“Tiểu Phong, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lam Y Nhân vẫn rất nhu hòa, nhìn ra được là người quen gọi điện thoại tới
Chỉ là rất nhanh, giọng điệu của nàng không vui: “Ai nói với ngươi vậy? Quang Tây? Chuyện ta ở cùng với ai không liên quan tới hắn và không liên quan tới ngươi!”
Dừng lại mấy giây, Lam Y Nhân lại mở miệng, hơi không kiên nhẫn: “Đi đi, đừng xen vào việc của người khác nữa, ta cúp máy đây!”
Lam Y Nhân trực tiếp cúp máy, đặt điện thoại di động lên bàn, vẻ mặt lại có hơi khó coi.
“Vợ Tiểu Y Y, muốn ta đánh em trai nàng một trận không?” Hạ Thiên nghiêm túc hỏi.
“Ngươi có thể đừng chỉ biết đánh người được không...” Lam Y Nhân hơi cạn lời, sau đó lại hơi buồn bực: “Làm sao ngươi biết là em trai ta gọi điện thoại cho ta?”
“Vợ Tiểu Y Y, làm sao ngực nàng to như thế mà trí thông minh có chút không ổn vậy? Không phải trong điện thoại hắn gọi nàng là chị hai sao?” Hạ Thiên có chút buồn bực.
“Làm sao ngươi có thể nghe được lời hắn nói?” Lam Y Nhân có hơi mơ hồ.
“Vợ Tiểu Y Y, tất nhiên là lỗ tai ta tốt đó.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó tự lẩm bẩm: “Thế giới này hình như không đúng lắm, ta nhớ rõ ràng là ngực lớn có não, ngực càng lớn càng thông minh, nhưng vì sao đến trên người vợ Tiểu Y Y lại hơi sai chứ?”
Lam Y Nhân rất muốn đánh Hạ Thiên một trận, tên khốn này nói lộn xộn cái gì đó, nàng chỉ nghe người ta nói ngực to mới không có não, mặc dù nàng không đồng ý với ý kiến này, nhưng cái logic ngực càng to càng thông minh này, nàng tuyệt đối không tin.
Hơn nữa, làm sao tên khốn này lại chỉ quan tâm đến ngực của nàng to?
May vào lúc này, phục vụ bắt đầu đặt món ăn lên, mà Hạ Thiên ăn bữa trước đó vẫn chính là lúc ở sân bay tối hôm qua, mặc dù đối với hắn không ăn cơm cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bây giờ thật ra hắn cảm thấy hơi đói.
Dù sao, hôm nay, hắn vừa chạy từ thành phố Giang Hải tới đây, cũng tiêu hao không ít thể lực.
Số lượng món ăn ở nơi này rất nhiều, từ điểm tâm đến salad rồi món chính còn có món điểm tâm ngọt, người bình thường ăn không hết, không phải sao, Lam Y Nhân vẫn không ăn hết, nhưng nàng cũng không lãng phí, bởi vì Hạ Thiên đã ăn xong phần của bản thân, rồi ăn luôn cả phần của Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân đối với việc này hơi im lặng, nhưng không có cách với Hạ Thiên, tiếp theo, Hạ Thiên cũng không muốn ăn nữa, tóm lại, sau đó Lam Y Nhân trả tiền, rời khỏi nhà hàng với Ha Thiên.
“Hạ Thiên, buổi chiều ngươi chuẩn bị đi nơi nào?” Lam Y Nhân hỏi.
“Vợ Tiểu Y Y, nàng đi đâu ta sẽ đi đó.” Hạ Thiên thuận miệng đáp, vợ Tiểu Y Y đi đâu thì tất nhiên hắn sẽ đi theo Lam Y Nhân, hắn phải nhanh chóng theo đuổi được người vợ này, sau đó có thể bắt đầu tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.
Chờ khi tu luyện thành công Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, Thần Tiên Tỷ Tỷ, Muội Muội Chân Dài, Băng Băng, Mị Nhi của hắn đều sẽ trở về, sau đó, hắn có thể tiếp tục cuộc sống hạnh phúc trước kia.
Kiểu cuộc sống đó, làm sao cũng sẽ không chán.
Hạ Thiên đang hoài niệm cuộc sống hạnh phúc trước kia, Lam Y Nhân lại bắt đầu có hơi nhức đầu, tên khốn này giống như thật sự muốn quấn lấy nàng.
“Chuyện đó, Hạ Thiên, ngươi không đi tìm Y Tiểu Âm sao?” Lam Y Nhân không nhịn được hỏi.
“Vợ Y Y đi mất rồi.” Hạ Thiên cũng không giấu diếm, thuận miệng đáp.
“Đi rồi?” Lam Y Nhân sững sờ: “Không phải nàng vừa tới thành phố Quế sao? Tại sao lại đi?”
“Vợ Y Y tương đối bận rộn, cho nên lại đi tiếp.” Hạ Thiên đáp.
Lam Y Nhân âm thầm nghĩ, không phải vì nhìn thấy tên khốn này đã chạy chứ?
Khoan nói, Lam Y Nhân vẫn đoán được một phần nguyên nhân, cho dù Y Tiểu Âm không có việc gì ở phía bên đó, nhìn thấy Hạ Thiên ở đây thì nàng cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi.
“Ta muốn đi bên kia trước, ngươi đi cùng chứ.” Lam Y Nhân suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định mang Hạ Thiên tới câu lạc bộ tư nhân của nàng.
“Được.” Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến.
Trong khi hai người nói chuyện thì đã đi tới ven đường, Lam Y Nhân chuẩn bị bắt xe taxi, nhưng vào lúc này, một chiếc Land Rover lái tới.
Xe dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi vẫy tay về phía bên này.
“Chị hai, lên xe.” Giọng nói của người thanh niên trẻ tuổi kia làm cho Hạ Thiên nghe rất quen, chính là người gọi điện thoại cho Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân còn chưa lên tiếng, bên trong lại truyền ra một giọng nói: “Đm, chính là tên khốn khϊế͙p͙ kia, tối hôm qua chính là hắn đánh ông đây!”
Ngồi ở vị trí kế tài xế cũng là người đàn ông trẻ tuổi, hắn một bên gầm thét, một bên đẩy cửa xuống xe, sau đó hắn đã chỉ vào Hạ Thiên: “Nhóc con, ông đây tìm ngươi lâu rồi, ngươi lại dám đánh ta, ông đây không gϊếŧ ngươi là không được... Á!”
“Ngươi, con mẹ nó ngươi lại đá ở đây....” Người đàn ông trẻ tuổi nói còn chưa dứt lời, đã ngất xỉu.
Lam Y Nhân trợn tròn mắt, mà em trai của Lam Y Nhân lại muốn điên rồi.
“Chị hai, hắn chính là Hạ Thiên kia sao?” Em trai Lam Y Nhân thiếu chút nữa đã chửi mẹ, tuy nhiên nhìn thấy Hạ Thiên và Lam Y Nhân đi cùng một chỗ, trên đại khái hắn đã đoán được thân phận của Hạ Thiên, mới không có mắng.
“Không sai, hắn chính là Hạ Thiên.” Lam Y Nhân đáp.
Quay đầu nhìn Hạ Thiên, Lam Y Nhân nhịn không được hỏi: “Trước kia ngươi gặp qua Liễu Hào rồi à?”
“Vợ Tiểu Y Y, ngươi nói tên ngu ngốc trên mặt đất sao?” Hạ Thiên hì hì nở nụ cười: “Tối hôm qua gặp qua hắn, hắn nói cướp vợ của ta, nên ta đánh hắn.”