Xích Hồng thở phào nhẹ nhõm nói, "Xin đại tiên tha cho nàng một mạng, nể tình nàng còn trẻ dốt nát không biết phân biệt phải trái, xin bỏ qua cho chuyện hồ đồ lần này của nàng."
"Hừ." Chuyện hồ đồ sao? Con ngươi vàng óng của nàng còn nhìn trên mặt hồ ly tinh, hận không thể đem nàng ta thiên đao vạn quả.
Ghê tởm nhất chính là đùa bỡn lòng người, nàng giận cũng là đương nhiên.
Xích Hồng lại nóng lòng bảo vệ muội muội, lại cầu xin tha thứ lần nữa: "Xin đại nhân khai ân, lấy đi một ít pháp lực coi như trừng phạt nàng là được rồi."
Pháp lực sao? Cái chủ ý này cũng không tệ, nhưng là…
Trong ánh mắt Hỗ Chu Kính chợt lóe lên, nâng lên một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp nói: "Ta ngược lại có một ý hay, có thể phạt nàng làm ta hả giận."
"Đại tiên!" Xích Hồng trơ mắt nhìn Hỗ Chu Kính đưa bàn tay nhọn dài trắng nõn về phía mặt Hồ Lệ Khanh.
Khuôn mặt như hoa như ngọc, cho dù đã hôn mê nhưng vẫn như cũ xinh đẹp luôn theo bên người
Hỗ Chu Kính liếc mắt nhìn khuôn mặt nàng thêm lần nữa, trong lòng lại càng hận hơn, làm sao có thể nhầm lẫn con hồ ly tinh này thành người kia chứ, đơn giản cũng là vũ nhục người kia.
Nghĩ đến, hạ thủ lực đạo cũng có chút hơi nặng, bàn tay bao trùm trên mặt Hồ Lệ Khanh, tâm niệm vừa động, dưới bàn tay thoáng qua một ánh sáng màu đỏ, sau khi ánh sáng rút đi, Hỗ Chu Kính cũng đứng dậy rời đi, đối với Xích Hồng còn đang kinh ngạc cũng không nói: "Ngươi mang nàng trở về, thuận tiện nói với nàng một câu, sau này cũng đừng có bước vào nơi này của ta một bước nào, nếu không đừng trách ta không khách khí."
"Cms ơn đại tiên tha mạng." Xích Hồng không đành lòng nhìn thảm trạng của muội muội, thật lòng hướng Hỗ Chu Kính nói xin lỗi, liền dẫn Hồ Lệ Khanh rời đi.
"Hy vọng ngươi tỉnh lại sẽ không muốn gϊếŧ người." Xích Hồng tự nhủ.
Chỗ này cũng không thể ở thêm được. Xích Hồng còn đang suy nghĩ làm sao có thể đem muội muội mình mang đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là một đại mỹ nữ đang khỏa thân nằm bẹt dưới đất, hơn nữa mị lực vô biên, căn cứ vào những huy hoàng trước kia nàng từng trải qua xem ra bây giờ chỗ nào đó mới chính là gió tanh huyết vũ.
Mỹ nhân là kẻ gây họa, nếu như nữ nhân này lại có lòng quấy nhiễu, vậy thì sẽ càng gặp tại ương liên tiếp.
Xích Hồng vẫn đang xoắn quýt không biết đem người này ra ngoài bằng cách nào, lấy linh lực hiện tại của nàng cũng không đủ mà đỡ nổi một người, ngay cả mở ra một không gian khác với năng lực của nàng cũng không có. Nếu như tha nàng trở về, thì càng không thể nào, nàng thì lại nhỏ như một bàn tay người lớn, mà Hồ Lệ Khanh lại mang hình người.
Âm thanh Hỗ Chu Kính không biết từ nơi nào lại truyền tới: "Sao các ngươi vẫn còn ở chỗ này?"
Xích Hồng khổ sở nói: "Đại tiên, muội muội ta đã hôn mê, mà ta thì không có pháp lực, không biết nên đem nàng trở về như thế nào."
"Nói đúng như vậy, coi như là việc thiện cuối cùng ta làm đưa hai ngươi rời đi, từ nay về sau cũng không được bước vào địa bàn của ta một bước."
"Cẩn tuân chỉ thị đại tiên."
Thân thể Hồ Lệ Khanh liền hiện ra nguyên hình, biến thành một con tiểu hồ ly.
Khi Hồ Lệ Khanh biến thành hình dạng một con hồ ly, hoàn toàn là vô hại, ai có thể nghĩ được rằng đây là một con hồ ly khôn khéo có thể gây họa nhân gian.
Nói là làm hại một phe, cũng không thể hình dung ra Hồ Lệ Khanh làm ra chuyện phiền toái gì.
Xích Hồng đã từ lâu không biết nên làm gì với nàng, cũng hy vọng nàng có thể an phận một chút.
Không có dung nhan tuyệt thế, thì phụ nữ cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng có thể dựa vào cái gì mà đi quấy nhiễu chuyện trong nhân gian, làm loạn lòng người, khiến người không được an sinh.
Xích Hồng biến đổi càng lớn hơn, biến thành một con hồ ly toàn thân đỏ rực, ngậm lấy Hồ Lệ Khanh trên đất, chạy ra khỏi cửa hang.
Hỗ Chu Kính giơ tay lên đảo qua. huyễn kính trước mắt cũng biến mất không thấy. Con hồ ly đỏ rực ngậm trong miệng một con tiểu hồ ly chạy trốn, coi như là để cho các nàng tránh qua một kiếp này.
Nàng không phải là không muốn gϊếŧ nàng ta, cũng bởi vì xúc động trong đáy lòng là một bí mật không muốn cho ai biết, nhưng ta lại sở tác sở vi khinh nhờn lòng chân thật của nàng.
Lúc ấy nàng sẽ từ trong ảo giác mà tỉnh lại, cũng vì Hồ Lệ Khanh mà hành động nóng nảy.
Hỗ Chu Kính đối với người kia cũng chỉ có duy nhất một tình yêu đơn thuần, mà khi tình yêu đạt đến thời điểm đơn thuần thì cũng không hề có một tia dục bẩn thỉu nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác Hồ Lệ Khanh chết cũng không chịu thay đổi sắc tâm, khiến cho Hổ Chu Kính nhất thời tỉnh ngộ lại.
Nhưng trong lòng vẫn cho là Hồ Lệ Khanh, giống như là bảo vật trong đời lại bị người cướp đi, lòng đau như đao chém, miệng không thể nói.
Hỗ Chu Kính đi về phía miếu tiên nữ, trải qua hơn ngàn năm mưa gió rửa sạch, nơi này đã sớm không còn khí tức của người kia.
Hoa buổi sáng dâng lên đã sớm khô kéo, nàng cười khổ cầm lên đóa sen kia, cúi đầu ngửi nhẹ.
Ta vì trong lòng ngươi có hạnh phúc. Không thể nói rõ được, nếu giờ phút này người không mở miệng được, thì hãy đem lời cất vào trong lòng, khi nó thoáng qua rồi sẽ biến mất như cơn gió, tới vô ảnh đi vô tung, cần gì phải nguyên do nhân quả.
:Ngươi sẽ trách cứ ta hướng về ngoại nhân nói lời thề sao?" Hỗ Chu Kính ngửa đầu nhìn người nọ.
Người nọ từ bị nhìn nàng, mà Hỗ Chu Kính cũng biết, nàng nhìn tuyệt đối không phải mình.
Ngọc khắc có thật đi nữa, thì cũng là giả.
Người ở trên Dao Trì, trên các tầng mây, trên nơi phồn hoa, làm thần tiên của nàng.
Mà mình cực khổ để leo lên cũng chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng.
Trong lòng có chấp niệm, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, chưa từng nói với người ngoài bao giờ, bởi vì ngôn ngữ chính là một thứ đáng nguyền rủa, một khi nói ra khỏi miệng, thì sẽ như là gông xiềng mà trói buộc mình.
Hôm nay ở trong hồ nước nàng đánh mất chính mình, hướng về một người khác một tiểu yêu nói ra lời thật lòng, không biết có chọc đến khiến người kia không vui hay không?
"Khi đó rõ ràng là ta biết, người kia không phải là ngươi, ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt ta, cho dù là trong mộng, nhưng ta chỉ muốn, cho dù là nàng cũng được, khi mọi thứ đều là thật… sai không phải là nàng, đều là tại ta."
Tiếng thở dài sâu khí vang lên: "Còn phải chờ bao nhiêu cái xuân thu nữa?"
Không dài. Có một âm thanh đang nói với nàng.
Nếu như không có bất ngờ, qua thiên kiếp, nàng có thể thành tiên, khi đó nàng ấy sẽ đến nghênh đón mình.
"Đại nhân, Bây giờ theo như mỗi khi thì đây là lúc ngài ngồi tĩnh tọa, sao gì này ngài còn đứng đây?" Đồng tử quét sân nhìn thấy Hỗ Chu Kính xuất hiện trong miếu tiên nữ, vội vàng nói.
Sợ bọn họ sẽ xảy ra điều gì đó sơ xuất, khiến cho đại nhân không vui, mấy thân thể nhỏ bé thấp thỏm nhìn xuống dưới đất.
Bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào người Hỗ Chu Kính, chỉ dám nhìn dưới vạt áo của nàng.
Hỗ Chu Kính nhẹ giọng nói: "Hoa đã không còn mới, các ngươi đi hái vài đóa sen mới, còn ở trong nước, dâng lên bồ tát giống như trước."
"Vâng."
Hỗ Chu Kính xoay người, vạt váy bên trên có in hình một chữ Vạn lớn quét qua mặt đất, mang theo mùi thơm như có như không.
Cỗ mùi thơm kia khiến cho hai đồng tử luôn thấy quen thuộc, hít sâu một cái, đồng tử bên cạnh cúi người nói nhỏ vào tai đồng tử đứng gần mình: "Mùi này có phải là cái mùi của yêu nữ kia hay không?"
"Không được phép nói bậy, có lẽ… có lẽ hai người dùng chung một loại phấn hương."
"Phấn hương là cái gì?"
"Nghe Hỉ Thước bên ngoài nói, nữ nhân của nhân gian luôn thoa trên mình một loại phấn hương, được tạo nên từ các loại hoa, ngửi qua chính là mùi hương của hoa."
"Là như vậy sao? Nhưng mà…"
Tay che đi cái miệng, không để cho hắn nói thêm chút gì: "Đừng có mà đoán mò."
"Ta biết rồi."
Nhưng không nói thì không có nghĩa là hai người không nghĩ đến. Nghĩ đó là cái gì vậy, ai biết rồi, bất quá nhìn mặt hai người sợ hãi cũng sẽ không nói ra, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bên Hồ phủ, bên trong một mảng im lặng đột nhiên hòa cùng âm thanh hét lên điên cuồng.
Là tiếng nữ nhân thét gào, gầm thét đúng hơn, đang nổi điên.
Xoảng!… không biết chiếc bình phong kia đả thay mặt đế vương ma chịu tội vỡ nát. Trên chiếc bình phong là hình mỹ nhân mỹ miều giờ phút này lại tan tành.
Cộp… ngọc tỷ hoàng gia thì ném lên tường, khiến cho bức tường bị thủng một lỗ thủng to.
"Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản, tử đại miêu, tử miêu, tử trư, tử hổn đản, tử biếи ŧɦái, ta muốn gϊếŧ nàng ta, ta muốn lột lông nàng ta làm thảm, để dưới đất đạp 100 lần, câu hết nam nhân bên người nàng, sau đó vứt bỏ hết toàn bộ! Ta muốn nàng ta sống không bằng chết, chết không bằng sinh, hối hận vì gặp cô nãi nãi ta!"
"Chú ý bộ dạng a!" Xích Hồng đối mặt với khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng chỉ còn có thể nhắm chặt hai mắt dưỡng thân, đúng là tâm định hơn người. Ở bên cạnh Hồ Lệ Khanh không cần đến trăm năm, chỉ cần một cái xuân thu, thì có thể trở thành nàng như bây giờ.
Thành tiên tuyệt tuyệt đối không phải vấn đề, nếu như nàng có lòng.
Xích Hồng vươn người một cái, ánh sáng mặt trời rọi vào trên người nàng, linh khí từ đan điền liên xông ra, bị ánh mặt tời chiếu vào nơi ấm áp.
Lúc này là thời điểm tốt để nàng lại hấp thu lấy tinh hoa của thiên địa, nàng là hồ, nhưng lại là khác với các loài hồ thường hút lấy nhân khí mà sống sót theo kiểu dị loại.
Đáng tiếc người tốt sống không được lâu, như nàng chính là câu trả lời tốt nhất.
Hôm qua vì phải đem Hồ Lệ Khanh bị ngất về, nàng đã tiêu hao hết nội lực của mình, bây giờ chỉ là một thứ trống rỗng, cần linh lực tràn vào.
"Ta muốn gϊếŧ nàng!!" Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn gương, chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt xấu xí.
Đó là khuôn mặt của nàng, cái miệng anh đào nhỏ chúm chím cái mũi xinh đẹp, nhưng gò má bên trái lại hoàn toàn biến thành màu đỏ, một nửa màu đỏ hoàn hảo, thành một khuôn mặt âm dương.
Hơn nữa vào lúc này nàng còn đang nổi cơn giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo như là biến thành ma.
Trong mắt ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt hết tất cả phía trước, nàng liếc mắt nhìn Ma Kính một lần nữa, oán hận nói: "Ngươi ngược lại rất thành thật, ở trước mặt ngươi là cái gì đều lộ vẻ sẽ sắp xảy tới, biết rõ là tâm tình cô nãi nãi không tốt, còn khiến ta sinh khí, ngươi không phải muốn tìm đường chết thì là cái gì!"
Nàng ôm lấy Ma Kính muốn ném.
Ma Kính ủy khuất a, nó là kính đương nhiên có gì là nó phản chiếu cái đó a!
Làm kính thì không thể nói láo, đây là nguyên tắc của gia tộc kính.
Nhưng lại vì nguyên tắc này mà sắp bị phá hư.
Vì bảo vệ tính mạng, Ma Kính lại bẻ cong thực tế.
Vì bảo vệ tính mạng, Ma Kính lại bẻ cong thực tế.
Trong gương lại xuất hiện một người mỹ lệ vô song nụ cười động lòng người, má lúm đồng tiền nụ cười đẹp hơn hoa, khiến cho người trước mắt phải tỏa sáng.
Huống chi ánh mắt nàng lại quyến rũ như tơ, ném ra thì khổ sở lòng người trong cảnh xuân, cho dù là ai cứng đầu đi chăng nữa cũng phải mềm xuống.
Tóc xanh gió mát thổi lên, tung bay trên không trung, nàng hé miệng cười một tiếng, răng trắng mắt sáng, bản thân chính là một mỹ nhân bại hoại, huống chi trên người nàng còn tản mát ra một thứ cám dỗ khiến cho lòng người không thể chống đỡ nổi.