Chương 4: Đồ chơi không chịu chơi.

- Không, không muốn....

Mãnh Hổ trong ánh mắt hiện lên một tia cầu khẩn.

- Ngươi nói không muốn liền không muốn, vậy ta không phải rất mất mặt sao?

Hạ Thiên lắc lắc đầu:

- Không thì trước luyện hai ba lần đi!

Răng rắc, răng rắc....

Liên tục qua mấy lần, Mãnh Hổ cuối cùng cũng kêu thảm mà hôn mê. Lúc này bàn tay hắn mới rời khỏi ngực Diệp Mộng Oánh. Nàng nhìn hắn mà có chút thổn thức. Nàng không ngờ lại kí©h thí©ɧ trong tình huống như vậy, và giờ lại có chút hụt hẫng.

Bốn người cầm thiết côn mấy lần tưởng xông lên, nhưng cuối cùng vẫn là không dám động thủ.

- Thật là không có tí nào chịu đựng, nhanh như vậy đã ngất rồi.

Hạ Thiên có chút chơi còn chưa đủ, ngồi xổm xuống dùng tay vỗ nhẹ hai cái lên đầu của Mãnh Hổ:

- Ê, tỉnh lại đi!

Mãnh Hổ thật đã tỉnh lại, nhìn đến Hạ Thiên đang cười cười, miệng môi của hắn một trận lẩy bẩy muốn nói cái gì lại một chữ cũng nói không ra.

Hạ Thiên xán lạn khẽ cười:

- Mãnh Hổ đại ca, hiện tại đã biết cái gì gọi là tới trước đến sau rồi chứ?

- Biết, đã biết!

Mãnh Hổ cuối cùng cũng nói thành lời, thanh âm run rẩy, đầy mặt mồ hôi hiện ra rất đau đớn:

- Đại...đại ca, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, bây giờ có cho tiền tiểu đệ cũng không dám cùng anh tranh nữ nhân.

- Ừhm, ngược lại ngươi còn là biết thức thời.

Hạ Thiên hài lòng gật gật đầu.

- Vậy, đại ca... anh... anh có thể tha mạng cho em được không?

Tâm thần Mãnh Hổ khẽ rung.

- Cái này thì....

Hạ Thiên khẽ cười hì hì, sau đó lắc lắc đầu:

- Không thể!

"A!" Mãnh Hổ muốn khóc mà không được:

- Đại ca, anh… anh muốn như thế nào?

Hạ Thiên đứng lên:

- Dám có chủ ý với lão bà của ta chỉ có hai cái kết cục.

- Hai kết cục?

Mãnh Hổ thanh âm phát run.

- Thứ nhất là biến thành người chết, thứ hai đó là biến thành thái giám, ngươi muốn chọn cái nào?

Hạ Thiên khẽ cười hì hì.

Mãnh Hổ sắc mặt xám trắng:

- Đại ca, có thể không chọn được không?

- Thôi, ngươi cũng không cần chọn bởi vì ngươi chọn cũng không được.

Hạ Thiên lắc lắc đầu:

- Tam sư phụ không thích ta gϊếŧ người, cho nên ta quyết định giữ lại cái mạng cho ngươi, biến ngươi thành thái giám là được rồi.

Vừa nói chuyện, Hạ Thiên cũng nhấc chân lên đạp hướng về phần háng của Mãnh Hổ.

- Không muốn.... A........

Mãnh Hổ hét lên một tiếng kinh thiên động địa rồi lại tiếp tục hôn mê.

Hạ Thiên quay người lại nhìn bốn tên thủ hạ của Mãnh Hổ.

- Đại ca tha mạng!

Bốn người cùng lúc run cầm cập, sau đó cùng lúc xin tha, lúc này bọn họ đã hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn động thủ.

- Đừng sợ, ta cũng không thèm đánh các ngươi.

Hạ Thiên xán lạn khẽ cười:

- Các ngươi đi ra mở cửa cho ta.

- Vâng, đại ca!

Bốn người như được đại xá, nhanh chóng làm theo lời của Hạ Thiên.

Cửa mở ra, Hạ Thiên liền phát hiện thấy ngoài cửa có thêm một chiếc xe, mà hai tên tiểu tử sửa xe kia lại đang ở trước chiếc Audi của Diệp Mộng Oánh, chẳng qua không phải thay lốp xe mà là tháo luôn cả hai chiếc bánh xe còn lại.

- Bọn họ đang làm gì vậy?

Hạ Thiên không vui hỏi.

- Đại ca, là Hổ ca trước đó dặn dò, bảo bọn họ đem tất cả bánh xe của các anh đều tháo ra, đề phòng vạn nhất.

Một người gấp gáp trả lời, sau đó liền hướng bên kia hét lớn một tiếng:

- Đại Lưu, Tiểu Đỗ, các ngươi lăn qua đây cho lão tử!

- Cường ca, có việc gì?

Đại Lưu cùng Tiểu Đỗ liền chạy tới trước mặt mọi người cung kính hỏi.

- Nhanh ra mắt đại ca, đại tẩu!

Cường ca chỉ chỉ hướng phía Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh.

- Cái này.....

Đại Lưu cùng Tiểu Đỗ chốc lát đều không có phản ứng.

"Bốp bốp..." Cường ca liền cho Đại Lưu cùng Tiểu Đỗ mỗi người một cái bạt tai:

- Nhanh lên!

- Vâng, Cường ca!

Hai người muốn khóc không được, tiểu tử không phải vừa mới ở trên chiếc xe kia ư? Làm sao đột nhiên lại biến thành đại ca của bọn họ chứ?

Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng cúi người gật đầu đối với Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh chào hỏi:

- Đại ca!

- Đại tẩu !

Đại Lưu không quên liếc nhìn Diệp Mộng Oánh. Cái chạm nhẹ vào mông nàng làm hắn ngây ngất từ nãy. Hắn thấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh đang ửng hồng thì càng thèm muốn.

Hắn chỉ là một tên cùi bắp, từ trước giờ thậm chí còn không cơ hội gặp được ai đẹp như Diệp Mộng Oánh chứ đừng nói còn được chiêm ngưỡng qυầи ɭóŧ và dí mũi vào mông nàng.

Diệp Mộng Oánh vẫn còn chưa nguôi cơn kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi. Nàng muốn đi rửa ráy cho cơ thể hạ hỏa. Nàng hướng đến hỏi :

- Nhà vệ sinh ở đâu ?

Đại Lưu như trở nên thông minh và bạo gan hơn. Hắn nhanh nhảu trả lời :

- Đại tẩu không phiền để em chỉ đường, bên trong gara này hơi rắc rối.

Diệp Mộng Oánh nghĩ tên này cũng không dám làm gì mình liền gật đầu và nói :

- Dẫn đường nhanh ta còn phải đi sớm.

Đại Lưu nhanh nhẹn đi trước dẫn đường. Khi đến nơi hắn chỉ vào và cung kính nói :

-Mời đại tẩu !

Diệp Mộng Oánh liền mở cửa bước vào, khóa chốt cửa cẩn thận. Đại Lưu không hề rời đi. Hắn đứng bên ngoài mỉm cười gian mãnh.

Diệp Mộng Oánh từ từ vén váy lên rồi tụt qυầи ɭóŧ ren đỏ của nàng xuống. Nàng đỏ mặt khi thấy đáy quần vẫn ẩm ướt. Treo qυầи ɭóŧ lên móc gần đó, nàng rút khăn trong người ra rồi mở vòi nước để lau qua l*и cho sạch thì bỗng không thể vặn nổi vòi nước. Diệp Mộng Oánh dùng hết sức cũng không thể vặn nổi.

Bỗng bên ngoài có tiếng Đại Lưu :

- Đại tẩu em quên mất là vòi nước đó rất khó mở, phải dùng sức của đàn ông mới mở được. Đại tẩu có cần em giúp không ?

Diệp Mộng Oánh nhíu mày định bảo hắn ra ngoài gọi Hạ Thiên nhưng thấy hơi phiền, nàng đang cần nhanh chóng rời khỏi đây.

– Vào làm cho ta nhanh đi.

Diệp Mộng Oánh miễn cưỡng nói.

Nàng định mặc lại qυầи ɭóŧ nhưng nghĩ tên này chỉ vào vặn xong ra luôn nên chỉ kéo váy xuống rồi mở khóa chốt.

Đại Lưu vào nhanh như một cơn gió. Hắn cũng không ngu gì vặn vòi ngay mà lặng lẽ quan sát. Hắn sung sướиɠ cực độ khi thấy qυầи ɭóŧ của Diệp Mộng Oánh đang treo lên ngay cạnh hắn. Hắn liền nhanh tay với lấy qυầи ɭóŧ và giả vờ ngạc nhiên nói :

-Ủa sao trong này lại có quần này nhỉ ?

Diệp Mộng Oánh bỗng bất ngờ không nói được gì, hơi xấu hổ mặt hơi hồng lên. Đại Lưu cười thầm trong lòng rồi đưa luôn lên mũi hít lấy hít để. Diệp Mộng Oánh đứng người, quên mất luôn là nhiệm vụ của hắn vào đây mở vòi nước.

Nàng ngẩn ngơ nhìn gương mặt xấu xí và cái mũi của Đại Lưu đang hít lấy hít để đáy qυầи ɭóŧ của nàng. Cảm giác kí©h thí©ɧ bỗng ngay lập tức ùa về. Đầu nàng bỗng chốc trống rỗng. Hai chân nàng vô thức khép lại, hạ thể nóng bừng. Lòng nàng muốn chấm dứt ngay nhưng không hiểu sao xen vào là cảm giác rạo rực khó tả.

- Ôi thơm quá !

Đại Lưu vừa hít vừa nói và rồi hắn lè lưỡi ra liếʍ liếʍ đáy chiến qυầи ɭóŧ ren đỏ quyến rũ. Ánh mắt Diệp Mộng Oánh như mê man theo chiếc lưỡi của hắn. Nàng như khỵu xuống, trong đầu nàng bây giờ như đang tưởng tượng ra chiến lưỡi của Đại Lưu đang liếʍ l*и nàng vậy. Dâʍ ŧᏂủy̠ ngay lập tức rỉ ra.

Dĩ nhiên những cảm xúc của Diệp Mộng Oánh không qua được mắt Đại Lưu. Hắn tuy là tên tiểu tốt ở trong nhóm du côn này nhưng lại là tên hay đi kiếm “chị em” bên ngoài nhất. Đại Lưu quay ra nhìn Diệp Mộng Oánh cười đểu giả :

- Đại tẩu, quần của đại tẩu đúng ko ?

Diệp Mộng Oánh vẫn đang đầy kí©ɧ ŧìиɧ trong người, ấp úng :- Ta…. Ta….

Đại Lưu liền tiến gần hơn với bộ dạng lưu manh, dí sát mặt vào Diệp Mộng Oánh mà to gan thì thầm :

-Mùi ở đáy quần thơm quá, l*и đại tẩu chắc thơm lắm, để đệ rửa dùm cho…

Diệp Mộng Oánh như mất nhận thức, người cứng đờ, chỉ biết lùi về sau mà gần như không biết làm gì. Nghe tên lưu manh khẩu da^ʍ mà nàng càng rạo rực, mặt đỏ hồng dâʍ ŧᏂủy̠ đã tràn xuống cả đùi.

Đại Lưu chớp ngay thời cơ, vục mặt vào ngực Diệp Mộng Oánh. Tay hắn nhanh như chớp cởi cúc áo sơ mi của nàng. Bị tấn công bất ngờ, Diệp Mông Oánh càng nhũn ra, ngực nàng như có lửa đốt. Ba hàng cúc áo được bung ra, giải phòng bầu vυ" căng tràn của nàng.

Đại Lưu nín thở ngột ngạt trước trước hai bầu vυ" như muốn phá tung chiếc áσ ɭóŧ đỏ rực. Hắn mạnh tay vạch một bên áσ ɭóŧ ra, núʍ ѵú hồng nhạt đang căng cứng hiện ra. Diệp Mộng Oánh mở to mắt nhìn Đại Lưu chu mỏ ra ngậm vào mυ"ŧ chùn chụt, lưỡi đá quanh núʍ ѵú.

Diệp Mộng Oánh thở hắt ra, ngực ưỡn lên cho tên lưu manh thưởng thức. Đầu nàng bây giờ trống rỗng, chỉ tràn ngập kɧoáı ©ảʍ của một bên vυ" đem lại. Đại Lưu tham lam đẩy chiếc áσ ɭóŧ lên trên. Hai bầu vυ" được giải phòng bưng ra trước mặt hắn.

Đại Lưu si mê nhìn tòa thiên nhiên trước mặt. Hắn không ngờ lại có diễm phúc như vậy. Diệp Mộng Oánh nhắm mắt mà quên đi bản thân. Đại Lưu lại vục mặt vào bầu vυ", tay và miệng hắn tha hồ dày vò bầu vυ" thơm tho của Diệp Mộng Oánh.

-Biểu tỷ ơi….

Tiếng Bối Bối gọi…..

Diệp Mộng Oánh giật mình tỉnh giấc, đẩy nhanh tên lưu manh ra, sửa sang lại quần áo chạy ra nhanh ra ngoài mà quên luôn chuyện lấy lại qυầи ɭóŧ và rửa ráy.

- Đại ca, xe sửa xong rồi, anh còn muốn phân phó gì không?

Cường ca cẩn thận dò hỏi.

- Đưa hắn lên trên xe đi.

Hạ Thiên chỉ Tô Tuấn Phong ở chỗ không xa, gia hỏa này vẫn còn nằm trên đất hôn mê, mà Tô Bối Bối cùng Diệp Mộng Oánh đang ngồi bên cạnh của hắn.

- Tam ca, tam ca, mau tỉnh lại đi!

Tô Bối Bối đầy mặt lo lắng:

- Biểu tỷ, tam ca sẽ không sao chứ?

- Yên tâm hắn không chết được.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Đợi đến lúc chúng ta đến Giang Hải, hắn cũng sẽ tỉnh lại.

- Làm sao ngươi biết?

Tô Bối Bối không tốt nói.

- Ta là thần y mà!

Hạ Thiên không có chút nào khiêm tốn.

- Ngươi lại nói...

Tô Bối Bối vừa muốn nói Hạ Thiên lại nói khoác, chỉ là nói được một nửa lại phải ngừng lại, sự tình vừa mới xảy ra khiến cho nàng ý thức được, gia hỏa này thật ra cũng có chút bản sự.

- Bối Bối, không cần biết ra sao, trước hết cứ đưa Tuấn Phong về Giang Hải lại nói đi!

Diệp Mộng Oánh cuối cùng mở miệng. Từ lúc chạy ra ngoài nàng không dám nhìn ai. Chân nàng luôn khép nép vì không mặc qυầи ɭóŧ và dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn ướŧ áŧ.

- Ừhm.

Tô Bối Bối cũng chỉ đành chịu, thực ra nàng cũng không có biện pháp khác vì quanh đây căn bản không có bệnh viện.

Mấy người Cường ca xếp thành một hàng đứng tại ven đường, cùng lúc khom người:

- Đại ca, đại tẩu đi thong thả!

Diệp Mộng Oánh khuôn mặt không khỏi khẽ hồng, liền nhấn ga khởi động xe chạy đi.

**** **** ****

Chiếc Audi màu đen của Diệp Mộng Oánh tiếp tục chạy trên quốc lộ 107, trong xe vẫn như cũ có bốn người, nhưng không khí trong xe đã không còn giống như lúc trước, sự việc vừa mới xảy ra đã tạo cho tâm lý của Diệp Mộng Oánh xung kích rất lớn, cho đến bây giờ, Diệp Mộng Oánh còn chưa hoàn toàn tiếp thụ hết mọi việc vừa xảy ra. Nghĩ đên giây phút với tên lưu manh mà nàng ửng đỏ

"Hắn đến cùng là ai?" Diệp Mộng Oánh một bên lái xe, một bên dùng ánh mắt quan sát Hạ Thiên đang ngồi bên cạnh, vừa mới xảy ra sự tình lớn như vậy mà Hạ Thiên lại vẫn một bộ dạng hời hợt, dường như việc gì cũng chưa có xảy ra.

- Hạ Thiên, vừa rồi thật cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi, ta sợ rằng...

Diệp Mộng Oánh nói cảm ơn rất thật lòng thật ý, giờ phút này nàng đã bắt đầu cảm thấy rất may mắn khi trước mình đã cho Hạ Thiên lên xe.

- Mỹ nữ tỷ tỷ không cần cảm ơn, lấy thân báo đáp là được rồi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

"Ách....." Diệp Mộng Oánh lập tức không nói được gì, gia hỏa này đến cùng là người gì vậy, có ai lại trực tiếp như hắn không?

- Này, ngươi đừng tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nha!

Tô Bối Bối bất mãn kêu lên:

- Biểu tỷ, không cần cảm ơn hắn, em còn muốn tìm hắn tính sổ đây!

- Hạ Thiên, ngươi đến Giang Hải lần nào chưa?

Diệp Mộng Oánh đột nhiên hỏi.

- Đến rồi, trước kia lúc ta ba tuổi là ở tại Giang Hải.

Hạ Thiên trả lời.

- Nói như vậy là nhà ngươi cũng ở Giang Hải?

Diệp Mộng Oánh tiếp tục hỏi.

- Hình như là vậy, sự tình trước kia lúc ba tuổi ta không nhớ rõ lắm.

Hạ Thiên gãi gãi đầu, bộ dáng có chút phiền não.

- Sau khi ngươi ba tuổi cũng không có về qua nhà ư?

Diệp Mộng Oánh có chút kỳ quái hỏi.

- Sau khi ba tuổi, ta đều một mực ở trên núi đến hôm nay mới xuống đây.

Hạ Thiên gật gật đầu.

- Trên núi nào?

- Đây là bí mật không thể nói.

Hạ Thiên nói.

- Hạ Thiên, ngươi biết Kiều Tiểu Kiều đang ở đâu chứ?

- Lần trước lúc chuẩn bị xuống núi, lão bà nói với ta muốn ta đến đại học Giang Hải tìm nàng.

Hạ Thiên nhìn vào Diệp Mộng Oánh:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, lát nữa tỷ có thể đưa ta đến cổng đại học Giang Hải được không?

- Đần độn, hiên tại đại học....

Tô Bối Bối muốn nói cái gì đó.

- OK, ta sẽ đưa ngươi tới đại học Giang Hải!

Diệp Mộng Oánh liền nháy mắt đối với Tô Bối Bối chặn đứt lời nàng đang nói, không để cho nàng nói hết câu.

- Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ.

Hạ Thiên hiển nhiên rất vui vẻ.

Tô Bối Bối không ngừng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra tên gia hỏa này rất nghèo, ngay cả xe cũng chưa ngồi bao giờ, trong lúc đó nàng liền nghĩ ra một chủ ý.