Chương 1545. Gọi cảnh sát đi

“Người này là ai? Đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Lam Y Nhân, đây là ai? Tại sao hắn ta dám đánh người ở đây?”

“Còn có thể là ai chứ? Không phải chính là nam nhân nàng vừa tìm được sao?”

“Chính là người tên Hạ Thiên gì đó à? Người đã đánh Tần đại thiếu?”

“Chắc chắn là hắn, nhìn dáng vẻ bạo lực của hắn kìa, hắn thực sự đã đánh Tuấn Kiệt…”

Đám người đứng cạnh trông rất tức giận, mà Lam Tuấn Kiệt bị đạp ngã xuống đất lúc này cũng đứng dậy, càng thêm tức giận lao vào Hạ Thiên: “Ngươi dám đánh ta… hự!”

Lam Tuấn Kiệt hét lên, lại bị Hạ Thiên đá, mà lần này Lam Tuấn Kiệt nằm dưới đất đầy đau đớn, dù muốn cũng không thể dậy được.

“Người đâu, nhanh lên, đuổi tên tiểu lưu manh này đi đi…” Một nam nhân trung niên ở đó gầm lên một tiếng, sau đó hắn cũng hét lên, ngã xuống đất.

“Đồ ngốc nhà ngươi mới là tiểu lưu manh!” Hạ Thiên rất khó chịu: “Đừng so sánh ta với tiểu lưu manh, cho dù ta có là lưu manh, vậy thì cũng là một đại lưu manh.”

“Được rồi, anh có thể ngừng đánh người nữa được không?” Lam Y Nhân không nói nên lời, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả nhà họ Lam sẽ bị hắn đánh.

Lam Y Nhân tiến lại gần Hạ Thiên một bước, cắn răng, dứt khoát ôm lấy cánh tay của hắn, nàng cảm thấy việc này sẽ có thể ngăn cản Hạ Thiên tùy tiện động thủ, nhưng nàng lập tức phát hiện đây không phải là ý hay, vì Hạ Thiên đã dễ dàng vòng tay qua eo nàng.

Vì chuyện tốt đã đến tận cửa nhà mình, Hạ Thiên sẽ không bao giờ từ chối, sẽ luôn cố gắng một tấc lại tiến thêm một thước.

“Đừng nói là ta không cảnh cáo các ngươi, tốt hơn hết các ngươi nên bình tĩnh, đừng mắng mỏ người khác, cũng đừng nghĩ đến việc ra tay.” Lam Y Nhân nhìn những người còn lại trong nhà họ Lam: “Tần Hải Duyệt, Quang Tây, Liễu Hào đã bị hắn đánh, ngay cả Tiểu Phong cũng bị hắn đánh, đừng nghĩ hắn sẽ ra tay lưu tình với các ngươi.”

“Lam Y Nhân, người tìm cái loại nam nhân gì vậy?” Một người giận dữ hỏi.

“Liên quan gì đến ngươi?” Lam Y Nhân cãi lại, nàng cũng không thèm phủ nhận.

Nam nhân kia á khẩu nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, nhớ tới tin tức vừa nhận được, gia hỏa tên Hạ Thiên đó quả nhiên thấy người là đánh, còn đánh rất ác liệt, cuối cùng người này cũng không dám nói gì nữa.

Mặc dù những người khác cũng rất tức giận, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng, không phải nhà họ Lam không có vệ sĩ, vấn đề là bọn họ đều biết trước kia, ngay cả đám người Tần Hải Duyệt cũng bị đánh bại, với thực lực của đám vệ sĩ, vệ sĩ của nhà họ Lam cũng không hơn gì người nhà họ Tần.

“Hạ Thiên, anh vừa nói ông nội bị đầu độc, có thật vậy không?” Lúc này, Lam Y Nhân lại mở miệng hỏi, hiện tại nàng đã bắt đầu tin tưởng vào Hạ Thiên một chút.

“Vợ Tiểu Y Y, tất nhiên những gì ta nói là thật.” Hạ Thiên uể oải nói: “Nàng có muốn lão đầu tử đó tỉnh lại không? Ta thấy nàng có vẻ không thích lão già này cho lắm, chi bằng để hắn chết đi, dù sao bọn họ cũng là người đầu độc hắn.”

“Làm sao anh biết ta không thích…” Lam Y Nhân theo bản năng muốn hỏi, nhưng chợt nhận ra một chuyện khác: “Anh nói gì? Anh biết ai là người đã đầu độc sao?”

“Tất nhiên ta biết, sau khi những kẻ ngu ngốc này đầu độc, chất độc vẫn còn trên người họ đấy.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Uầy, chính là tên ngốc trên đất, trong người hắn chắc là có thuốc độc, ưm, với lại tên ngốc kia nữa, chắc là hắn cho uống thuốc.”

Đầu tiên Hạ Thiên chỉ tay về phía Lam Tuấn Kiệt trên đất, sau đó lại chỉ vào một nam nhân trung niên, những người còn lại trong nhà họ Lam đồng loạt nhận ra, người này chính là cha của Lam Tuấn Kiệt, Lam Quý Tài.

“Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì vậy?” Lam Quý Tài trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi vu khống ta, có tin ta gọi cảnh sát bắt ngươi hay không?”

“Ngớ ngẩn, vậy gọi cảnh sát đi.” Đương nhiên Hạ Thiên không sợ những lời đe dọa nhàm chán như thế.

“Được, ta sẽ gọi cảnh sát…” Lam Quý Tài lấy điện thoại di động ra như thể hắn chuẩn bị gọi điện.

“Hạ Thiên, anh có thể chữa khỏi cho ông nội được không?” Giọng nói của Lam Y Nhân vang lên trong tức khắc.

“Tất nhiên là được, ta là thần y giỏi nhất trên thế giới mà.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chữa khỏi cho hắn rất đơn giản.”

“Vậy anh có thể nào chữa khỏi cho hắn trước được không?” Lam Y Nhân lại hỏi hắn.

“Alo, cảnh sát, ta muốn báo cảnh sát…” Ở đằng kia, Lam Quý Tài vừa đi ra ngoài vừa gọi điện, mới đi được hai bước, hắn đã hét một tiếng bay về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.

“Sao, sao ngươi lại đánh người?” Vài người giận dữ nhìn Hạ Thiên.

“Tên ngốc này đang muốn chạy.” Hạ Thiên uể oải nói: “Nếu những kẻ ngốc các ngươi không tin ta, các ngươi có thể nhìn điện thoại di động của hắn, không có cuộc gọi nào hết.”

Hạ Thiên liếc nhìn ông cụ trên giường, lẩm bẩm: “Thôi, bỏ đi, để ta chữa khỏi cho lão già kia trước đã, dù sao lão vẫn còn tỉnh táo, cũng biết là ai đã hạ độc.”

Hạ Thiên nói xong lời này rồi ôm lấy Lam Y Nhân đi đến bên giường, sau đó lấy ra một kim châm bạc, nhanh chóng đâm vài châm vào trên người ông lão.