Tôi không thể nhớ mùa hè năm đó kết thúc như thế nào, bởi vì những ký ức đó luôn rất lộn xộn, tôi chỉ nhớ rằng mình bị bố mẹ cưỡng bức về nhà, lúc đó còn nửa tháng trước khi tôi đến trường đại học để báo danh.
Nửa tháng sau khi về nước, tôi nhốt mình trong phòng ngủ ngoại trừ lúc đi WC thì không bước ra ngoài nửa bước.
Mẹ tới gọi tôi đi ăn, tôi không để ý tới, nói chuyện với tôi, tôi cũng chẳng quan tâm.
Sau đó thì thế nào nhỉ?
Bố đánh tôi chỉ vì tôi “không hiểu chuyện”. Ông nói, “Chúng ta biết con đến nơi đó bị ủy khuất, nhưng con cũng không suy nghĩ vì sao ba mẹ lại đưa con đi sao, con như bây giờ, đáng không?”
Ông cũng nói “Con cảm thấy oan ức, cảm thấy tức giận, con cảm thấy mình có tư cách này sao? Nếu như con không phải không đi chính đạo, chúng ta sao lại đưa con đến chỗ đó?”
Lúc ông ấy nói, mẹ ở một bên khóc lóc, bà khóc xong, còn nói, “Tạo sao con lại không hiểu chuyện như vậy, chúng ta đều là vì muốn tốt cho con?”
Nhìn xem, những bậc cha mẹ như vậy, làm sao tôi có thể hòa giải với họ?
Lúc đó, tôi cảm thấy rất có lỗi với Tống Nguyên Tây, tôi không thể làm những gì mà anh yêu cầu.
Nửa tháng ấy, tôi thực sự đã trải qua rất tệ, và cũng không khá hơn so với tháng rưỡi trước.
Tôi không ngủ được, dễ sợ hãi, cáu kỉnh và lo lắng, không mở miệng nói chuyện, chỉ cần nhắm mắt lại là gặp ác mộng.
Lúc đó, tôi cảm thấy như mình bị thực sự bị bệnh tâm thần vậy, cũng không có ai quan tâm, bố mẹ bận bịu thất vọng vì thế cũng chẳng đếm xỉa đến tôi có sống hay có khỏe mạnh hay không.
Kỳ thực, tôi không hề muốn đến báo danh chút nào, tôi không biết liệu mình có thể còn hưởng thụ được cuộc sống của người bình thường hay không.
Tôi rất sợ đi ra ngoài, sợ gặp mọi người, sợ giao tiếp, sợ đủ thứ.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi, vì tôi nhớ lời nhắn Tống Nguyên Tây để lại, tôi không thể hòa giải được với gia đình, nhưng ít nhất tôi có thể đi học trở lại.
Năm nhất đại học, mẹ xin nghỉ việc và thuê nhà ở khu đối diện trường, mẹ bảo tôi phải về nhà sau giờ học và không được ở ký túc xá.
Bà ấy cảm thấy trong ký túc xá toàn là nam sinh, tôi sẽ nói chuyện yêu đương với họ.
Bà ấy cũng không bao giờ cho tôi đến nhà tắm công cộng, hay để tôi và các bạn cùng lớp tham gia các hoạt động, bà cảm thấy tôi phải tránh xa những người cùng giới, bà ngu muội đến mức tôi nghi ngờ bà vốn là kẻ thù của tôi.
Ngày nào chúng tôi cũng cãi nhau, lúc cãi vã căng thẳng bà ấy lại khóc, khi bà khóc thì tôi chỉ muốn đi ra ngoài và không bao giờ quay lại nữa.
Tuy nhiên, tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào, nhưng tôi vẫn phải đến trường, bà ấy muốn tìm tôi, thật quá dễ dàng.
Có lần, tôi không thể chịu đựng được nữa, sau khi bà ấy mắng vì thấy tôi nói chuyện với con trai, tôi đã cầm dao.
Dù gì bà ấy cũng là mẹ tôi, tôi không thể đối xử với bà không ra gì, chỉ có thể tự làm thương tổn mình.
Con dao cứa vào cổ tay tôi, lúc đó bà mới ngừng khóc, ngẩn người tại đó, máu me loang lổ khắp nơi.
Chờ bà hồi phục lại tinh thần, kêu khóc gọi xe cấp cứu, sau đó, bà ấy không còn tranh cãi với tôi, nhưng cũng không định buông tha cho tôi.
Bà ấy vẫn sẽ tiếp tục hỏi hôm nay tôi nói chuyện với ai, là trai hay gái, hỏi tôi có cô gái nào mà bản thân thích không, thậm chí nếu tôi có nhu cầu trong lĩnh vực đó, bà ấy có thể tìm người cho tôi.
Đây là mẹ ruột của tôi, tôi thường tự hỏi liệu rốt cuộc có phải là thật hay không.
Sau kì hai năm nhất đại học, tôi không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu tìm một công việc làm thêm và tiết kiệm tiền một cách điên cuồng, khi năm thứ hai bắt đầu, tôi đã tự đóng học phí và tự lo sinh hoạt phí. Tôi không thể quay về cái nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách kia nữa, đó là một căn nhà ma ám, mỗi lần trở về đều khiến tôi phát điên.
Ta không để ý đến bà nữa, quay về lại trường học.
Bà ấy đến trường nháo, hỏi những người bạn cùng phòng về mối quan hệ của họ với tôi như một kẻ thần kinh. Vốn dĩ không ai biết tôi là đồng tính, nhưng giờ thì tất cả mọi người đều biết.
Chúng tôi là ký túc xá bốn người, ba người còn lại đều là bạn học cùng lớp, bình thường tôi cũng không thân gì với họ, không có cơ hội cũng chẳng có tâm tình mà đi làm quen.
Khi bà ấy đến nháo, tôi nghĩ bạn học sẽ cảm thấy phiền, sẽ xa lánh vì xu hướng tính dục của tôi, không nghĩ tới chính là, ba người bọn họ đóng cửa phòng ký túc xá, xoa dịu người mẹ đang nóng nảy của tôi, sau khi bà rời đi, liền an ủi tôi.
Sau đó, mẹ thường xuyên đến, nhưng vì là ký túc xá nam nên rất khó vào, các bạn cùng lớp khi nhìn thấy bà ở dưới ký túc xá đều gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi cân nhắc xem có nên về hay không.
Tôi đương nhiên không trở về.
Tôi cũng không muốn thấy bà.
Cho đến mùa đông năm đó, cuối cùng bà ấy cũng từ bỏ, bà gọi cho tôi và nói bà ấy sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa.
“Con đối với mẹ quá tàn nhẫn.” Bà ấy nói, “Mẹ hết lòng vì con, công việc cũng không cần, mà đến ở cạnh con, con ngược lại thì sao, dùng cách này báo đáp.”
Bà ấy nói,” Mẹ đang làm chuyện có lỗi với con sao? Con ngay cả gặp cũng không muốn gặp mẹ. Được rồi, nếu đã như vậy, mẹ sẽ về, bố mẹ đã cố hết sức những cũng không được, vậy bố mẹ cũng chẳng quản nữa.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khi tôi biết bố mẹ sẽ không quản tôi nữa, và từ giờ trong cái nhà ấy cũng chẳng có tôi nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi cảm thấy mình ngột ngạt rất lâu rồi cuối cùng cũng được hô hấp, cảm thấy mình chết đi và rồi được sống lại.
Tôi nói: “Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên sau hơn hai năm, tôi nói chuyện với bà ấy một cách hòa bình, và cũng là lần đầu tiên tôi nói “cảm ơn” với bà.
Những ngày sau đó dễ chịu hơn rất nhiều, cũng mệt mỏi hơn rất nhiều.
Tôi thực sự không trở về, cũng thực sự giả vờ rằng mình không có cha mẹ, không có nhà.
Tôi biết nhiều người cảm thấy tôi như vậy rất bất hiếu, nhưng tôi không thể sống trong một mái nhà như vậy được, họ đã bỏ rơi tôi trước.
Ngoài giờ học, tôi đi làm thêm, tự kiếm tiền học phí và sinh hoạt.
Những ngày đó thực sự mệt mỏi, nhưng không khổ, tôi đã trải qua rất vui vẻ.
Kỳ nghỉ đông, ký túc xá của trường không cho ở, các tòa nhà đều đóng cửa, tôi không còn chỗ nào để đi, lớp trưởng gọi điện cho tôi mời tôi đến nhà anh ấy.
Anh ấy là bạn cùng phòng, rất rõ ràng chuyện của tôi.
Gia đình anh ấy chỉ có ông ngoại và anh ấy, ông ngoại anh ấy nói: “Con đến rồi, trong nhà thêm vui vẻ.”
Ba người chúng tôi cùng nhau đón Tết, trong ngôi nhà nhỏ đó, chúng tôi làm sủi cảo xem Xuân Vãn, chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, một năm lại qua, một năm mới lại bắt đầu, tôi nhìn điện thoại, nhưng vẫn không có tin tức của Tống Nguyên Tây.
Tôi chưa đổi số điện thoại di động, từ lúc về nhà đến lên đại học, mọi người đổi thành hết số điện thoại trong tỉnh, nhưng tôi lại không đổi.
Tôi đang đợi anh, anh chưa đến, tôi vẫn phải đợi.
Tối hôm đó tôi đang ngồi trên ban công xem pháo hoa, lớp trưởng hỏi tôi: “Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao anh ấy lại biến mất chưa?”
Tôi nói: “Anh ấy đi giải cứu thế giới.”
Khi tôi nói ra điều này, cũng chỉ là muốn đùa một chút, nhưng Tống Nguyên Tây thực sự đã cứu thế giới của tôi.
Lớp trưởng vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói: “Chúc cậu nhiều may mắn.”
May mắn của tôi đến vào mùa hè sau khi tôi tốt nghiệp năm cuối.
Khi đó, tôi vừa mới kết thúc kỳ thực tập, từ bỏ việc đi làm ở công ty, ở trong nhà kiếm sống bằng việc viết tiểu thuyết, tôi vẫn không thể ra ngoài giao tiếp với mọi người, hơn nữa mỗi lần mùa hè đến tôi đều cảm thấy rất tệ, nhiều lần không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, tôi như vậy đối với mọi người rất nguy hiểm.
Một mình làm việc ở nhà cũng tốt, tôi không phải ép mình đối mặt với cả thế giới.
Lớp trưởng và hai người bạn cùng phòng khác trở thành bạn thân của tôi, họ thường xuyên đến thăm tôi, mỗi lần đến họ đều mang theo đồ ăn đồ uống, họ theo tôi nói chuyện, nói một chút về công việc của họ, còn có cả chuyện tình cảm.
Lớp trưởng hỏi tôi: “Cậu vẫn còn chờ?”
Tôi nói: “Chờ chứ.”
Lúc đó tôi đang hút thuốc và ngồi trên giường, tôi nói: “Anh ấy hỏi tôi có tin anh ấy không, và tôi nói tôi tin. Nếu anh ấy đã nói sẽ đến tìm tôi, thì anh ấy sẽ đến, tôi tin điều đó. “
Trong những ngày đó, chờ đợi Tống Nguyên Tây đã trở thành động lực đển tôi tiếp tục sống.
Vào cuối mùa hè năm đó, tôi bắt đầu đi gặp bác sĩ, tình trạng tinh thần của tôi không cho phép tôi bỏ qua việc đó.
Khi kết thúc một đợt điều trị, điện thoại di động của tôi đổ chuông.
Mỗi lần có số lạ gọi đến, tôi cảm thấy rất lo lắng, tôi luôn nghĩ lần này sẽ là Tống Nguyên Tây, nhưng bốn năm qua đều thất bại, lần này tôi linh cảm chắc chắn rằng đó là anh.
Trả lời điện thoại, tôi đang đứng bên bồn hoa bên ngoài bệnh viện, nhìn về phía mặt trời nói: “Xin chào.”
Bên kia trầm mặc đã lâu, lâu đến mức tôi chỉ nghe tiếng hít thở liền có thể xác nhận đó chính là Tống Nguyên Tây.
Tôi ngay tại sân bệnh người người đến người đi, khóc không ra hình thù gì, nói: “Tống Nguyên Tây, là anh sao?”
Tống Nguyên Tây nói với tôi, “Khi thế giới không đứng về phía chúng ta, anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh em.”
Tôi chờ bốn năm, anh rốt cuộc cũng tới.
Gặp mặt không kích động như tôi tưởng, chúng tôi chỉ ôm nhau, ôm chặt lấy nhau ở ga tàu đông đúc, rồi anh hôn tôi.
Một số người nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên hoặc ghê tởm, nhưng như vậy thì đã sao, chúng tôi chỉ muốn hôn môi.
Anh so với lúc trước càng trắng hơn, mà thân thể nhìn tốt hơn rất nhiều.
Đột nhiên, tôi không thể nhận ra anh, anh nhìn tôi và nói: “Bây giờ trông em khỏe mạnh hơn nhiều”.
Rời khỏi nơi đó, ít nhất chúng tôi cũng giống như chết đi sống lại, cho dù vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh và năng động, nhưng khi nhìn nhau, trong mắt đều có ánh sáng.
Tôi dẫn anh về chỗ ở của mình, tôi hỏi anh ở đâu vậy.
Ngày đó chúng tôi yêu nhau trong căn nhà nhỏ của tôi, đó là lần đầu tiên của chúng tôi, vụng về mà hạnh phúc.
Sau khi kết thúc, mồ hôi đầm đìa ôm nhau, Tống Nguyên Tây nói với tôi, khi đó họ Khổng bỏ trốn, người được gọi là hậu thuẫn của hắn cố gắng dìm mọi chuyện xuống, Tống Nguyên Tây cùng Mạnh Nhất Hàng không cam lòng, cảm thấy không thể cứ thế buông tha hắn.
Họ đã đi tìm họ Khổng rất lâu, cuối cùng tìm thấy hắn ở quê nhà hắn.
Tống Nguyên Tây cùng Mạnh Nhất Hàng muốn gϊếŧ hắn nhưng không thành công, để lại tai họa ngàn năm không chết.
Sau đó, Tống Nguyên Tây và những người khác bị truy tố về tội “cố ý gây thương tích.” Tống Nguyên tây bị kết án 5 năm tù. Còn hơn 1 năm nữa anh mới được trả tự do. Tuy nhiên, do thể hiện tốt nên được giám án và ra tù trước thời hạn.
“Ngày nào anh cũng đếm ngày ra tù,” Tống Nguyên tây ôm và nói nhỏ vào tai tôi như bốn năm trước, “Anh nhớ em rất nhiều.”
Bốn năm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.
Tôi chưa cùng cha mẹ hòa giải, anh trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp được thả sau khi phóng thích, nhưng may mắn thay, chúng tôi vẫn còn sống.
Tống Nguyên Tây nói: “”Khi anh biết họ Khổng chưa chết, anh đã rất đau lòng và muốn tự tử, nhưng anh nhớ, anh bảo em đợi anh.”
Anh nói: “Anh không thể để cho em đợi cả đời được, nên anh phải tiếp tục sống.”
Tôi đã không còn yếu đuối như trước, nhưng nước mắt vẫn chảy ra không ngừng.
Tôi nói: “Trong bốn năm qua, em đã muốn tự tử không biết bao nhiêu lần, nhưng sợ anh gọi không ai trả lời nên cũng tiếp tục sống.”
Chúng tôi nhìn nhau dở khóc dở cười.
Tôi nghe thấy sự hô hấp của anh, và cảm thấy rằng cuộc sống mới bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Người chết đuối, cuối cùng cũng được cứu.
Chúng tôi đã lấy lại được hơi thở của mình.
【 Hoàn 】