Bạn có thể tưởng tượng được không? Có một nơi, mãi mãi đều được bóng đêm bao trùm, người ở đó xưa nay chưa từng thấy ánh nắng mặt trời.
Tôi cảm thấy, cái gọi là “Trung tâm khôi phục tâm lí” chính là một nơi như vậy, mà những người như tôi bị vây khốn ở đây, khát vọng được nhìn thấy lại ánh mặt trời đều là sự xa xỉ đáng thương.
Bọn tôi bị nhìn chằm chằm, bị khống chế, bị tước đoạt quyền tự quyết, bị tước đoạt tất cả tự do.
Tôi gửi giấy viết cho Tống Nguyên Tay không chỉ một lần viết dòng: Em muốn phản kháng.
Tống Nguyên Tây nói: Đã từng có người phản kháng.
Anh không nói, sau đó người kia như thế nào, mà bây giờ ở nơi này vẫn như cũ, vậy thì có thể tưởng tượng được, phản kháng thất bại.
Tôi vốn tưởng rằng, có thể tìm được cơ hội cùng Tống Nguyên Tây nói chuyện, những trước sau chúng tôi đều bị nhìn chằm chằm, đến cả truyền tờ giấy cũng phải lén lén lút lút.
Bất quá, chúng tôi vẫn tìm được một góc có thể nói chuyện một chút.
Nhờ Tống Nguyên Tây khuyên, tôi bắt đầu học diễn kịch.
Kỳ thực tôi biết, anh nói đúng, tôi càng biểu hiện không phục tùng, bọn họ càng bắt tôi phục tùng, tôi càng phản kháng, bọn họ đối với tôi càng canh giữ nghiêm ngặt, mà tôi lại không có cách nào để chạy trốn, cứ như vậy, người thiệt hại nhiều nhất vẫn chỉ có tôi.
Bọn họ hiểu cách dùng thủ đoạn, hiểu cách áp dụng biện pháp, khiến tôi nhớ đến nam sinh kêu góc lần gần đây nhất, khiến nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Tôi viết chp Tống Nguyên Tay: Còn tiếp tục như thế này nữa, em sẽ đánh mất khả năng nói mất.
Anh đáp lại: Buổi trưa nay, sau khi tan học, trên đường đi từ lớp học đến nhà ăn, có một cái lều để xe đẩy, thừa dịp trợ giáo không chú ý, em đi vào trong đó, anh chờ em.
Cảm giác này giống gì nhỉ?
Vụиɠ ŧяộʍ.
Tôi cùng Tống Nguyên Tây có một căn cứ bí mật, ở đó, chúng tôi chỉ có năm phú đồng hồ để nói mọi chuyện trên trời dưới đất.
Tôi rốt cục dần dần hiểu được những gì anh nói với tôi, anh nói: “Trần Thị, rất nhiều lúc chúng ta không thể không phục, đây chỉ là tạm thời thôi, bây giờ mục đích hàng đầu không phải là phá hủy nơi này, mà là đi ra ngoài.”
Anh nói: “Đây là lần thứ hai anh đến đây, lần trước là một năm trước, lúc đó anh cũng giống như em, phản kháng, anh thậm chí còn lấy ghế đập vào lỗ sông, nhưng cuối cùng, vẫn phải khuất phục.”
Anh nói: “Mỗi người ở đây đều rất khổ, đều dựa vào nỗ lực cùng kiên cường chống đỡ để kéo dài, tại sao tập thể lại không thể phản kháng? Bời vì sợ, em chưa từng thấy ba mươi mấy người bị trói lại trừng phạt trong cùng một phòng, em chưa từng thấy một đôi tình nhân được đưa tới bị điện giật.”
Anh lại nói: “Trần Thị, anh không muốn thấy em xảy ra chuyện, lần trước khi anh đến, có một nam sinh, bởi vì không chịu giả vờ, đến bây giờ vẫn chưa được ra ngoài, bọn họ nói hai tháng chẳng qua chỉ là một cái thời hiệu mà thôi, bọn họ ước gì chúng ta đều không ra được, bởi vì như thế họ mới có thể tiếp tục moi tiền từ ba mẹ chúng ta.”
Anh còn nói với tôi rất nhiều, tôi nghe mà ngón tay lạnh lẽo.
Tống Nguyên Tây nói: “Em chỉ cần cố gắng kiên trì qua mùa hè này, sau đó em sẽ được về học đại học.”
Anh nói câu này khiến tôi trở nên bất an, tôi hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh còn bao lâu nữa?”
Anh không trả lời tôi, mà nhìn đồng hồ trên tay một chút nói: “Chúng ta chia nhau rời đi, em đi trước, tôi đi sau rồi đến nhà ăn.”
Đây là chỗ duy nhất không bị quản chế, cũng là nơi duy nhất chúng tôi có thể nói chuyện.
Từ hôm đó, tôi đều cùng Tống Nguyên Tây mỗi ngày đều cố gắng nắm giữ 5 phú đồng hồ này, tôi nói với anh, tôi tin tưởng anh, tôi bắt đầu thử diễn kịch, làm bộ bản thân mình “trị liệu” hiệu quả.
Tôi nói với anh, thời điểm trị liệu riêng, tôi bị bức xem cái loại video xxx, tôi nói với anh, hộ Khổng bức tôi hình dung cảm thụ lúc cùng nữ nhân ân ái, tôi nói với anh y bức tôi trước mặt bọn họ phải tự yy đến khi bắn ra.
Tôi nói với anh: “Tống Nguyên Tây, em thấy thật ghê tởm.”
Anh nhìn tôi, cau mày, so với lúc trước thoạt nhìn gầy hơn.
Vẫn là câu nói kia, anh nói với tôi: “Không sao cả, đừng sợ.”
Tôi cũng không biết tại sao mình lại tin anh, anh nói không sao cả, tôi liền cảm thấy không sao cả, anh nói đừng sợ, tôi thật sự không còn sợ nữa.
Mà chúng ta đều biết, trong địa ngục, không nên dây dưa nhất là tiểu quỷ, đoạn thời gian đó tôi buông lỏng cảnh giác, kết quả bị báo ứng.
Hôm đó rất nóng, đại khái là ngày nóng nhất trong mùa hè.
Sau khi nghỉ trư, tôi theo thường lệ đến phòng ở tầng 5 tiến hành trị liệu riêng lẻ, lúc đi vào, tôi cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Bởi vì trước đó, tôi biểu hiện không tệ, kỳ thực họ Khổng đã bắt đầu cân nhắc để tôi hòa nhập cùng mọi người “lên lớp”, mỗi lần tôi tới, vẻ mặt y đều ôn hòa hỏi tôi cảm giác như thế nào, thế nhưng hôm đó lại không có.
Tôi vừa vào cửa, ánh mắt họ Khổng nhìn tôi rất lạnh, tôi còn chưa kịp ngồi xuống, cửa phòng đã bị Phùng trợ giáo đóng chặt lại.
Họ Khổng hỏi tôi: “Gần đây, cậu cảm thấy thế nào?”
Vấn đề này mỗi ngày đều phải trả lời, tôi nói: “Cũng ổn, cảm giác thư thả hơn rất nhiều.”
Y cười cười, nhìn về phía Phùng trợ giáo, sau đó, tôi bị Phùng trợ giác kéo một cái, lôi vào phòng bên trong.
Gian phòng kia trên cửa treo một tấm bảng, trên bảng có khắc: Phòng trừng phạt.
Tôi đã từng rất muốn hỏi mấy người khoác cái vỏ “thầy giáo”, “bác sĩ” và “trợ giáo” nhưng thực tế lại làm chuyện ma quỷ mới làm đẩy bọn tôi xuống vách núi rốt cục là đang nghĩa cái gì.
Sau đó, tôi ý thức được, bọn họ không hề cảm thấy là đang đẩy bọn tôi xuống vách núi, mà là họ cảm thấy họ đang cứu vớt bọn tôi.
Lúc tôi bị bắt vào phòng trừng phạt, tôi biết, chuyện mấy ngày tôi sợ hãi rốt cục cũng đến, một khắc kia, thanh âm người nam kia lại một lần nữa xuất hiện bên tai tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy được mình có thể nhìn thấy cậu ta, có thể cảm nhận được cậu ta.
Sợ hãi của cậu ta trở thành sợ hãi của tôi, nỗi thống khổ của cậu ta biến thành nỗi thống khổ của tôi, cậu ta kêu rên trở thành tôi kêu rên.
Tôi giãy dụa, phản kháng, thế nhưng, trải qua mấy ngày nay, tôi không hề có một ngày ăn ngon ngủ yên, thân thể sớm đã không chịu nổi, huống chi, người phải đối mặt chính là Phùng trợ giáo, người ngày thứ nhất rất nhanh liền có thể khống chế được người của tôi.
Tôi không dám nghĩ đến toàn bộ cảnh tưởng lúc đó, chỉ có thể nói, lúc tôi bị ấn lại quỳ trên mặt đất, một chân bước vào, tôi đã nhìn thấy hình ảnh chân thật nhất của địa ngục cùng dáng dấp, sắc mặt đáng ghê tởm nhất của ma vương.
Tôi bị trói ở trên giường, ngón tay được truyền điện cực, lúc dòng điện tràn vào cơ thể tôi, tôi xác thực nghĩ tới cái chết, chết rồi sẽ không cần phải chịu loại dằn vặt này nữa.
Ai có thể tưởng tượng được, ở đây, bọn tôi bị dằn vặt, sống lay lắt như quỷ hồn, thậm chí, lúc dùng phương pháp chưa bệnh bằng điện giật ngay cả một ít thuốc mê cũng không cho bọn tôi.
Loại cảm giác đó giằng co khoảng mấy giây, tôi đã mồ hôi đầm đìa.
Họ Khổng hỏi tôi: “Tờ giấy này là cậu viết cho ai?”
Y đem một tờ giấy đến trước mặt tôi, phía trên là những câu nói tôi chán ghét nơi này trước kia viết cho Tống Nguyên tây, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là tờ giấy nguyên bản kia, trên tờ giấy kia có lời hồi đáp của Tống Nguyên Tây.
Tôi cắn răng, căm tức nhìn y, không chịu nói.
Y hỏi: “Không nói sao?”
Sau đó, tôi liền nghênh tiếp dòng điện kịch liệt hơn, sau đó toàn thân bắt đầu co giật.
Tôi rốt cục cũng hiểu, loại trừng phạt này không chỉ phá hủy cơ thể bọn tôi, mà còn là phá hủy cả tôn nghiêm.
Bọn họ dùng phương thức trị liệu bệnh tâm thần của thế kỉ trước đối xử với chúng tôi, đáng hận hơn chính là, những bệnh nhân tâm thần chân chính đó còn lâu mới bằng chúng tôi, bọn họ ít nhất còn có thuốc gây mê, its nhất sẽ không bị giật bởi dòng điện mạnh như vậy, bác sĩ bọn họ là thông qua dòng điện yếu ớt, ngắn ngủi đó làm họ khôi phục ý thức, nhưng những vị “bác sĩ” này là muốn để chúng tôi đánh mất ý chí.
Ngày ấy, tôi cuối cùng cũng không nói tờ giấy đó là viết cho ai, mà tờ giấy này là ai giao cho y, tôi lại rất rõ ràng, trước khi mất ý thức, đầy đầu đều là ánh mắt lúc Tưởng Lâm nhìn tôi.
Tôi không biết mình làm sao trở lại ký túc xá, mà tôi rất vui mừng, bọn họ ít nhất là đem tôi trở về chứ không phải là nhốt lại.
Lúc tôi tỉnh lại, nghe thấy bên tai là mộ trận ồn ào, mở mắt hoãn thần, đợi đến trước mắt đều yên tĩnh lại mới phản ứng được, vừa rồi là Tống Nguyên Tây đánh Tưởng Lâm.
Một trợ giáo mang Tưởng Lâm đi, một người đứng trước của kí túc bọn tôi.
Tống Nguyên Tây thấy tôi tỉnh rồi, hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Trợ giáo dùng sức phá cửa, Tống Nguyên Tây hướng về phía cửa rống to: “Cậu ta đã thành như vậy rồi.”
Tôi bất ngờ chính là vị trợ giáo kia không trả lời lại, mặc kệ Tống Nguyên Tây ngồi xổm ở một bên giường của tôi, hỏi thăm tình huống.
Cả người tôi đều là mồ hồi, dính vô cùng khó chịu, đầu vô cùng đau, rất muốn nơi, cả người một chút sức lực cũng không có.
Tôi cảm thấy cả người đều bốc mùi, giống như mới bước ra từ đống rác, tôi nói: “Tống Nguyên tây, em muốn tắm rửa.”
Anh câu mày, để tai sát vào tôi, nhẹ giọng hỏi: “Gì cơ?”
Tôi mới biết, hóa ra mình nói căn bản không phát ra tiếng.
Tôi nói: ” Tắm rửa.”
Anh cầm lấy tay của tôi xoa nắn, sau đó đứng lên, cùng trợ giáo nói: “Cậu ấy muốn tắm rửa.”
“Không được.” Trợ giáo rất nhanh từ chối anh, “Bây giờ không phải là giwof tắm rửa.”
Đúng rồi, tôi quên không nói, ngay cả thười gian tắm rửa của chúng tôi cũng có thời gian cố định, hai ngày một lần, mỗi lần đều là bảy giờ, mỗi lần là hai mươi người đi tắm cùng nhau, mỗi người chỉ có thời gian 3 phút tắm rửa.
“Cậu ấy đã như vậy rồi, anh không cho cậu ấy tắm rửa, không cho cậu ấy thời gian nghỉ ngơi, sẽ xảy ra chuyện.”
Tôi không nhìn thấy biểu tình của Tống Nguyên Tây, thanh âm anh lạnh lẽo cứng rắn mang theo phẫn nộ, trợ giáo không lên tiếng, tôi cho là không có hi vọng, mấy phút sau, trợ giáo quay trở lại nói: “Cậu dẫn cậu ta đến phòng tắm tầng ba.”
Tống Nguyên Tây cõng tôi.
Đây là lần đâu tiên kể từu khi trưởng thành bị người ta cõng, có chút lúng túng, có chút mắc cỡ, cũng rất an tâm.
Tôi nằm ngoài trên lưng Tống Nguyên Tây lau nước mắt, ngay cả mộ câu cảm ơn cũng không nói được.
Trợ giáo đi theo chúng tôi, dẫn đến tầng ba.
Chỗ tắm rửa là một tòa nhà đơn độc, anh ta không đưa chúng tôi đến đó mà là đến buồng tắm chuyên dụng ở tầng ba kí tuchs xá của trợ giáo, điều kiện nơi này so với cái buồng tắm công cộng của chúng tôi tốt hơn nhiều, tôi tin lúc bọn họ tắm rửa tuyệt đối không như bọn tôi toàn thân trần trụi bị người giám thi xem tới xem lui.
Tống Nguyên Tây cõng tôi đến tận cùng gian phòng ở bên trong, sau khi thả tôi xuống để tôi dựa vào tường, sau đó cầm đến một cái ghế nhựa, để tôi ngồi xuống, rroif giúp tôi cở quần áo.
Tôi nói mình làm được, nhưng lại phát hiện, ngay cả tay cũng không nhấc lên được.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của tôi, nói: “Không sao, để anh làm.”
Anh rất thích nói với tôi câu “Không sao”, khí đó tôi nghĩ, được, nếu anh đã nói không sao, vậy tôi liền tin tưởng anh.
Nhưng, chúng tôi thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Nếu quả thật không sao cả, tại sao tôi lại có bộ dáng này?
Những năm trước đây, tôi xem thư Van Gogh viết cho em trai, hình như ông có một câu như thế này: Trong lòng của mỗi người đều có một đốm lửa, người đi ngang qua chỉ nhìn thấy khói, thế nhưng sẽ có một người, luôn có một người sẽ nhìn thấy đốm lửa đó, sau đó đi đến, ở bên cạnh ta.
Tông Nguyên Tây chính là người nhìn thấy ngọn lửa sinh mệnh kia của tôi.
Anh nới với tôi không sao cả, nói tôi đừng sợ, sau đó anh để tôi dựa vò tường, nói: “Chờ anh một chút.”
Anh đi ra ngoài, tôi nghe không rõ anh nói gì với trợ giáo, thế nhưng lúc anh quay lại, trợ giáo đã không còn đứng ở phía cửa, anh ngồi xổm trước mặt tôi, hỏi: “Em tin tưởng tôi chứ?”
Tôi nhìn anh, đại khái có thể tưởng tượng được bộ dáng thảm hại của mình.
Tôi gật đầu, nói: “Tin.”
Anh nhìn tôi cười cười, sau đó đứng lên, lấy vòi sen xuống, dùng tay mình thửu nhiệt độ nước.
Trên người anh còn nguyên quần áo, mà tôi đã bị cởi sạch.
Chờ anh thử xong nước ấm, quay lại, nói: “Nhiệt độ vừa phải rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm áp từu trên đỉnh đầu dổ xuống, cảm giác có khí lạnh từ trong thân thể bị đuổi ra ngoài, phảng phất như trong cái nahf giam này rốt cục cũng có thể tắm rửa ấm áp.
Dòng nước chảy xuống, chậm rãi vây quay tôi, thật giống như có thể rửa đu hết thảy vết tích bất kham, tôi cảm giác được tay Tống Nguyên Tây khẽ vuốt tôi, anh hỏi: “Đau không?”
Anh nhất định nhìn thấy vết tích bị quất trên người tôi, đúng rồi, mấy ngày trước, tôi bị đánh, bất quá tôi chưa nói với anh.
Tôi mở mắt ra, nói: “Đau.”
Là rất đau.
Khi còn bé tôi nghịch ngợm gây sự, cha cũng sẽ đánh tôi, mà đánh mạnh nhất chính là ngày biết tôi là đồng tính luyến ai, trên người tôi vẫn còn vết tích bị ông ấy đánh, thêm vào mấy ngày trước bị Phòng trợ giáo dùng dây thừng trói, dùng roi đánh, lần đầu tiên tôi cảm thấy thân thể mình thật xấu xí.
Tôi còn muốn nói, nhưng vừa mở miệng liền muốn khóc.
Thật không có tiền đồ, nhưng tôi thật sự không nhìn được.
Nước mắt của tôi rơi xuống, hòa làm một với dòng nước, tôi không biết Tông Nguyên Tây có biết tôi khóc hay không, nhưng tôi không hi vọng anh biết, tôi khuốn muốn để anh cảm thấy tôi là người mềm yếu.
Nhưng khiến tôi bất ngờ chính là, Tống Nguyên Tây hôn tôi.
Đầu tiên, anh nhẹ nhàng xoa chỗ tôi bị thương, sau đó để lại ở mỗi vết một cái hôn.
Loại cảm giác đó, đến nay tôi vẫn không thể quên.
Nếu có thể, tôi nguyện làm giấy ráp hồng lân, như vậy anh chính là diêm, nhẹ nhàng quẹt một chút, lửa liền đốt lên.
Tôi kinh ngạc với hành đồng của anh, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, bắt được tay anh.
Anh nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, hắn ở bên ngoài.”
Tôi biết anh nói trợ giáo, nhớ tới vừa nãy anh đi ra ngoài, còn không biết anh làm thế nào để đối phương tình nguyện rời đi.
Tống Nguyên Tây nắm tay tôi, hôn một cái lên mu bàn tay, nói: “Anh đau lòng.”
Cha mẹ tôi đều không đau lònga, anh ấy lại đau lòng vì tôi.
Tôi ngoan ngoãn, nắm chặt tay anh.
Sau đóm chúng tôi ở dưới vòi sen hôn môi, tôi ngồi trên ghế nhựa, anh cúi người hôn tôi, quần áo đều bị nước ngấm ướt hết.
Lúc cùng Tống Nguyên Tây hôn mỗi, tôi vừa sợ vừa vui mừng, trong lúc giật mình cảm thấy chúng tôi giống như đôi uyên ương trước ngày tận thế, bên ngoài đã là cơn sóng thần, bên trong chũng ta vẫn nắm chặt tay đối phương.
Sau đó, tôi nằm trên giường một ngày rưỡi, nửa ngày sau, Phùng trợ giáo lại đến lần nữa.
Y vẫn hỏi tôi, tờ giấy kia viết cho ai, lúc đó Tưởng Lâm cũng ở, tôi nói: “Hắn.”
Tôi chỉ về phía Tưởng Lâm: “Hắn nói với tôi, hắn muốn rời khỏi đây, nói với tôi, hắn yêu thích tôi.”
Rất nhiều lúc, chúng ta phải dùng ác chế ác.
Tôi nói: “Phùng trợ giáo, các người không phải là trị liệu đồng tính luyến ái sao, Tưởng Lâm nói hắn yêu thích tôi, các người có quản hay không?”
Tưởng Lâm nhìn tôi, hoảng rồi, hắn mang tôi, muốn xông lên đánh tôi.
Mà Phùng trợ giáo ngăn cản hắn, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Tưởng Lâm cãi lại, nói tôi vu hại hắn, đang nháo, Tống Nguyên Tây trở lại.
Hắn vừa nhìn thấy Tống Nguyên Tây, không nói, quay người muốn rời khỏi, mà cửa lại có người ngăn cản, chúng tôi ai cũng không đi được.
Phùng trợ giáo nhìn mấy người bọn tôi, nói chuyện này y nhất định sẽ điều tra rõ ràng, một khắc kia tôi cảm thấy khung cảnh này thật quá buồn cười, bọn tôi thật giống như tù nhân vậy.
“Không cần tra xét.” Nói chuyện chính là nam sinh ở giường số 2, tôi thậm chí còn không biết tên anh ta, anh ta nói, “Tưởng Lâm có thích cậu hay không tôi không biết, nhưng Tưởng Lâm có ổ tình với Tống Nguyên Tây, tôi có thấy.”
Tưởng Lâm sắc mặt trở nên rất khó coi, Phùng trợ giáo không chờ hắn nói, liền hỏi Tống Nguyên Tây: “Thật hay giả?”
Tống Nguyên Tây nhìn Tưởng Lâm một chút, tôi thấy nước mắt Tưởng Lâm rơi xuống, không cần nói, nhất định là sự thật.
Tôi có thể hiểu băn khoăn của Tống Nguyên Tây, anh không muốn hại người, nhưng đối phương lại hại người khác.
“Tôi có chứng cứ.” Nam sinh giường số 2 nói, “Dưới đáy lót giường có viết thư tình gửi cho Tống Nguyên Tây, tôi nhìn thấy.”
Chứng cứ xác thực, Tưởng Lâm nói cái gì cũng đều vô dụng.
Hắn bị Phùng trợ giáo mang đi, kí túc xá yên tĩnh trở lại.
Qua một lúc lâu, nam sinh giường số 2 mở miệng: “Tôi không phải loại người guống Tưởng Lâm, sẽ không tùy tiện tố cáo người khác, thật khiến người ta buồn nôn.”
Tôi không biết cần phải đối với Tưởng Lâm gặp xui xeo nên vui mừng hay nên đối với cảnh ngộ của chúng tôi cảm thấy lo lắng, ở đây, mỗi người đều có thể trở thành người đi báo cáo những tin tức giả hoặc bị người khác bịa đặt báo cáo, chúng tôi muốn sinh tồn, muốn rời đi đúng hạn, kết quả cuối cùng có thể khiến bản thân lạc lối.
Tống Nguyên Tây nhìn về phía tôi, không nói gì, cởi giày, lên giường.
Thế giới an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, tôi bắt đầu nghĩ, lúc này Tưởng Lam đang trải qua những gì, hắn sẽ thống khổ sao? Sẽ hối hận chứ? Sẽ cảm nhận được cảm giác “không bằng chết đi” của tôi lúc đó chứ?
Một tờ giấy từ giường trên rơi xuống, tôi nên đề phòng nam sinh ở giường số 2.
Tôi xoay người, lấy chăn trùm lên, mở giấy ra.
Tống Nguyên Tây nói: Đừng sợ.