Tin tức từ cảnh sát là cậu ấy bị tấn công tìиɧ ɖu͙© trước khi chết.
Đối với điểm này, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, nơi này là nơi sửa chữa đồng tính luyến ái, một nam sinh lại bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, đáng sợ nhất là khi chết đi, trong người vẫn còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của kẻ xâm phạm.
Tất cả mọi người bắt đầu suy đoán xem ai là người can đảm như vậy, rât nhanh, sau khi tra xét, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong là từ một trong rất nhiều trợ giảng.
Vì vụ tự tử này mà mọi “khóa học” và điều trị của chúng tôi buộc phải tạm dừng, về sự việc này, mỗi chúng tôi không khỏi vui mừng, nhưng không dám bộc lộ ra ngoài.
Chúng tôi mỗi ngày chứng kiến
cảnh sát tới tới lui lui, nhìn nơi cậu nam sinh kia tự tử được kéo đường cảnh giới, nhìn sắc mặt họ Khổng ngày càng khó coi, mỗi người đều đợi ngày được phóng thích.
Chúng tôi thấy ngày ấy sẽ đến sớm thôi.
Vì sự cố đó, tất cả các trợ giảng đều bị triệu tập, và hầu như không ai quản chúng tôi.
Mọi người ngoài mặt vẫn như thường, nhưng trên thực tế đều bắt đầu động thủ.
Nam sinh nằm trên giường số 2 trong ký túc xá của chúng tôi, sau vụ tai nạn mới biết, tên của cậu ấy là Mạnh Nhất Hàng, cậu ấy nói: “Cảnh sát chắc chắn sẽ đến để thẩm vấn chúng ta. Nếu cậu không muốn ở lại đây nữa, chúng ta sẽ cùng nhau lật ngược lại nơi này. “
Nếu là trước kia, tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên ủng hộ hắn, nhưng hiện tại xem thảm cảnh nhân sinh gần hai tháng, tôi cũng học được không nên dễ dàng đứng ra.
Xem đi, lương thiện cùng dũng khí của mọi người đều bị mài mòn rồi.
Mạnh Nhất Hàng nói, “Chúng ta chỉ có một cơ hội này.”
Cậu ấy nhìn tôi nói: “Nếu như lần này tôi không ra được, khả năng sẽ vĩnh viễn không ra được.”
Cậu ấy lại nhìn về phía Tống Nguyên Tây, muốn nói lại thôi.
Tống Nguyên Tây nói: “Trần Thị, em phải tự chăm sóc bản thân, những chuyện khác để anh lo.”
Anh luôn muốn bảo vệ tôi, nhưng tôi không biết phải làm thế nào mới đúng.
Ngày thứ ba, cảnh sát tìm thấy chúng tôi.
Chúng tôi đưa họ đến một căn phòng, căn phòng đó từng là phòng điều trị của chúng tôi. Ở đó, tôi buộc phải xem AV và buộc phải cởϊ qυầи để “kiểm tra tình hình”.
Ngay khi bước chân vào căn phòng này, tôi đã bắt đầu cảm thấy nôn nao, cảm giác ớn lạnh bắt đầu từ sống lưng và lan ra toàn thân.
Cùng đi với tôi là Tống Nguyên Tây và Mạnh Nhất Hàng, chúng tôi ngồi đối diện với họ, vừa ngồi xuống thì một cảnh sát hỏi: “Các cậu đều vàng và gầy. Có phải ăn không đủ no không?”
Ba người chúng tôi nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Cảnh sát nói: “Được rồi, đi thẳng vào vấn đề, cái chết của Chu Nguyệt, các cậu biết cái gì, đừng để tôi hỏi từng người một, nói những chuyện các cậu biết.”
Mạnh Nhất Hàng mở miệng: “Đây không phải là tự sát, là mưu sát.”
Chúng tôi là một đám bị người nhà vứt bỏ, chúng tôi ở đây, trải qua một quá trình mưu sát dài lâu.
Nghe những gì cậu ta nói, cảnh sát ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi một cách cẩn thận và hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Lần này, Tống Nguyên Tây dẫn đầu, anh nói: “Không chỉ có cậu ấy, chúng tôi cũng đang bị sát hại. “
Ngày hôm đó, Mạnh Nhất Hàng và Tống Nguyên Tây không ngần ngại nói về kinh nghiệm của chúng tôi trước mặt cảnh sát. Ba cảnh sát có mặt cau mày, một trong những nữ cảnh sát ở đó đã khóc.
Tống Nguyên Tây không không để tôi nói, anh luôn nắm tay tôi khi nói những điều đó.
Lần đầu tiên, tôi được nghe anh kể về bản thân.
Tống Nguyên Tây nói: “Năm nay tôi 19 tuổi và được gửi đến lần thứ hai. Lần đầu tiên là vào tháng 6 năm ngoái. Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc. Bố mẹ tôi biết tôi là người đồng tính. Họ cảm thấy tôi như vậy rất mất mặt, cho rằng tôi bị tâm thần, không biết nghe ai nói, có một nơi như vậy, liền gửi tôi đến đây. Nó được gọi là “Trung tâm phục hồi tâm lý”, nhưng thực sự là một trung tâm chỉnh sửa tìиɧ ɖu͙© đồng giới. Chúng tôi ở đây, uống thuốc hàng ngày, cứ ba bốn ngày sẽ bị sốc điện. Để điều trị, theo tôi được biết, có người đã bị cắt tinh hoàn. Năm ngoái, tôi ở đây hai tháng, sau đó, đi học trở lại, mẹ tôi thấy tôi cách đây hơn hai tháng, xu hướng tính dục không trở nên bình thường nên đã đình chỉ học, đem tôi về và nói lần này nếu không chữa khỏi thì bà sẽ không đến đón tôi nữa. “
Tôi đã nghe anh nói về những điều này. Sau khi nghe những gì anh ấy nói về sự” đối xử “mà anh đã phải chịu đựng, cuối cùng cũng hiểu, anh đã phải trải qua tất cả những gì tôi đã trải qua, vì vậy anh đặc biệt hiểu tôi, đặc biệt đau lòng cho tôi.
Chỉ có trải qua, mới biết được đau đớn và tuyệt vọng như thế nào, anh bảo vệ tôi, mong rằng ít nhất tôi có thể toàn vẹn mà trở ra.
Anh ở trên người tôi, nhìn thấy chính mình.
Tống Nguyên Tây nói: “Kỳ thực đã có vài người chết ở đây, tất cả đều là học sinh. Lúc trước có một cô gái chết, bọn họ dùng tiền để trấn áp. Khi tôi đến lần trước, họ …”
Anh dừng lại một chút, cúi đầu, siết thật chặt tay của tôi.
Tôi cảm giác được anh đang phát run, nhẹ giọng nói với anh: “Tống Nguyên Tây, không sao đâu.”
Tôi dùng lời an ủi của anh để an ủi. Anh siết chặt tay tôi và nói, “Mặc dù rất bất lịch sự, nhưng tôi nghĩ Chu Nguyệt đã bị trợ giảng đánh ngã trước khi chết, bởi vì trước kia đã xảy ra loại chuyện này, cầu xin các anh, các anh phải điều tra thật kỹ, đừng buông tha những người đó. “
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh nói:” Mùa hè năm ngoái, bạn tốt của tôi đã bị tra tấn đến chết như vậy. Tôi không biết lần này có phải những người tương tự đã làm chuyện như vậy không, nhưng tôi nhớ lần trước họ là ai. Và … “
Anh ngẩng đầu lên, hít sâu, vị kia nữ cảnh sát đi tới, đôi mắt đỏ bừng hỏi anh: “Em nói xem, còn gì nữa?”
“Bạn tôi tên là Hàn Hạc là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học khoa học của tỉnh năm ngoái. Sau khi chết, cha mẹ anh ấy cầm số tiền nơi này đưa cho, không truy cứu nữa. Anh ấy không tự tử mà bị bắt nạt khi còn sống. Anh ấy bị bắt nạt đến chết. Tôi sau khi đi ra ngoài, có đến đồn cảnh sát báo án, nhưng không ai để ý đến tôi.” Anh nhìn chằm chằm vào cảnh sát trước mặt, dừng lại một lúc, hỏi, “Các người sẽ quản chứ?”
Cứ như thể một thế giới đang sụp đổ, và chúng tôi bị mắc kẹt ở trong thế giới này. Cuối cùng tôi đã được nhìn thấy những người bên ngoài.
Tống Nguyên Tây luôn bảo vệ tôi, không cho tôi nói thêm, anh Mạnh Nhất Hàng ở giường 2 đứng trước mặt mọi người.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, cách đây không lâu, tôi thậm chí còn cảm thấy hơi tức giận vì Tống Nguyên Tây không muốn đứng lên phản kháng, thực tế anh thông minh và có trách nhiệm hơn tôi nghĩ.
Tôi là một người liều lĩnh, lúc đầu đã vô số rắc rối, còn anh luôn chờ đợi cơ hội.
Đúng vậy, chúng ta ở đây bị đóng cửa không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, việc trốn thoát gần như không thể, trừ phi chết đi, nếu thật sự không phải là vạn bất đắc dĩ, liệu ai nguyện ý đi chết?
Vì vậy, phản kháng trong quá khứ đã thất bại hết lần này đến lần khác, và bản thân tôi cũng thấy buồn cười lạ thường.
Có lẽ Tống Nguyên Tây vẫn không dễ dàng tin những người đó, khi đối mặt với cảnh sát, anh sẽ không để tôi nói chuyện, nhưng thật ra anh không cần lo lắng, anh biết nhiều hơn tôi biết rất nhiều.
Anh đã viết một danh sách cho viên cảnh sát và nói với họ rằng đây là người đã bắt nạt Hàn Hạc.
Tôi nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc trong danh sách, đột nhiên hiểu tại sao Tống Nguyên Tây ở đây, đôi khi anh còn dễ dàng hơn chúng tôi, một số trợ giảng thậm chí còn kiêng kỵ anh.
Nguyên lai bọn họ có nhược điểm ở trong tay của anh.
Tôi nhớ tới lời của Tống Nguyên Tây, lần trước đi ra ngoài, anh vì chuyện của Hàn Hạc mà đến báo án, nhưng không ai để ý tới, anh không có chứng cứ, không có gì, chỉ có một đôi mắt chứng kiến
tội lỗi, nhưng điều này chả làm nên được cái gì. Họ nghĩ rằng anh đang nhiêu loạn công vụ.
Không bao lâu, anh lại bị đưa trở về, mà Hàn Hạc, bị chết oan ức liền không cam lòng.
Trong gần hai tháng ở đây, Tống Nguyên Tây là cọng rơm duy nhất mà tôi có thể tóm lấy, tôi nghĩ về nụ hôn của anh trong nhiều đêm bị ác mộng đánh thức và lại ngủ thϊếp đi, nghĩ về khuôn mặt của anh trong những lúc tôi muốn tự tử, nỗ lực chống đỡ để sống sót.
Tôi chưa bao giờ biết anh phải trải qua những loại đau khổ gì, hàng ngày tôi phải đối mặt với kẻ sát nhân đã gϊếŧ bạn anh, anh còn thống khổ hơn cả tôi.
Khi nói chuyện với cảnh sát về những điều này, Tống Nguyên Tây trở nên bình tĩnh hơn, nhưng tôi lại càng buồn hơn.
Nơi này rốt cục đã phát sinh những chuyện gì? Tại sao những người trẻ tuổi và đáng yêu đều phải chết, mà những tên đao phủ đã gϊếŧ họ vẫn còn sống?
Cảnh sát nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ điều tra những chuyện này.”
Tống Nguyên Tây nhìn chằm chằm vào người cảnh sát đang nói chuyện, còn tôi thì nhìn anh chằm chằm.
Chúng tôi được gửi trở lại ký túc xá, lúc rời khỏi, tôi thấy mẹ đến.
Cái chết của Chu Nguyệt khiến trung tâm chỉnh sửa khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© này cuối cùng cũng bị lột bỏ lớp áo lộng lẫy, người trần như nhộng hiện ra trước mặt thế giới một cách chân thực nhất.
Các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin rầm rộ. Một số phương tiện truyền thông vô đạo đức đã nhân cơ hội để có được nhãn cầu và thậm chí chỉ tay vào đồng tính luyến ái, nhưng cũng có những phương tiện truyền thông theo đuổi công lý và sự thật.
Mẹ tôi biết chuyện này xảy ra chỉ khi nhận được cuộc gọi từ giới truyền thông, bà rất ít khi lên mạng và tất nhiên cũng không đọc tin tức nhiều, nếu không có báo chí hỏi con bà có ở đây không và có thể phỏng vấn bà không, bà vẫn không biết tôi đang ở đâu. Đó đã là một “trận động đất”. Có lẽ, tôi đã nhân cơ hội trốn thoát mà bà ấy không biết. Tôi không quay lại tìm bà. Chờ hết hai tháng kỳ hạn, bà ấy sẽ đến đón tôi, và bà sẽ thấy rằng ở đây chỉ còn lại một mảng phế tích.
Thế nhưng bà đến, bà không nói gì, những câu tôi muốn nghe bà cũng chẳng hề nói.
Ba người chúng tôi đi vào ký túc xá, mẹ ngồi ở trên giường của tôi, bà cầm trên tay “mã tấu” mà tôi phải mang theo trong lớp và tôi phải đọc thuộc lòng khi tôi “mắc lỗi” trong phòng phạt.
Tôi thấy bà, dừng lại ở cửa.
Bà thả đồ vật trong tay xuống, hỏi: “Sao lại gầy như vậy?”
Tôi tưởng bà đang quan tâm, nhưng câu tiếp theo lại là: “Về với mẹ, chúng ta đổi chỗ khác, sẽ không chết đâu.”
Bà duỗi tay ra, kéo tôi lại, bị tôi tránh.
Tôi đã rất tức giận, lần đầu tiên sau mười tám năm, tôi phát hiện ra mẹ là một người như vậy, rấ xa lạ, xa lạ đến mức tôi hận không muôn quen biết bà.
Tôi nói, “Rất nhiều người đã chết ở đây trước Chu Nguyệt. Lúc con đến đã rất xui xẻo rồi, nhưng mẹ vẫn gửi con vào.”
Sắc mặt bà trở nên rất khó coi, tức giận nhìn tôi nói: “Sao con dám nói chuyện kiểu đó với mẹ? Mẹ vì sao phải đưa con đến đây, con còn không biết sao?”
“Con biết.” Tôi nói, “Thế nhưng có chuyện con cũng muốn hỏi mẹ một chút, mẹ biết người bên trong này làm gì với bọn con không?”
Bà giật mình, tôi cho là bà không biết.
Tôi nói: “Buộc bọn con nói bọn con buồn nôn, biếи ŧɦái, cho bọn con xem AV, để bọn con tự an ủi bản thân trước mặt mọi người, sử dụng đòn roi nếu bọn con phạm sai lầm, hoặc là điện giật, hoặc là bị một số người cưỡиɠ ɖâʍ. Mẹ có biết chuyện này không? “
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Còn có cả cương da^ʍ sao?”
Chuyện này không đúng, phản ứng của bà ấy hoàn toàn không đúng.
Tôi chất vấn bà: “Ngoại trừ cưỡиɠ ɖâʍ, những cái khác mẹ đều biết đúng hay không?”
Lúc này, tôi gần như không còn cách nào để kiềm chế bản thân, Tống Nguyên Tây đã kéo và chặn giữa tôi và mẹ.
Tôi nhìn Tống Nguyên Tây, lại một lần nữa hỏng mất.
Tôi hét lên điên dại: “Anh nghe thấy gì không? Bà ấy biết tất cả mọi chuyện! Thế nhưng bà ấy không thèm tới cứu em! Tại sao?”
Tôi đã được dạy không được oán hận người khác khi còn rất nhỏ, nhưng cha mẹ đã dạy tôi điều này lại trở thành đối tượng khiến tôi oán hận nhất.
Nếu các “bác sĩ”, “giáo viên” và “trợ giảng” ở đây là ma quỷ, thì lẽ ra tôi vốn có thể sẽ không đến địa ngục này, là cha mẹ tôi tự tay đem tôi mang đến tay lũ ma quỷ, bọn họ so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tôi hét lên với mẹ đến khản cả cổ, bị Tống Nguyên Tây ôm vào trong ngực, không ngừng an ủi tôi, nhưng tôi vẫn run lên vì kích động.
Anh vẫn nói bên tai tôi: “Không sao, không sao, không sao đâu.”
Một lúc lâu sau, cảm xúc của tôi mới ổn định lại, bà ấy lại muốn đưa tôi đi nhưng tôi không chịu.
Lần đầu tiên tôi không muốn rời khỏi đây vì tôi không biết phải đi đâu khác, tôi không muốn về nhà, không muốn đi cùng bà ấy, không biết có hay không một trung tâm chỉnh hình khác bên ngoài đang đợi sau khi tôi rời khỏi đây.
Tôi nói: “Con không đi nữa. Mẹ không phải cho con vào đây hay sao? Vậy thì con sẽ thối nát ở đây. Mẹ nghĩ con khiến mẹ mất mặt, vậy chi bằng con ở đây sẽ không khiến mẹ mất mặt.”
Sắc mặt của bà trở nên khó coi, đại khái là cảm thấy được tôi nói chuyện với bà như vậy thực sự không lễ phép, hơn nữa ở đây có rất nhiều người nhìn, bà lại cảm thấy mất mặt.
Sự tồn tại của tôi là một sự tồn tại đáng xấu hổ, và cuộc sống của bà ấy không có tôi mới là điều tuyệt vời nhất.
Sau đó, có lẽ ở đây có quá nhiều tiếng ồn, nữ cảnh sát khi Tống Nguyên Tây nói trước đó đã khóc, cô ấy hỏi chuyện gì đang xảy ra, mẹ kéo cô ấy sang một bên nói gì đó.
Nữ cảnh sát không cho đưa tôi đi, nói rằng vì có nhiều việc phải điều tra nên tôi phải ở lại.
Nhìn thấy bà ấy tự mình rời đi, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi đứng bên cửa sổ ký túc xá, nhìn bà ấy đi về phía cổng, nhìn bà ấy lái xe rời khỏi đây, Tống Nguyên Tây, người đang đứng cạnh tôi, nói, “Sau khoảng thời gian này, anh sẽ làm hòa với gia đình, và em phải trở lại học đại học. “
Anh dường như luôn bình tĩnh hơn so với tôi, có lẽ vì anh nhìn thấy nhiều tội ác hơn tôi thấy.
Trong vài ngày tiếp theo, lại có một cơn hoảng loạn khác.
Họ Khổng biến mất.
Vốn dĩ sự biến mất của hắn hẳn phải khiến chúng tôi cảm thấy vui mừng, nhưng không, những người trong chúng tôi, những người đã chịu sự da^ʍ uy của hắn trong một thời gian dài đã sợ vỡ mật, khi biết tin hắn bỏ trốn vì sợ hãi tội lỗi, chúng tôi bắt đầu cảm thấy bất an, bắt đầu cảm thấy rằng hắn đã ở giữa chúng ta. Hắn là hạt bụi trong không khí, ở khắp mọi nơi, nhìn chằm chằm vào chúng ta mọi lúc.
Khi tôi nói điều này với Tống Nguyên Tây, anh nói: “Em căng thẳng quá, thư giãn đi, những ngày đó đã qua rồi.”
Lúc đó, trong ký túc xá chỉ có hai chúng tôi. Anh ôm tôi, mấy ngày đã không cạo râu, những sợi râu quét qua trên trán hơi ran rát, nhưng tôi thích cảm giác đó.
Lúc được anh ôm, tôi mới thấy an tâm.
Sau đó, có người nói với tôi rằng lý do khiến tôi cảm thấy yêu Tống Nguyên Tây hoàn toàn là do hoàn cảnh lúc đó, nếu chúng tôi gặp nhau ở một nơi khác, tôi có thể chưa chắc đã yêu anh.
Họ cố tỏ ra rằng tôi không thực sự yêu anh, đó chỉ là sự ngưỡng mộ và tôn thờ chủ nghĩa anh hùng.
Nhưng tôi nghĩ đó là tình yêu.
Tim tôi đập loạn xạ khi anh ôm tôi.
Tim tôi đập loạn xạ khi anh hôn tôi.
Khi anh không làm gì cả, anh chỉ nói với tôi câu “không sao đâu, đừng sợ”, tim tôi vẫn đập loạn xạ.
Nhiều năm sau, khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy động lòng.
Đây chính là tình yêu.
Mùa hè năm đó, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của chúng tôi gặp phải một vụ án mạng, thật may mắn là tôi và Tống Nguyên Tây đều sống sót.
Trong các cuộc điều tra sau đó, họ phát hiện ra rằng người họ Khổng không có bất kỳ bằng cấp nào, dù là “bằng cấp trường học” hay “trình độ y tế”, hắn cũng không có, và hắn có thể mở cái gọi là “trung tâm phục hồi tâm lý” hay “Trung tâm chuyển đổi tính hướng” toàn là do hắn có hậu thuẫn vững chắc sau lưng.
Tôi hỏi Tống Nguyên Tây: “Anh có nghĩ họ sẽ bị quả báo không?”
Anh không trả lời, nhưng ngày hôm sau, những người trợ giảng đã làm tổn thương Hàn Hạc đều bị bắt đi.
Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy nơi này trước kia giống như bị một cái bao phủ thủy tinh, mọi người cướp đoạt khí tức mỗi ngày đều nghẹt thở, hiện tại, cái bao thủy tinh rốt cục đã bị thủng một lỗ. Không khí trong lành tràn vào, cuối cùng chúng tôi cũng có thể dùng lực hô hấp.
Ngày thứ ba, Tống Nguyên Tây biến mất.
Còn có Mạnh Nhất Hàng cũng biến mất.
Vào thời điểm đó, khi cảnh sát yêu cầu chúng tôi đến để tìm hiểu sự việc, tôi mới biết Mạnh Nhất Hàng, giống như Tống Nguyên Tây, đều là bị đưa vào lần thứ hai, họ đều có một người bạn tốt, tên Hàn Hạc.
Tôi bắt đầu tự hỏi, bọn họ tiến vào lần hai là có dự mưu, hai người họ chỉ chờ cơ hội để một ngày nào đó để cho bạn bè của mình một lời giải thích.
Hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, Hàn Hạc có lời giải thích, vậy còn tôi thì sao?
Tôi nhìn ký túc xá trống không và mảnh giấy cuối cùng mà Tống Nguyên Tây để lại cho tôi, ngồi bên giường từ tờ mờ sáng đến tối mịt.
Anh viết: Chờ anh đến tìm em, nếu có thể đừng đổi số điện thoại.
Sau đó, tôi chờ đợi ròng rã bốn năm.