Chương 1547. Ta nguyền rủa ngươi tối nay không thể làm gì

Cũng may là thịt nướng được mang lên rất nhanh, Lam Y Nhân thực sự rất đói bụng nên bắt đầu tập trung ăn, cuối cùng cũng không mời rượu Hạ Thiên, đành gọi một ly nước ô mai dầm.

“Vợ Tiểu Y Y, nàng thích uống đồ chua à?” Hạ Thiên còn nói với nàng rằng: “Cũng may không phải giấm, thực ra giấm không ngon.”

Lam Y Nhân đang nhai chân gà, không nói được nên nàng đã dành cho Hạ Thiên một ánh mắt âu yếm, nàng không có tâm trạng ‘ăn giấm’ đâu.

Hơn nữa muốn ‘ăn giấm’ cũng không tìm được đối tượng, nàng sẽ đi ‘ăn giấm’ với ai? Y Tiểu m? Hay Triệu Vũ Cơ?

Đây, không, tại sao nàng phải ‘ăn giấm’ với họ? Nàng chưa hứa sẽ làm vợ của nam nhân này mà.

Lam Y Nhân cảm thấy đầu óc có chút lộn xộn, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nói đúng ra là từ tối hôm qua đến giờ, đếm thời gian, chính xác hai mươi bốn tiếng, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc này tối hôm qua, trong mắt người khác nàng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Lam, là mỹ nữ đẹp nhất thành phố Quế, vô số công tử đại thiếu gia muốn có cơ hội hò hẹn với nàng, mà nàng vẫn có thể từ chối tất cả những nam nhân ngoài ngàn dặm, có thể nói, nàng có thân phận cao quý, ở thành phố Quế, nàng giống như một nữ hoàng.

Tuy nhiên, giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.

Không còn ai coi nàng là đại tiểu thư nhà họ Lam nữa, nàng không còn cao quý, cũng không phải nữ hoàng, những công tử đại thiếu đó có thể vẫn còn muốn có gì đó với nàng, nhưng họ chỉ muốn coi nàng như một thứ đồ chơi mà thôi.

Lam Y Nhân thực ra hiểu rất rõ một điều, nếu hôm qua nàng chọn lấy một trong ba người Tần Hải Duyệt thì nàng vẫn có địa vị cao, họ cũng sẽ đối xử tốt với nàng, nhưng nếu bây giờ, nàng đưa ra lựa chọn đó, nàng sẽ chỉ là đồ chơi của họ, hơn nữa, có thể họ sẽ cố gắng chơi với nàng bằng những trò biếи ŧɦái.

Thật ra nàng rất hiểu tâm lý kia của đàn ông, trước đêm qua, bọn họ còn theo đuổi nàng, nhưng bây giờ tâm lý của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, nếu nàng thật sự khuất phục, kết cục sẽ chỉ là bi kịch.

Có lẽ, điều duy nhất không thay đổi đối với nàng trong hai mươi bốn giờ qua là nàng vẫn xinh đẹp và gợi cảm, vẫn là mỹ nhân đẹp nhất thành phố Quế.

Nhưng đây không phải là một chuyện tốt.

Khi người đẹp không thể tự bảo vệ mình thì vẻ đẹp và sự gợi cảm của nàng là một mối đe dọa.

Bây giờ, Lam Y Nhân cảm thấy mình thật sự đang có nguy hiểm, có lẽ chuyện duy nhất khiến nàng được an ủi là nàng được Hạ Thiên nhắm đến vì vẻ đẹp của mình, mà hắn có vẻ khá quyền lực.

Nhưng vấn đề là, Lam Y Nhân rất muốn biết, nếu hắn thực sự chiếm được nàng rồi thì liệu có khác gì so với như mấy người Tần Hải Duyệt hay không?

“Bỏ đi, ăn trước đã.” Lam Y Nhân quyết định không nghĩ tới, vất vả lắm mới gặm xong một cái chân gà, chuẩn bị tiếp tục gặm cái thứ hai, nhìn trên bàn lại ngẩn ngơ một hồi, ăn cái gì nữa đây?

Vừa rồi người phục vụ mang lên rất nhiều, đựng đầy hai mâm bằng sắt, tại sao bây giờ lại hết trơn rồi?

“Vợ Tiểu Y Y, ta chừa lại cho nàng.” Hạ Thiên rất tốt bụng đưa một chuỗi chân gà cho Lam Y Nhân, chà, đây là món thịt nướng duy nhất còn lại trên bàn.

Lam Y Nhân cầm lấy chân gà, nhìn mấy que tre trước mặt Hạ Thiên, cuối cùng cũng tin là hắn đã ăn hết, nhưng hắn ăn cũng nhanh quá rồi đúng không?

Trong thời gian tiếp theo, Lam Y Nhân không còn suy nghĩ lung tung nữa, nàng vừa ăn vừa quan sát xem Hạ Thiên đang ăn gì, cuối cùng nhận thấy nam nhân đó ăn rất nhanh, ăn rất ngon miệng!

Mỗi món mười phần ăn, nhưng nàng còn chưa ăn hết nửa khẩu phần, còn Hạ Thiên đã ăn chín phần rưỡi rồi!

Sau một tiếng.

“Vợ Tiểu Y Y, nàng ăn hơi ít đấy.” Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân, nói rất chân thành.

Lam Y Nhân rất muốn dùng que tre trên tay khâu miệng Hạ Thiên lại, hắn đã ăn hết mọi thứ nhưng giờ lại nói nàng ăn hơi ít.

“Ta no rồi!” Giọng của Lam Y Nhân hơi cáu, con hàng này đúng là tham ăn.

“Ồ, vậy được rồi, ta cũng ăn no một nửa rồi, sắp xong rồi này.” Hạ Thiên nói bâng quơ như thể vẫn muốn ăn nữa.

Lam Y Nhân nín lặng, cho dù tên này là heo cũng không ăn được đến mức này chứ?

Tuy nhiên, nàng thực sự cũng no rồi, mặc dù sự thèm ăn của nàng tương đối lớn so với các cô gái khác, nhưng thực sự chỉ cần ăn nhiều như vậy là đủ rồi.

“Phục vụ, tính tiền.” Lam Y Nhân không định ăn tiếp, lúc này đã gần mười hai giờ rồi.

“Vâng thưa tiểu thư, xin hỏi hai người…” Người phục vụ kia chạy vào, theo bản năng muốn hỏi Lam Y Nhân có muốn đóng gói hộp không, sau đó lại thu hồi lại không nói gì, ăn, ăn xong hết rồi sao?

“Vợ Tiểu Y Y, ta sẽ trả tiền.” Hạ Thiên cười hì hì, đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ, ở đây cũng có thể dùng thẻ tín dụng.

Một phút sau.

Bệnh viện Y Nhân Các.

A Cửu nhận được tin nhắn, thẻ tín dụng của nàng vừa bị quẹt mấy nghìn tệ, nàng nghiến răng nghiến lợi, tên khốn kia lúc này lại quẹt thẻ của nàng để tiêu, hắn đi thuê phòng với người phụ nữ nào?

Nhấc điện thoại lên, A Cửu xúc động nảy ra một trò đùa muốn hủy thẻ, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, nàng cảm thấy nếu mình chơi khăm như vậy, tên khốn kia có lẽ sẽ đến làm phiền nàng, thậm chí có thể đánh nàng.

Hắn đánh nàng cũng không quan trọng, nhưng mà tên khốn đó có thể sẽ đánh vào mông nàng đấy.

“Con quái vật thô kệch đó lại ghi điểm trong mắt phụ nữ, ta nguyền rủa ngươi tối nay sẽ không thể làm gì …” A Cửu bắt đầu chửi Hạ Thiên.

Thực ra, phần lớn lời nguyền của A Cửu sẽ có hiệu lực, vì đêm nay Hạ Thiên thực sự không thể làm gì, dù sao hắn chỉ quẹt thẻ chứ không thực sự thuê phòng.