộc sống yên tĩnh hoàn toàn hỏng hết, hết lần này tới lần khác lão bảo chết tiệt kia không chịu nghe lời nàng, chính là không chịu đem cái người này ra ngoài, làm hại nàng mỗi ngày đều như hiện tại bị tên yêu tinh này quấy rầy, chịu đựng nàng liên tục nói nhảm không ngừng.
Cái gì mà muội muội nàng thật ra là người tốt, lúc cùng muội muội chia lìa thì vẫn còn là một hài tử vẫn luôn nghe lời, sau đó thì lại không được bình thường, nghe nói có lần muội muội nàng bị thương sau đó còn khóc lóc nói xấu cục đá ngán đường làm nàng té bị thương, kết quả mẫu thân liền đem cả ngọn núi lật úp.
Tám cái chân, nhưng đã có hai chân giơ ra che lỗ tai, nhưng cái vật nhỏ màu đỏ kia vẫn còn nói.
Thật muốn chặn miệng bóp cổ hét thật to kêu nàng câm miệng.
''Còn nhớ người kia đã từng nói với ta có quen biết ắt có hữu duyên, nếu có duyên cần gì hỏi vì sao, lão thiên phân duyên cho người thì phải đưa tay ra cầm, bây giờ ta nghĩ lại, lời kia nên dùng một ý khác để giải thích, đó chính là đưa tay ra cầm duyên phận thì cũng không đổi được con đường sống. Tốt hay xấu đều phải nhận, ai kêu ta lúc đầu tự chọn nhận nó làm chi…''
Xích Hồng lại nhớ đến buổi chiều hôm đó gặp người kia: ''Nếu như không có gặp hắn thì tốt biết bao, ta sẽ không biết được cái gì gọi là tình yêu, nhưng ít nhất, ta sẽ không thành như bây giờ.''
''Ta không hy vọng muội muội ta sẽ thành như vậy, nếu như cả đời nàng xấu xa không tim không phổi ta cũng nguyện ý…''
Mau cứu ta đi…. Lão bảo… Không thể vì ta trộm có một cái yếm của ngươi mà hành hạ ta a… Con nhện trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đêm hôm đó, Hồ Lệ Khanh nhìn thấy nụ cười của mẹ nuôi nàng xinh đẹp nhất.
Bên dưới lại đầy người ngồi hết thanh lâu, bất quá xuất hiện quanh đây đều là những người mất tay mất chân, trên người đầy băng, còn có người dùng cán đi tới, so với trước kia chỉ có thể nói là tàn binh bại tướng.
Đám người bên dưới bắt đầu cãi vã, ai cũng không chịu thừa nhận là bọn họ vô dụng, còn nhận cả đời này sẽ không ra ngoài làm người, ai cũng không nói mình thua kém, nhưng trong số bọn họ cũng chẳng ai bắt được lão hổ đó là sự thật, huống chi đến cả cọng lông hổ còn chưa nhìn thấy đã bị bỏ lại trên núi, nói ra thật mất mặt.
Trong đám người đó còn có một đại hán kể lại, hai tay hắn cầm hai cây búa lớn, vỗ ngực mình đảm bảo sẽ chém chết lão hổ bằng một đao, đao kia chém lên lưng lão hổ, lão hổ gào thét vì đau…
"Vậy lão hổ đâu?" Người khác hỏi.
Không phải chạy rồi chứ? Nam nhân kia buông một tay, dù sao hổ chạy cũng không ai dám nói hắn chưa từng chém qua, vậy coi như là hắn chém thật.
Nhưng cũng không có chứng cớ nói là đao của hắn từng chém hổ.
Tiếng huyên náo bị rèm che bằng trúc rũ xuống bên trong vang lên, Hồ Lệ Khanh nằm nghiêng người trên ghế quý phi, cắn hạt dưa, chờ bữa tiệc rượu bắt đầu.
Lão bảo phe phẩy cây quạt, vui vẻ nói: "Tiểu tâm can, ngươi đợi một hồi rơi xuống hai giọt lệ nhỏ cho ta, nói chân thiết một chút, hiểu không?"
"Biết." Phun vỏ hạt dưa ra, Hồ Lệ Khanh biếng nhác nói.
Lão bảo hài lòng, nói: "Tiểu tâm can, ngươi chỉ cần trăm lòng một dạ, ta đã sớm an bài vai nam chính cho ngươi, đợi một chút hắn sẽ lên thảm đỏ ra sân, đem ngươi đón về nhà."
"Ừ." Hồ Lệ Khanh lặng lẽ trợn trắng mắt.
"Ngươi…"
Hồ Lệ Khanh khoát tay nói: "Ngươi bận cứ đi đi."
"Haizz, vậy ta đi." Lão bảo túm cái mông lớn xinh đẹp của nàng rời đi, Hồ Lệ Khanh thở dài nói: "Chuyện không vừa lòng chuyện thập cửu, bát cửu, ngay cả ta cũng đυ.ng phải bát cửu, không biết khi nào mới gặp được chuyện tốt đây."
"Ta…" Xích Hồng vừa định mở miệng, mới phát được một âm. liền bị Hồ Lệ Khanh ngăn lại: "Không cho phép nói ta câu tự làm bậy không thể sống."
Xích Hồng ho khan vài tiếng, âm thanh khàn khàn: "Ta mới không rãnh mà nói với ngươi." Chạng vạng tối là thời điểm gặp gỡ bày tỏ, vừa mở miệng lại như lũ vỡ đê quên hết tất cả, giọng câm quá lợi hại.
Hồ Lệ Khanh nhìn qua khe hở, mỗi khuôn mặt đều dữ tợn, ánh mắt □□ khiến nàng muốn ói. muốn đi rửa mắt một cái.
"Tự làm bậy…" bất tri bất giác lại xuất hiện câu nói kia, Hồ Lệ Khanh giẫm chân một cái nói: "Phi, nói cái gì vậy chứ?"
Lão bảo an bài xuất hiện một góc, đáng tiếc mấy cái chân cũng đứng không nổi, tám móng vuốt co quắp.
Lão bảo cầm quạt phe phẩy, đi tới trước người, cười khanh khách, nói: "Các vị đại nhân, các anh hùng hào kiệt, hoan nghênh các vị tới chơi."
"Hồ tiểu thư đâu?" Có người không kiên nhẫn, không kịp chờ đợi muốn gặp Hồ Lệ Khanh.
Lão bảo nói: "Gia đừng nóng, Tiểu Khanh Khanh còn chạy được sao, nàng đang ở trên lầu, tiểu nữ nhi đang nhớ tới người nhà, khóc đến hoa lê đái vũ, thật khiến người ta đau lòng.
"Gia cũng đau lòng vì nàng a."
Che đậy đau lòng Hồ Lệ Khanh phun vỏ hạt dưa nói: "Ta cảm thấy thật là thua thiệt."
"Nói sao cơ?" Khụ khụ, âm thanh lại khôi phục.
Hồ Lệ Khanh nói: "Ta bỏ ra nhiều như vậy, lại không làm nàng bị thương cọng tóc nào, thua lớn mà."
Lão bảo trấn an tâm tình của mọi người nói: "Các lộ anh hùng hào kiệt, mọi người đều là vì lòng hiệp nghĩa, vì muốn thay tiểu Khanh Khanh báo thù, Tiểu Khanh Khanh cũng đã nói, bồ liễu chi tư, không dám vọng tưởng cao sang, nhưng có vị anh hùng nào làm thỏa nguyện tâm nàng, nàng nguyện tự tiến chẩm tịch, nương thân cùng. Ta là mẫu thân cũng không ngăn cản nàng, đương nhiên là thuận theo ý nàng, nhưng mà, hôm nay cũng đã hết đầu thất của cha nàng, nếu như hôm nay không có kết quả, nàng liền thủ hiếu ba năm."
"Ba năm a! Vậy làm sao được a, tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, uổng công lại không được gì!" Có người bất mãn lập tức lên tiếng.
Lão bảo nói: "Hôm nay, ta sẽ thay Tiểu Khanh Khanh nhà ta làm chủ, cũng mời các vị anh hùng làm chứng, nếu như có người đem bạch hổ tới, ta liền làm chủ, đưa các nàng ra, tiền mừng đồ thành thân do ta gánh hết, từ nay nàng và Vãn Tình lâu cũng không có liên quan."
Còn nói: "Theo như hiện tại, là thật sự không có vị anh hùng nào…. vậy nàng không phải tuân thủ phải thủ hiếu ba năm sao? Một hoàng hoa đại khuê nữ tốt biết bao nhiêu a…" Lão bảo vén vạt áo lau lệ, mọi người vừa nghe tới hoàng hoa đại khuê nữ thì nhiệt huyết dâng trào, còn có người hộc máu ba thước tại chỗ.
"Vậy phải làm thế nào a?" Đúng lúc có một người đặt câu hỏi.
Lão bảo nói: "Sau này sẽ treo biển tên nàng, mở cửa tiếp khách, bây giờ liền đấu giá, giá cao thì mời người vào cửa phòng nàng…"
Một hoàng hoa đại khuê nữ tốt như vậy lại lưu lạc hồng trần, nói tới thật là thê lương, khiến lòng người ta nhịn không được mà chua xót…
Trong đám người lại truyền đến một âm thanh, cao giọng hỏi: "Mụ mụ, lời ngươi mới vừa nói có thể đem ra tính sổ không?"
"Câu nào?" Lão bảo hỏi ngược lại, lúc nàng nàng nói rất nhiều lời, không biết hắn hỏi là câu nào.
Hồ Lệ Khanh nghe âm thanh này, có chút để ý lắng nghe: "Âm thanh sao lại nghe quen tai vậy chứ?"
"Có yêu khí." Xích Hồng nói.
Lão bảo tìm xem cái đầu trong đám người kia, nhưng vì quá nhiều người, chi chít, như là hạt châu đen lăn dưới đất, nói chuyện mà không bước ra, hạt câu đen kia rốt cuộc là ai, liền hỏi: "Vị đại gia kia, ngươi muốn hỏi là câu nào?"
Âm thanh trong đám người lại lần nữa truyền tới, lần này lại đổi bên khác, nhưng âm thanh vẫn như vậy: "Ngươi nói chỉ cần đánh chết hổ, thì có thể mang Hồ tiểu thư đi."
"Đương nhiên là nói thật." Lão bảo cười nói.
Âm thanh từ bên dưới lần thứ ba truyền tới, so với trước đó thì âm thanh cũng ổn trong hơn: "Ta muốn hỏi Hồ tiểu thư, lời này có thật không?"
"Nói mau, đừng làm hư chuyện tốt của ta." Lão Bảo trên mặt biểu tình không đổi, miệng õng ẹo, phát ra âm thanh thật thấp.
Hồ Lệ Khanh nói: "Đó là thật, chỉ cần ngươi đánh chết lão hổ vạn ác kia, ta sẽ đi cùng ngươi."
"Có khế ước làm chứng, trong tam giới, nhân, yêu, tiên tất cả không được vi phạm." Âm thanh đột nhiên dương ca, mỗi chữ mỗi câu đều truyền vào tận tai người.
Nghe lời này, Hồ Lệ Khanh kinh hãi, người kia muốn làm khế ước, một khi khế ước được lập, thì mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều sẽ được ghi lại, lấy thiên địa làm chứng, không được vi ước, nếu không…
Nàng không dám lười biếng nữa, từ trên đứng dậy, vén rèm lên, đi đến trước người kia.
Mái tóc xõa trên vai, đen như dòng thác chảy che đi nửa khuôn mặt nàng, nửa khuôn mặt còn mặt còn lại lộ ra trước mặt người.
Cái này… khi nhìn thấy nàng tới, trước mắt mọi người dường như xuất hiện ánh sáng chói mắt, khiến cho mắt không thể nhìn được mọi vật.
Trong đầu người hạ dấu xuống gương mặt nàng, kiếp này cũng không cách nào xóa sạch,
Ánh mắt Hồ Lệ Khanh quét qua đám người, chỉ thấy một khuôn mặt vì nàng ngu ngốc, nhưng lại không thấy người nói.