Sau khi cơm nước xong xuôi, Tử Huyên nhìn quanh bốn phía: "Dì dượng đâu rồi?"
Lâm Nghiệp Bình nói: "Đi Miêu Cương thăm cha ngươi."
"Cái gì?!" Tử Huyên kích động, "Bọn họ đi thăm cha ta!!!"
"Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Không được, không được, ta phải trở về, nếu không mấy lão yêu quái kia đem ta bán đi như thế nào ta cũng không biết..."
"Bán?"
"Tóm lại ———— Nghiệp Bình ngươi phải chờ ta, ta sẽ trở về rất nhanh, nhất định ta sẽ gả cho ngươi!!! Ta đi đây, không thể để cho mấy lão yêu quái kia gặp nhau được!!!!!!"
Vì thế Tử Huyên chạy vụt đi không thấy bóng dáng, cuối cùng những người không liên quan cũng đi cả rồi.
"Như vậy vừa đủ phòng dành cho khách." Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Nghiệp Bình.
Một bữa điểm tâm, ba người đã đi rồi, nếu tiếp tục, có phải hai người trước mắt này cũng đi luôn không?
Hai huynh muội nào đó đang sôi nổi thảo luận xem đi chơi ở đâu thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh phía sau.
Phúc đến thì ít họa đến thì nhiều, chuyện phiền toái là không có khả năng ít đi, mà Lâm Nghiệp Bình cũng không biết nhà mình có khả năng chiêu đãi những vị khách như thế này không.
Hai huynh muội còn đang thương lượng về cuộc hành trình, ngoài cửa người đi rồi đến.
Ánh nắng ban mai bao phủ lên một thân trường sam vàng nhạt của người nọ, tay cầm cây quạt màu vàng, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn dật dịu dàng, diện mạo có chút tương tự Long Dương, nhưng ôn hòa nhã nhặn hơn.
Nhìn thấy người này, Long Dương cùng Long Quỳ đều ngây ra. Nhìn thấy Long Dương cùng Long Quỳ, người nọ cũng ngây ra.
Sau đó chính là ——— "Tại sao lại là cái tên cuồng công việc này!!" Là Long Dương.
"Tại sao lại là ngươi cái tên chuyên gây sự!!" Đây là người nọ.
Mà Long Quỳ thì đã bổ nhào đến treo trên thân người nọ từ lúc nào: "Kha ca ca!! Long Quỳ rất nhớ ngươi nha!!"
Vì thế, người này thật ra chính là đương kim thái tử Long Kha. Long Quỳ cọ a cọ, ánh mắt ngập nước. Long Kha xoa đầu nàng không khác gì đang vuốt ve một con mèo nhỏ.
"Muội muội! Tại sao lại dính lên rồi, buông ra!!" Long Dương giận dữ, nổi bão với Long Quỳ.
"Không muốn, đã rất lâu rồi Long Quỳ mới gặp Kha ca ca!!" Thời kì trưởng thành của trẻ nhỏ (bị đánh bay).......
Long Kha mỉm cười, nhìn Long Dương ngoắc ngoắc: "Nếu không ngươi cũng đến đây đi."
Trời ơi đức mẹ Maria ơi!! Long Dương đúng là vẫn không thể ngăn cản được bản năng, cùng Long Quỳ một trái một phải treo trên người Long Kha: "Chúng ta thật sự đã rất lâu không gặp rồi Kha ca ca!!"
"Ừ ừ!" Vuốt ve.
Trong mắt Lâm Nghiệp Bình, trước mặt chính là một người đang nuông chiều mèo con chó con.
Long Quỳ đang hưởng thụ cảm giác xa cách lâu ngày gặp lại đột nhiên mở mắt ra, nhìn Long Dương cũng đang treo trên người nọ giống như mình, trong mắt lộ ra sự hung dữ: "Vương huynh, đi xuống, không cho phép tranh giành Kha ca ca với ta." Đồng thời một cước đem Long Dương đạp xuống.
Long Dương giận dữ trừng mắt, một quyền đem Long Quỳ lôi xuống.
Sau đó huynh muội đứng thẳng đối mặt, chiến hỏa trong nháy mắt tăng cao. Long Quỳ lấy ra cung nhỏ màu đỏ bắn mấy tên ép Long Dương lùi lại, đồng thời biến hóa sang trạng thái roi thép. Mà Long Dương khi tránh né cũng rút ra một thanh đoản kiếm màu xanh trong tay áo, đỡ roi của Long Quỳ.
Hai người đã đấu mấy chục hiệp, ai cũng không chiếm được tiện nghi, vì thế đều mượn lực nhảy ra thật xa, Long Quỳ bắn cung, Long Dương phóng ra một loạt ám tiễn...
Khi hai người vừa mới bắt đầu, Long Kha thành thạo đi vào phòng trong ngồi xuống, đồng thời cũng lôi kéo Lâm Nghiệp Bình đang trợn mắt há mồm ngồi xuống.
"Không cần lo lắng, hai kẻ dở hơi này từ nhỏ tới lớn vẫn luôn tranh thủ tình cảm như vậy."
Ngài chính là điểm mấu chốt của chuyện này đấy.
"Phá chút đồ rồi sẽ dừng lại thôi."
Mệt ngươi còn yên tâm thoải mái nói ra một câu như vậy.
"Yên tâm, bọn họ bồi thường nhất định không ít."
Tại sao không phải ngươi bồi thường nha.
"Lệnh tôn không ở nhà sao?"
Thật ra ta rất muốn hắn ở nhà. "Không. Thái tử tới đây là có chuyện gì cần làm sao?"
"Ngươi hình như không hoan nghênh ta?"
"Đương nhiên không." Mới là lạ, ngươi bị lão cáo già kia giáo dục thành hồ ly vương, ta thấy so với ngươi, huynh muội kia còn tốt hơn.
"Hai tiểu tử kia chắc đã gây phiền toái cho ngươi."
"Ha ha, không có." Quả thật không có, chỉ sợ ngươi đến thì sẽ có. Vì thế vừa dứt lời, trên tường đã oanh một tiếng vỡ ra một mảng. Sau đầu Lâm Nghiệp Bình hiện lên chữ thập, Long Dương Long Quỳ...... Long Quỳ coi như hết, Long Dương ngươi chết chắc rồi......
"Nhưng mà hai vật nhỏ kia tại sao lại chạy đến đây? Rõ ràng chúng không biết cụ thể về thái phó mà."
"Ta cũng muốn biết." Có thể nói việc này là do Tử Huyên không?
Lại nhìn hai huynh muội, bên này bắn tên bên kia liền phóng ám tiễn, ám khí cùng đốm lửa quấn lấy nhau trong không trung nhìn rất đẹp. Hai cao thủ động tác thành thạo tao nhã khó ai có được, di chuyển xoay người đều cực kì có tiêu chuẩn, hơn nữa hai người đều có thân hình thon gầy, dung mạo xuất chúng ngay cả quần áo cũng không tầm thường. Lần này đánh nhau cũng đủ để thưởng thức, cảnh đẹp ý vui.
Vì thế Lâm Nghiệp Bình bắt đầu đánh giá động tác của hai người, nhưng mà ở trong lòng...
Long Kha đem ánh mắt đặt ở trên người Lâm Nghiệp Bình, Long Dương người này tuyệt đối sẽ không thân cận loại người ôn nhuận nhẹ nhàng, thế nhưng có thể ở trong này cả một đêm không xảy ra vấn đề gì, xem ra người này cũng không phải mặt hàng đơn giản, không biết so với lão cha cáo già thì thế nào. Vì thế cười tủm tỉm nhìn Lâm Nghiệp Bình đang xem diễn trò, vươn tay: "Nhi tử của Lâm thái phó, trên mặt ngươi còn dính cơm này."
Tuy nói là đánh nhau, vẫn là đánh nhau tiêu chuẩn cao, hơn nữa Long Dương cũng không thể thực sự ra tay, dù sao đây cũng là muội muội của mình nha. Hai người đánh từ nhỏ tới lớn, đối với chiêu số và thói quen của đối phương không phải toàn bộ đều biết nhưng cũng rõ đến bảy tám phần, cho nên dùng hết toàn lực cũng sẽ không làm cho đối phương hoặc chính mình bị thương. Nếu so sánh, thân là nam tử, thực lực của Long Dương đương nhiên cao hơn Long Quỳ một ít, tổng hợp tất cả những điều trên, Long Dương vẫn quyết định đào tẩu khỏi cuộc chiến.
Mà Long Dương đào tẩu là vì phát hiện Kha ca ca của hắn có ý đồ "quấy rối".
Quả nhiên, móng vuốt của con ác long vươn ra, mục tiêu là khuôn mặt tuấn tú trắng nõn mềm mại của Lâm Nghiệp Bình.
Vì thế Long Dương bạo khởi gân xanh, hướng về phía Long Quỳ ra hiệu dừng tay, Long Quỳ cũng nghe lời tránh ra, để cho Vương huynh của mình mượn lực lao thẳng tới chỗ hai người kia đang ngồi. Thật ra ngoại trừ tranh giành sự cưng chiều của Kha ca ca(—_—),cái gì Long Quỳ cũng đều nghe theo Vương huynh.
Một cước "thiên hàng thần binh" đá văng móng vuốt của người nào đó, đồng thời kéo Lâm Nghiệp Bình cách xa đến một trượng, bày ra bộ dáng gà mẹ bảo vệ con.
"Kha ca ca, ngươi còn chưa rửa tay, chạm vào người ta như vậy sẽ làm mất lễ nghi vương tộc nha ~~~~" Chú ý âm cuối!
"Dương tiểu đệ thân ái của ta, ngươi vừa mới đánh nhau, không phải tay ngươi càng bẩn hơn sao, tại sao đã nắm tay người ta rồi ~~~~~~~~~~~~~~~" Mấu chốt vẫn là âm cuối!!
Khi nói lời này thì Long Kha đang cười.
Long Quỳ khi cười thì trên cơ bản đều là nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương khiến người khác lóa mắt.
Mà Long Dương thì có đủ loại kiểu cười, từ ngu ngốc, sáng lạn, bình thường (—_—)đến âm hiểm đều có cả.
Nhưng mà, ai cũng không cười được như Long Kha, kia hoàn toàn là nụ cười của hồ ly!! Vẫn là vạn năm cáo già, triệu năm hồ ly tinh, hồ ly vương của hồ ly vương đang cười!!!!
Ở trong mắt mấy người kia, đây chính là một con hồ ly to lớn đang đứng phe phẩy quạt đồng thời nở nụ cười giả tạo......
Ngoại trừ Long Quỳ, cả Long Dương lẫn Lâm Nghiệp Bình đang muốn thoát khỏi móng vuốt của ai kia đều toàn thân phát lạnh, lông tơ dựng thẳng.
Hồ ly tinh cười, tuyệt đối không phải chuyện tốt!!!!!!!!
Đồng thời, trong lòng Long Dương cùng Long Quỳ hò hét: "Thái phó thối, mau trả lại cho chúng ta Kha ca ca một chút cũng không hồ ly trước kia ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"
Sóng gió nho nhỏ (?) qua đi, thời điểm mời thợ đến tu sửa phòng ốc, thì bốn người kia cũng đến phòng khách.
"Lâm thái phó không ở nhà, vậy ta tạm thời ở lại đây chờ hắn trở về vậy." Long Kha vẫn còn đang trong bộ dáng hồ ly.
"Ta nghĩ không cần." Đối với nụ cười kinh thiên động địa của hồ ly, trong lòng Lâm Nghiệp Bình vẫn còn sợ hãi, "Gia phụ và gia mẫu ra ngoài du ngoạn, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa về." Cho dù trở về cũng không thể để ngươi ở đây chờ.
"A?" Long Kha híp mắt, tiếp tục đóng hồ ly, "Tiểu tử Lâm gia, ngươi là đang hạ lệnh đuổi khách sao~~~~~?" Lại chú ý âm cuối.
Lời này vừa nói ra, liền thu được ánh mắt cảnh cáo của Long Dương và ánh mắt trách cứ của Long Quỳ. Long Kha cũng thầm đưa mắt quét qua: 'Hai tiểu tử các ngươi, Kha ca ca ở lại để giúp các ngươi nha, đặc biệt là Long Dương, còn Long Quỳ ngoan lắm.'
"Thái tử ngươi đã muốn như vậy thì ta cũng không có biện pháp." Lâm Nghiệp Bình bình tĩnh đối mặt.
"Một tên dân thường như ngươi mà cũng dám nói chuyện như vậy với thái tử điện hạ?!"
"Có người cũng từng tự cao tự đại đối với ta như vậy, ngươi có biết cuối cùng nàng làm gì không?" Lâm Nghiệp Bình liếc mắt một cái sang bên cạnh.
Long Kha trừng mắt nhìn Long Dương, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì chưa đầy mấy giây người kia đã bị gϊếŧ chết. "Hắn làm gì?"
"Cuối cùng nha, chính nàng vừa khóc vừa giải thích." Lâm Nghiệp Bình nhếch một bên khóe miệng, khuôn mặt phúc hắc hiện lên tươi cười.
Long Kha ngay lập tức biết mình bị đùa giỡn, cứ tưởng rằng người kia là Long Dương, nhưng người khóc thì chỉ có thể là Long Quỳ, đại thất bại......
Đương kim thái tử thất bại, hiệp thứ nhất, Lâm Nghiệp Bình toàn thắng.
Long Kha chỉnh lại y phục: "Nhưng mà, ngươi hẳn là biết thái tử và công chúa vẫn có điểm khác nhau."
Lâm Nghiệp Bình vẫn bình tĩnh như trước trả lời: "Đương nhiên, thái tử là nam nhân, công chúa là nữ nhân."
Long Dương cùng Long Quỳ ở một bên che miệng buồn cười, khóe miệng Long Kha run rẩy, cơ mặt tạm dừng hoạt động.
Hiệp thứ hai, lâm Nghiệp Bình tiếp tục toàn thắng.
Long Kha giãy dụa khôi phục tôn nghiêm thái tử, lộ ra vẻ mặt như mọi khi, xem ra phương pháp chính quy không thể đối phó được người trước mắt này, không hổ là người có thể thu phục Long Dương cùng Long Quỳ.
Tao nhã mở cây quạt phất vài cái, Long Kha cười giống hồ ly: "Không nói chuyện này nữa, hôm nay ta tạm thời ở đây, có được không?"
"Có thể. Vừa hay phòng dành cho khách có ba gian. Nhưng mà, thời gian tự do bên ngoài của thái tử hình như không hợp với lẽ thường nhỉ, chẳng lẽ người cuồng công việc trong lời nói của tiểu vương gia đã đổi tính?" Lâm Nghiệp Bình vẫn bình tĩnh như trước......
Long Dương cùng Long Quỳ che miệng ôm bụng cười, Long Kha hoàn toàn hắc tuyến.
Hiệp thứ ba, Lâm Nghiệp Bình vẫn là toàn thắng.
Hồ ly vương bị đánh bại, tiểu vương gia cùng tiểu công chúa vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Thật sự đến đây toàn là nhân vật nguy hiểm nha, vương gia công chúa thái tử, có phải một lát nữa ngay cả hoàng đế cũng sẽ đến đây không?! Lâm Nghiệp Bình thở dài, chờ ba đại nhân vật vương tộc đi ra mới bất đắc dĩ trở về thư phòng. Mấy ngày nay có đủ loại phiền phức, thừa dịp thanh tịnh đọc sách một chút để tĩnh tâm.
Lại nói đến mấy người kia, thái tử bị đả kích mang theo hai sủng vật ra ngoài.
Long Kha vẫn còn ủ rũ: "Một đời anh danh của ta......."
Long Dương đả kích: "Chưa từng nghe nói Kha ca ca ngươi có cái gì anh minh."
Đấu không lại tiểu tử Lâm Nghiệp Bình kia chẳng lẽ sẽ không đấu lại hai tên tiểu tử các ngươi sao?! Long Dương quả nhiên là quá đắc ý vênh váo rồi, quên mất cho dù chiến bại, Long Kha hắn vẫn là hồ ly vương.
"Đúng rồi, tiểu Dương Dương ~~"
Nghe cái loại xưng hô đó, toàn bộ lông tơ của tiểu vương gia nào đó đều dựng thẳng.
"Bộ dáng của Lâm tiểu công tử kia thật đúng là xinh đẹp nha ~~"
Long Dương run rẩy, nếu không phải vóc dáng hơn một thước tám thì chắc đã trốn vào trong lòng Long Quỳ.
"Làm cho tiểu Dương Dương của chúng ta không tiếc thương tổn Kha ca ca thân ái để che chở cho người ta nha...." Hắn không tin một kích kia không có hiệu quả gì đối với Long Dương.
"Thế thì sao?" Long Dương đột nhiên rắn rỏi lên, đứng thẳng đối mặt với Long Kha.
Long Kha nheo mắt lại, đổi giọng: "Không ra thể thống gì cả, nếu để người khác biết Cảnh vương Long Dương có đoạn tụ chi phích thì phải làm sao?"
Vậy mà có thể nói từ này!! Long Dương trừng mắt nhìn cây quạt của thái tử: "Nói! Ngươi tới nơi này rốt cuộc có chuyện gì, không phải chỉ đơn giản là đến chơi đúng không, một người từ khi mười tuổi đã bắt đầu có tâm cơ làm sao có thể lãng phí thời gian như vậy?"
"Nói Kha ca ca của các ngươi như vậy, cho dù là ta cũng sẽ rất thương tâm...." Làm bộ làm tịch lau vài cái ở khóe mắt.
Long Quỳ kéo tay áo Long Dương: "Vương huynh, không được thái quá, chúng ta đi chơi, Long Quỳ không muốn có chuyện không vui."
"Chỉ cần hắn không nhắc đến chuyện này, tất nhiên ta lại coi hắn là Kha ca ca trước đây." Long Dương vỗ nhẹ má nàng, an ủi nói.
Long Kha khép cây quạt lại: "Nhưng cuối cùng các ngươi vẫn phải gánh vác trách nhiệm, không thể cứ tiếp tục náo loạn như vậy!"
"Còn nói," Long Dương nhíu mày, "Ta cùng muội muội tới đây để chơi, không cần nói mấy chuyện này với ta!!" Long Dương giơ chân đá về phía Long Kha, nhưng đối phương vẫn tránh được.
Long Dương cũng không thèm quan tâm là đang ở trên đường lớn mà cùng Long Kha đánh nhau. Bàn về công phu, Long Kha hoàn toàn không phải là đối thủ của Long Dương, chỉ có thể liên tiếp lùi lại.
Long Quỳ luống cuống tay chân lại không thể chen vào: "Không được đánh, Vương huynh! Kha ca ca! Dừng tay!"
Long Dương chưa dùng tới mấy phần công lực, chỉ là muốn phát tiết gì đó mà đánh Long Kha.
Dần dần, trên thân thể hai người đều có vết thương, càng đánh càng hăng, chỉ có Long Quỳ ở một bên sốt ruột khủng hoảng.
Vương huynh... Kha ca ca... "Không được đánh! Dừng tay!"
"Dừng tay!!"
"Dừng ——— tay ——— lại ————!" Cuối cùng Long Quỳ đành sử dụng chiêu sư tử rống, mọi người trong phạm vi một dặm đều bịt lỗ tai lại, rốt cuộc cũng ngăn được hai người kia đánh tiếp.
Khó chịu trừng mắt Long Kha, Long Dương nhổ một ngụm nước bọt rồi kéo Long Quỳ đi, để lại một mình Long Kha đứng đó.
"Muội muội đừng khóc, ta không sao, Kha ca ca cũng không sao...." Long Dương không ngừng vỗ về Long Quỳ, an ủi muội muội yêu quý, một đường đi đến Lâm gia thu hút không ít ánh nhìn.
"Vì sao lại như vậy? Đều do Lâm thái phó kia, đều do hắn!!" Long Quỳ rất ít khi thể hiện tính tình của mình ra ngoài, thế nhưng vừa mới vào cửa đã không thèm để ý đến hình tượng công chúa, kêu khóc một hồi.
Long Dương hỏi một tiểu đồng đang quét tước: "Công tử nhà ngươi đâu?"
"Ở thư phòng bên kia." Tiểu đồng chỉ phương hướng cụ thể, Long Quỳ liền vọt vào trong.
Lâm Nghiệp Bình còn đang đọc sách, đột nhiên cửa bị đẩy ra, ngay sau đó Long Quỳ nhào tới treo trên người y.
Tại sao lại khóc thành như vậy....... Lâm Nghiệp Bình đau lòng vỗ vỗ lưng Long Quỳ.
Ngẩng đầu, Long Dương đang đứng ở cửa, nhìn y. Hai má hiện ra mấy vệt xanh tím, có chút nực cười, nhưng vẻ mặt của hắn thì một chút cũng không cười nổi. Không thấy vị thái tử kia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả Long Dương cũng mang một bộ dáng muốn khóc.
Lâm Nghiệp Bình hướng về phía Long Dương vươn tay: "Nếu không ngươi cũng đến đây khóc một trận đi!"
Long Dương dẩu mỏ: "Không cần! Rất không có hình tượng!" Lời còn chưa dứt, mặt đã úp sấp trên vai Lâm Nghiệp Bình rồi.
"Long Dương........" Người này lúc nào cũng cậy mạnh nhưng vẫn có những khi yếu ớt mà....
"Tựa vào một lúc là được rồi........ Ta làm ca ca thật sự quá thất bại, khiến cho muội muội khóc. Muội muội còn không chịu dựa vào ta khóc, tới tìm ngươi....."
Lâm Nghiệp Bình cũng vỗ vỗ đầu của hắn, an ủi: "Không phải đâu."
"Hu..... Không phải, Vương huynh ngươi..... hu u...... đã rất khó chịu rồi..... Hu..... Long Quỳ không thể lại dựa vào Vương huynh khóc....." Long Quỳ vừa khóc nức nở vừa nói.
"Muội muội....."
"Vương huynh....." Long Quỳ kéo Long Dương lại, ôm hai người mà khóc, "Long Quỳ thật vô dụng..... U oa...."
Hai đại nam nhân vội an ủi Long Quỳ đang khóc ngày càng nhiều, Long Dương ngay cả nước mắt trên mặt mình cũng quên lau, luống cuống tay chân an ủi Long Quỳ.
Khóc một hồi, rốt cuộc Long Quỳ cũng khôi phục khuôn mặt tươi cười, tuy rằng trên mặt vẫn còn nước mắt: "Cám ơn Vương huynh, cám ơn Lâm đại ca, Long Quỳ không sao, những chuyện như vậy đều giống như gió thổi qua thôi..... Nơi này là thư phòng của ai? Long Quỳ có thể đọc sách được không?"
Lâm Nghiệp Bình mỉm cười gật đầu, nếu Long Quỳ đã gượng vui cười, vậy cứ tùy ý nàng đi.
"Vậy còn ngươi thì sao?" Lâm Nghiệp Bình nhìn Long Dương nói.
"Ta thì có thể làm sao?" Long Dương lau sạch nước mắt trên mặt mình.
"Ngươi còn chưa khóc." Lâm Nghiệp Bình có chút không đành lòng nhìn hắn nghẹn hồng hai mắt, "Không thấy mệt sao?"
"Mệt thì thế nào?" Long Dương nhìn Long Quỳ đang đứng trước giá sách, "Ta là ca ca......"
Tang thương trong mắt thiếu niên từ từ hiện ra, như ánh mặt trời đầu xuân đang tắt dần.
"Mệt mỏi, vậy ngủ một lát đi." Lâm Nghiệp Bình cứ như vậy cười nói.
Long Dương tránh đi ánh mắt của y.
Giang Nam ôn hòa, thật sự rất thoải mái.
Khiến người ta phải trầm mê..........