Chương 50 phía trước tương đương chương 1525 của bên mình dịch
"Hạ Thiên, ta đã suy nghĩ rồi, chúng ta không quá thích hợp ở cùng nhau." Lam Y Nhân quay đầu nhìn Hạ Thiên, "Ta biết ngươi là người rất lợi hại, nhưng ta vẫn hiểu biết quá ít về ngươi."
"Tiểu Y Y, ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu ta mà." Hạ Thiên nói rất chân thành.
"Nhưng ta không muốn tiếp tục tìm hiểu." Lam Y Nhân lắc đầu, "Tóm lại, xin ngươi rời khỏi đây đi."
“Ừ, vậy được rồi, ta lại đi tìm người khác.” Hạ Thiên có chút buồn bực, nhưng cũng không tiếp tục kiên trì nữa, “Vậy ta đi trước, nếu như ngươi thay đổi chủ ý thì nhớ gọi điện thoại cho ta......”
Nói đến đây, Hạ Thiên lại đột nhiên nhớ tới một việc: “A, không được! Hình như ta không có điện thoại, thôi vậy, Tiểu Y Y, ngươi xác định không thay đổi chủ ý sao? Nếu như ta đi rồi thì ngươi không còn cơ hội để hối hận đâu đấy.”
“Hạ Thiên, ta đã quyết định rồi, ta sẽ không hối hận.” Lam Y Nhân cảm thấy mình sẽ không hối hận, ngược lại bây giờ nàng đã có chút hối hận quen biết với Hạ Thiên. Cũng vì gia hỏa này mà hiện tại nàng xem như đã đắc tội với Tần Hải Duyệt, Quang Tây.
Tuy nàng không muốn có quan hệ gì mật thiết với đám người Tần Hải Duyệt Quang Tây, nhưng nàng cũng không muốn làm kẻ thù với bọn hắn, nhưng bây giờ có thể nói là hai bên đã kết thù.
"Tốt thôi, vậy ta đi đây." Hạ Thiên nói xong trực tiếp nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Lam Y Nhân khẽ giật mình, theo bản năng nhìn xuống, lại phát hiện Hạ Thiên hoàn hảo không chút tổn hại, đang nhanh chóng rời xa. Trong lúc nhất thời, nàng lại ngẩn ngơ, trước đó gia hỏa này bám dính nàng gỡ không ra, bây giờ nói đi thì đi?
Lam Y Nhân đương nhiên không biết, bây giờ Hạ Thiên vội vã tìm vợ, nếu như Tiểu Y Y không chịu phối hợp, vậy thì hắn quyết định thay sang mục tiêu khác.
Nhưng ở thành phố Quế này, người có thể được hắn xem như mục tiêu thật sự là không nhiều lắm.
"Cửu nha đầu còn không nghe lời hơn cả vợ Y Y, bây giờ Tiểu Y Y còn có chút ngốc, không biết ta là ai…. Ừm, quyết định lại cho Tiểu muội chân dài một cơ hội nữa." Hạ Thiên lẩm bẩm, hắn lập tức quyết định đi tìm Ninh Nhụy Nhụy.
Bây giờ, tổ trạch nhà họ Ninh.
Trong viện, Ninh Vọng Hải mới vừa cúp điện thoại, mà Ninh Nhụy Nhụy hơi có vẻ khẩn trương.
"Nhụy Nhụy, ta bảo người ta hỏi thăm một chút, cảnh sát bên kia không có ghi chép gì việc xảy ra trên đỉnh núi tuyết, mấy tên sát thủ tập kích ngươi cũng không có tin tức gì." Giọng của Ninh Vọng Hải hơi có vẻ trầm trọng, "Về phần Ninh Tứ thì bây giờ cũng mất tích, không rõ sống chết."
"Ông nội, cuối cùng hiện tại đang có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ninh Nhụy Nhụy rất khó hiểu, "Nếu như người bên nhà họ Hồ muốn đối phó chúng ta vậy thì cũng rất bình thường, nhưng Ninh Tứ không giống như do nhà họ Hồ phái tới, chẳng lẽ trong nội bộ nhà họ Ninh chúng ta có..."
"Nhụy Nhụy, có một chuyện mà ngươi không biết." Ninh Vọng Hải thở dài, "Vài ngày trước, ta lập một phần di chúc, mặc dù theo lý thuyết thì những gì viết trong di chúc sẽ được bảo mật, nhưng bọn hắn vẫn lấy được tin tức. Bây giờ bọn hắn biết ta đã để lại toàn bộ tài sản cho ngươi, vì vậy..."
Ninh Vọng Hải nhìn Ninh Nhụy Nhụy, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều: "Nhụy Nhụy, chuyện này cũng là do ta, làm cho hiện tại bọn hắn đều nhằm vào ngươi, nhưng đây cũng đúng lúc chứng minh lựa chọn của ta là đúng, những người kia không xứng đáng có được tài sản của ta!"
“Ông nội, ngươi, ngươi nói là, bọn hắn vì tài sản của ngươi cho nên phái người tới gϊếŧ ta?” Ninh Nhụy Nhụy có chút khó có thể tin, “Vậy, vậy bệnh của ngươi......”
“Nhụy Nhụy, đây còn phải nói sao? Không có sự trùng hợp nào ở đây cả, ta bị người khác động tay động chân, ngươi gặp sát thủ, rõ ràng tất cả đều là bọn hắn làm trò quỷ. Còn về phần là kẻ nào trong bọn họ, hay tất cả mọi người thì bây giờ còn không thể kết luận được.” Ninh Vọng Hải tương đối bình tĩnh khi nói về vấn đề này, “Lần này may mắn gặp được vị Hạ thần y kia, nếu không bọn hắn thật sự được như ý rồi.”
"Vậy… ông nội, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?" Ninh Nhụy Nhụy có chút bận tâm, "Ở đây chúng ta không có người để dùng, hay chúng ta báo cảnh sát đi?"
"Cảnh sát nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ chúng ta nhất thời, không có khả năng vẫn luôn bảo vệ chúng ta." Ninh Vọng Hải lắc đầu, "Hơn nữa bọn hắn đã phái cả sát thủ chuyên nghiệp, sợ là cảnh sát thông thường sẽ không có cách nào bảo hộ chúng ta."
“Vậy…. Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút lo lắng, giờ khắc này nàng đột nhiên có loại cảm giác, đó chính là thiên tai thiên nhiên cũng không bằng lòng người hiểm ác. Nàng từng khiêu chiến các trò cực hạn vô số lần cũng sẽ không hoảng hốt, nhưng bây giờ nàng thật có chút luống cuống.
“Đương nhiên là có biện pháp chứ!” Một giọng nói tiếp lời, nhưng lại không phải là giọng của Ninh Vọng Hải.
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lại, tức khắc giận sôi máu: "Nè, tại sao ngươi lại đến đây nữa rồi?"
Người tới đúng là Hạ Thiên, hắn nhìn Ninh Nhụy Nhuỵ, có chút kỳ quái: "Tại sao ta lại không thể tới đây chứ?"
"Hạ thần y, ngài đương nhiên có thể tới đây bất cứ lúc nào!" Ninh Vọng Hải vội vàng lên tiếng, tiếp đó lại nhìn về phía Ninh Nhụy Nhụy, "Nhụy Nhụy, ngươi nên đối xử khách khí với Hạ thần y một chút, hắn chính là ân nhân cứu mạng của hai chúng ta."
“Không sai, Tiểu muội chân dài, ta đã cứu cô mấy lần, cô phải nên lấy thân báo đáp ta mới phải.” Hạ Thiên tiếp lời.
“Nào có ai bắt người ta báo ân như ngươi chứ?” Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng Hạ Thiên, “Nè, vừa rồi ngươi nói có biện pháp là ý gì?”
“Biện pháp ta đã nói rồi đấy.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Chỉ cần ngươi làm vợ ta thì các ngươi sẽ không có chuyện gì.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức nổi điên, tên lưu manh này đưa ra chủ ý xấu gì đây, nàng còn lâu mới làm vợ hắn!
"Không phải ngươi đi tìm vợ sao?" Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói: "Thế nào rồi? Không ai nguyện ý làm vợ của ngươi à?"