Editor: AncellaNhìn cái đầu tiên, động tâm, nhìn cái thứ hai, muốn chiếm nàng làm của riêng.
Nhìn cái thứ ba…
Hồ Lệ Khanh nhìn người trong gương, đó chính là mình ngày hôm trước, nhưng còn mình bây giờ… Nụ cười của nàng trở nên hung dữ, khiến cho Ma Kính thêm sợ hãi, rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, không phải muốn nó làm theo sao, tại sao nàng ta còn chưa chịu buông tha cho mình.
Xích Hồng lại nhẹ nhàng nhả ra một câu: "Ngu si."
Nụ cười vặn vẹo của Hồ Lệ Khanh quả thực là dọa người, nàng lần nữa cầm gương giơ lên cao, giơ đến chỗ cao nhất, nói: "Ngươi đang thương hại ta sao hả?"
Không có! Ma Kính rơi xuống hai giọt châu tử.
"Vậy thì ngươi chính là đang cười nhạo ta!"
Càng không có! Nước mắt Ma Kinh đã rơi xuống như mưa.
"Đó chính là đang lừa gạt ta, chỉ là một cái gương soi mặt, lại dám làm chuyện gạt người, giữ ngươi lại thì có ích lợi gì?" Hồ Lệ Khanh đem nó ném xuống đất, Cạch… lăn mấy cái, Ma Kính nằm trên đất, hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng trên mặt kính cũng đã ướt đẫm.
"Tại sao ta lại biến thành như vậy?" chân Hồ Lệ Khanh mềm nhũn, ngồi dưới đất, giống như một hài tử không ai giúp đỡ.
Xích Hồng đi đến trước mặt nói: "Đây cũng là ta muốn cho ngươi biết, cũng may ngươi còn khỏe về nhà liền tỉnh lại, đợi sau khi tỉnh ngộ thì có thể biết."
Hồ Lệ Khanh lặng lẽ nhặt Ma Kính từ trên đất lên, lau chùi những hạt nước mắt hư hư thực thực trên kính, đối với Ma Kính nói: "Ta muốn xem khuôn mặt của mình!"
Trên mặt kính thoáng qua hai hình ảnh, một hình là trước đó, một hình là hiện tại.
"Ta muốn xem khuôn mặt hiện tại!" Hồ Lệ Khanh vỗ Ma Kính.
Ma Kính ủy khuất hiện lên khuôn mặt giống vậy, mặt Hồ Lệ Khanh xuất hiện trong gương.
Chỉ có thể nói thật đáng tiếc, nàng vốn kiêu ngạo nhất chính là dung nhan này không người nhận ra, đối với một con hồ ly tinh luôn kiêu ngạo như nàng má nói thật đúng là sống không bằng chết.
Nàng hận, nàng khí, nàng càng muốn gϊếŧ chết con mèo lớn kia.
"Ngươi chớ có xúc động. Muội muội, ta có thể giúp ngươi ngăn cản được một lúc nhưng không thể bảo vệ cho ngươi được cả đời." Xích Hồng nói ra những lời thành thật.
Hồ Lệ Khanh đứng lên, trong tay lưu chuyển linh lực, vẫy tay đến, đống lộn xộn bên dưới nhất thời biến mất, căn nhà liền trở lại sạch sẽ.
Nàng khôi phục lại bình tĩnh, dùng giọng hòa nhã nói với Xích Hồng: "Ngươi tốt với ta dĩ nhiên ta biết, trên đời này không có ai yêu thương ta so được với ngươi, nhưng là…"
Khuôn mặt vì bị hủy dung càng khiến cho nụ cười càng thêm đáng sợ hơn. Hồ Lệ Khanh lộ ra hàm răng trắng, phun ra từng chữ từng chữ một, nói: "Chuyện ta đã thề nhất định phải làm cho đến cùng."
"Hồ Lệ Khanh, ngươi sớm sớm muộn gì cũng tự hại chết mình thôi!" Xích Hồng nhức đầu không thôi.
Hồ Lệ Khanh nâng nàng trong lòng bàn tay, đặt bên cạnh gò má mình, nhẹ nhàng liếʍ, nói: "Xích Hồng, thù này không báo không phải là nữ tử. Lời này chính là do ngươi nói."
Xích Hồng đầu muốn nổ tung: "Kết quả ta như thế nào ngươi cũng thấy rồi đó, bây giờ trước mặt ngươi là một khối hồn thức mà không phải là người, ngươi cũng muốn như ta tan thành mây khói như vậy sao?"
"Không nghiêm trọng như vậy, ta không giống như ngươi, sẽ ngu ngốc yêu thương một gã nam nhân, ta chỉ muốn cùng mèo lớn chơi đùa một chút, báo thù hủy dung, đợi ta báo thù xong, là ta có thể rời đi, vượt qua thiên kiếp lần này, ta sẽ trở nên xinh đẹp hơn… A hắc hắc hắc!!!"
Xích Hồng chỉ ước giá như trước mặt mình có một cây, đao, đem cái nữ nhân kia gϊếŧ đi cho rồi.
Còn muốn trở nên đẹp hơn sao? Đẹp đến như thế nào, coi như trong hồ tộc ngươi là đẹp nhất, mới vừa thành hình người liền xưng bá đánh bại ngai vàng người đẹp đệ nhất thiên hạ mấy ngàn năm trước, dựa vào gương mặt cũng không cần đến mị lực mê hoặc hay tiền, phàm là chỉ cần xuất hiện ở nhân gian sẽ hòa lẫn cùng nước đυ.c, có đẹp hơn nữa, đơn giản cũng chỉ là…. vô pháp vô thiên.
Xích Hồng, rốt cuộc phải dùng cách gì mới trị được nàng?
Ước chừng là không có ngay cả hủy dung rồi mà còn không thể khiến nàng an phận chút nào, còn có cái gì mới khiến nàng an phận được.
"Hồ Lệ Khanh, không bằng ngươi đem những tâm tư tà môn kia bỏ xuống, tu luyện thật tốt, không những vậy còn có thể thành tiên mà đứng trong hàng tiên bang, làm hồ tiên trên trời, vì hồ tộc tranh khẩu khí. Cho dù không muốn làm thần tiên, thì dốc lòng tu luyện, cũng sẽ thành hiệu."
"Không muốn, người trên đời, cho dù chỉ là vài trăm năm ngắn ngủi cũng phải tìm được cái thú vui, ta làm yêu tinh ngàn năm vạn năm, không cần tìm đến những chuyện vui làm những chuyện buồn, còn không bằng không sống kia." Hồ Lệ Khanh căn bản không nghe lọt lời của nàng, tự do phóng khoáng cự tuyệt khuyên can của nàng.
Xích Hồng nghĩ, vậy thì cứ tùy nàng đi.
Lúc mình hồn phi phách tán, cũng đã đem tình cảm trong nhân thế hủy diệt, duy nhất không thể bỏ được chính là tình thân với muội muội, đáng tiếc, mình không thể bảo vệ cho nàng nữa. Chỉ có thể chịu đựng mất đi dựa vào nàng mà khóc một lần, mới có thể biết cái gì gọi là đau.
Hồ Lệ Khanh đang suy nghĩ xem làm sao có thể trả thù mèo lớn, vòng vo ở trong phòng, ngược lại quên mất cái vệt lớn trên mặt mình.
Hỗ Chu Kính đang ở trong hang động, Hỗ Chu Kính đang nhắm mắt dưỡng thần, giông như Quan Âm ngồi trên liên đài, chắp hai lại, trên đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng, tụ lại cùng đỉnh đầu một chỗ, quanh thân bị sương mù nhàn nhạt vây quanh, hình dạng sương mù giống như là một đóa sen.
"Đại nhân!" Một người thông báo lỗ mãng xông tới, vóc dáng nhỏ nhắn vui vẻ chạy tới, trong lúc chạy tới gần thì vô tình bị một vách ngăn vô hình cản lại, bị bắn ngược trở lại rơi trên mặt đất.
"U da… thật là đau quá a." Hắn xoa cái lên cái mông vừa bị té của mình, không ngừng kêu lên thảm thiết.
Cánh hoa sen từ từ khép lại, tụ hợp, thành một nụ hoa, rồi sau đó biến mất không nhìn thấy.
Hỗ Chu Kính mở mắt ra, đồng tử màu vàng chói mắt như lửa, có ánh sáng lưu chuyển.
Nàng quét mắt qua một cái, mở miệng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đại nhân, tiểu nô có chuyện tốt muốn bẩm báo."
"Nói." Hỗ Chu Kính xưa nay luôn chú trọng có thưởng có trừng, đối đãi khác biệt, trước cho người tự tiện đi vào cơ hội nói chuyện, sau đó liền dựa theo tội của hắn mà trừng phạt hắn.
Tiểu đồng tử hết sức phấn khởi nói: "Đại nhân, hôm nay có người nhìn thấy Hồ Lệ Khanh ở bên hồ đi xuống núi."
"Chuyện này thật không?" Hỗ Chu Kính không tin Hồ Lệ Khanh lại có thể tùy tiện mà đi như vậy. Đối với đồng tử nói lại nửa tin nửa ngờ.
Đồng tử giống như bị nhục nhã lớn, hai tay nắm chặt thành đấm nhỏ nói: "Đại nhân sao lại không chịu tin ta, ta nói đều là sự thật."
"Im miệng." trong mắt Hỗ Chu Kính lóe sáng, đồng tử bị sợ cũng không dám nhúc nhích.
Ủy khuất bĩu môi, lệ quang lởn vởn trong mắt. Đồng tử vẽ vòng tròn trên đất nói: "Đại nhân chẳng lẽ ngài cảm thấy ta giống như một tiểu hài tử chuyên nói láo hay sao?"
Hỗ Chu Kính trầm mặt xuống, dùng gói đưa hắn ra xa, tại sao bên cạnh nàng đều là những loại người này, biết rõ nàng không thích đùa giỡn, nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn đùa giỡn với nàng. Hồ nháo!
Nàng mở Huyễn Kính ra chỉ thấy có bốn tên quỷ đang khênh cỗ kiệu Hồ Lệ Khanh lắc lư chậm rãi đi khỏi Tây Sơn, đi ra khỏi biên giới Tây Sơn chính là chốn phàm trần.
Phàm trần không phải là nơi Hỗ Chu Kính có thể quản được, vì vậy Huyễn Kính càng lúc càng nhạt đi cho đến khi mất hút.
Mặc dù Hỗ Chu Kính tận mắt nhìn thấy Hổ Lệ Khanh rời đi, nhưng không hề tin là nàng ta sẽ dễ dàng thật sự bỏ qua.
Bầu trời vốn quang đãng, mênh mông vạn dặm, ánh mặt trời chiếu rọi trên đất, đột nhiên thổi tới một đám mây đen lớn, đè lên đất.
"Không rõ báo trước a." Trong núi quạ đen thét lên.
"Thật là một đoàn miên hoa đường a! (đường dải đầy bông)" Trư nhị muội nhìn về phía đoàn người đang đi cảm khái vạn phần.
Con khỉ nhìn lâu vài cái, nhảy lên nhánh cây: "Các ngươi có biết không? Hồ Ly Tinh đã rời khỏi Tây Sơn, các huynh đệ các tỷ muội, chúng ta an toàn rồi!"
"Cô cô ta chính là em dâu phòng nhì (vợ lẽ) ca ca ta chính mắt nhìn thấy nàng mang rất nhiều cái rương rời đi, đi qua mọi chỗ đều có rất nhiều máu a!" Cẩu Thặng nói.
Nghe vậy lũ yêu lại rùng mình một cái.
Máu a, vậy thì trong cái rương kia là cái gì chứ?
Là óc, đồ lòng, chân tay bị chặt cụt hết là của ai chứ a… mấy tiểu yêu tinh gan nhỏ bị dọa sợ xanh cả mặt, giống như là bị táo bón vậy.
"Yêu nghiệt bỏ đi thì tốt rồi, sau này chúng ta cũng yên tâm mà sống qua ngày." Gấu đen thật thà nói.
Con khỉ nói: "Chúng ta đốt lửa mở tiệc chúc mừng yêu nghiệt rời đi thôi!"
''Tại sao nàng lại rời đi chứ? Tại sao mình lại phải rời đi? Là ai bảo nàng rời đi?" Chim sơn ca ngừng lại trên đầu con khỉ chít chít nói.
"Là công lao của hổ đại tiên, hổ đại tiên có thể trấn áp hồ ly, huống chi pháp lực ủa hổ đại tiên vô biên, gầm một tiếng liền khiến cho con hồ ly kia sợ vỡ mật!" Cẩu Thặng vỗ ngực khẳng định nói.
Mọi người cũng tin tưởng đó là công lao của Hổ Chu Kính, bởi vì có người tận mắt nhìn thấy Hồ Lệ Khanh đi vào trong động của Hổ Chu Kính hơn nữa còn nằm bẹt bị thứ khác tha ra ngoài.
"Hổ đại tiên vạn tuế!" Một đám yêu vui vẻ hô lên.
"Rất ngu rất ngây thơ a!" đôi môi đỏ mọng của Hồ Lệ Khanh phun ra mấy chữ, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại nàng đang ngồi trong kiệu, bên trong bày trí vô cùng tinh mỹ, cái đệm làm bằng gấm hoa, cái bàn nhỏ làm bằng gỗ đỏ, nàng tựa người trên đệm, một chân giãn ra một chân giơ lên, tay để trên đầu gối, tay kia cầm Ma Kính nhìn vào trong đó.
Trên mặt che một tầng vải lụa trắng, che đi dung nhan của nàng, không thể nhìn thấu được bên trong, huống chi cặp mắt kia, không cần mở miệng cũng nói rõ, hàm tình mạch mạch (ẩn hiện không rõ), câu hồn phách người.
Nàng giống như hoa trong sương mù, không đoán ra được, lại khiến cho người ta càng muốn nhìn thấu nàng.
Câu tâm người là mắt, vô hình là mị hoặc.
Nếu như Hổ Chu Kính cảm thấy phá hủy đi một nửa dung nhan của nàng có thể khiến cho nàng khuất phục, đó chính là sai hoàn toàn.
Tự tin Hồ Lệ Khanh coi mình không dựa vào khuôn mặt, cũng có thể khiến cho người si mê nàng.
Sau này Hổ Chu Kính cũng đừng mong có một cuộc sống tốt.
Hổ Chu Kính đoán không sai, hồ ly tinh sẽ không từ bỏ ý đồ này, bọn họ thù dai, ghi hận, người khác cho nàng một đao, thì nàng sẽ trả lại người đó thiên đao vạn quả.
Nhìn đám tiểu yêu liên quan trong Ma Kính đang hoan hô, ngu muội cười giỡn.
Đôi môi dưới tấm lụa mỏng cong lên, lạnh lùng giễu cợt đám người này.
Nàng sẽ trở lại, nàng tự nói với lòng mình.
Bốn gã đàn ông tướng mạo y hệt nhau cường tráng khỏe mạnh đang vác theo một cổ kiệu được lựa trắng bao phủ, đang trên đường đi đến ngoài thành Nam Kinh.
Bộ dạng bọn họ đi giống như là đạp trên mây, nhẹ bỗng, hệt như cỗ kiệu trên người bọn họ kia nhẹ như lông chim vậy.
Bay a bay a, bay qua cầu,, bay qua từng ruộng lúa đang đến mùa, bay vào trong kinh thành Nam Kinh.
Thổ địa công công kinh thành Nam Kinh không cười nổi, thổ địa bà tay run một cái, hai người nhìn nhau một cái nói: "Lão đầu tử/ lão thái bà, lần này thành Nam Kinh gặp nạn rồi."