*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
72.Chung Ích Dương được chôn cất vào cuối tuần, cả nhà họ Hạ hôm đó đều nghỉ. Cậu cả rất nhạy cảm với ngày này, hai ngày trước hẹn cuối tuần đến mua xe, cậu hai cùng Bộ Bộ đi cùng. Tôi bảo cuối tuần ở bệnh viện phải tăng ca, có thể không đi được. Cậu cả nhìn tôi nghi ngờ, nhưng cũng không dám nhắc thêm chuyện tang gia, chỉ bảo tôi chú ý sức khỏe rồi vội vàng cúp máy.
Kể từ khi sự việc của Chung Ích Dương xảy ra, tất cả những mâu thuẫn giữa tôi và cậu cả đều được gác lại hết trong một đêm. Chắc cậu nghĩ cần phải trấn an xoa dịu tôi trước một thời gian, vẫn trước đài sau màn mà hỗ trợ tôi chuyện mua nhà. Vì là phòng mẫu nên đỡ vất vả trong khâu trang trí. Sau khi thanh toán còn chưa đăng ký chuyển nhượng, chủ đầu tư đã gọi điện lịch sự bảo tôi đã có thể dọn vào ở.
Trừ giấy tờ tùy thân, tôi chỉ mang theo một cái vali lớn sách giáo khoa vô dụng đến Nhai Bắc, chuyển nhà giống như đi thang máy, kéo cái vali đi là xong. Mấy ngày nay, Bạch Đoạn vẫn chưa dọn đến, cả căn nhà to lớn trống không, nhìn qua một cái trông hoang vắng tiêu điều thê lương đến lạ. Tôi nhủ thầm khi nào ổn định chuyện ở Nhai Bắc, tôi phải tìm một công ty chuyển nhà để đóng gói tất cả đồ đạc của tôi ở Phù Châu về đây, để cuộc sống của tôi có một chút giống con người bình thường.
Thứ bảy, tôi không mở chuông báo thức dậy sớm, mà tôi hoàn toàn tự tỉnh lại trước bình minh. Tôi mở tủ quần áo ra, chẳng có bao nhiêu món màu đen, nên tôi đành chọn một chiếc áo khoác màu xám đen tượng trưng. Gió ban mai hơi se lạnh, tôi đút tay vào túi, hoảng hốt cho đến bình minh, nắng vàng lên cao, tôi mới ngập ngừng vẫy một chiếc taxi, hít một hơi dài rồi vững vàng báo địa điểm: "Nhà tang lễ thành phố, phiền chú chạy nhanh lên một chút."
Tang lễ của Chung Ích Dương rất đơn giản, đến nơi tôi mới biết chỉ có một vài họ hàng gần của nhà họ Chung đến. Chung Ích Dương đã hôn mê hai mươi lăm năm, cũng không có mấy người bạn cùng lứa, mấy người lớn đến đưa tang có lẽ cũng chỉ vì lễ nghĩa, không có chút đau thương nào, toàn bộ lễ tiễn biệt vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ có Chung Viên và hai trưởng lão nhà Chung lo liệu. Khi tôi đến, hai vị trưởng lão đang ngồi dưới vòm che nắng nói chuyện với họ hàng, trong linh đường chỉ có Chung Viên, trên cánh tay phải đeo một miếng băng màu đen, vẻ mặt có hơi vắng lặng, đứng trước di thể, không biết đang nghĩ gì.
Tôi đút hai tay vào túi quần bước tới, giữa linh đường treo một bức ảnh đen trắng của Chung Ích Dương, dung mạo dừng lại ở tuổi thiếu niên mười mấy tuổi, hầu như không thay đổi mấy so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong tấm ảnh của Chung Viên.
Thi thể của Chung Ích Dương được đặt giữa linh đường, chưa đưa vào lò hỏa táng, mặc áo khâm liệm để người thân, bạn bè gặp mặt lần cuối. Tôi gần như theo bản năng không bước tới, từ xa nhìn Chung Viên đặt tay lên chiếc quan tài trong suốt.
Chung Viên nhìn thấy tôi liền ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc: "Niệm Phi, con tới rồi?"
Tôi gồng cổ: "Tôi không đến được à?"
Chung Viên cười nhạt: "Vẫn muốn nhìn mặt một chút, đúng không?"
Tôi lườm ông ta, không nói tiếng nào, cắm một bó hoa cúc trắng rồi quay đi.
Chung Viên chạy theo vài bước đuổi kịp: "Ba mẹ của ta ở vòm che nắng bên kia, qua gặp họ đi."
Tôi quay đầu đi: "Không, tôi chỉ đến đây đưa hoa, đưa xong là hết việc."
"Đừng tự làm mình khó xử." Chung Viên ghìm chặt tôi lại, "Chung Ích Dương có thù với con, nhưng hai vị trưởng bối không có thù oán gì với con cả."
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, đúng lúc đó di động tôi đổ chuông. Tôi hất tay ông ta ra, lấy điện thoại, phát hiện ra là cậu cả đang gọi.
Lòng tôi chùng xuống, nấn ná một hồi mới nhấc máy.
"Đang ở đâu đấy?" Cậu cả rất khó chịu.
"Nhà tang lễ thành phố." Tôi ngượng ngùng trả lời; Chung Viên liếc nhìn tôi, như là biết được ai ở đầu dây bên kia.
"Con thật sự đi?" Cậu cả ẩn ẩn giận, "Con.. con..."
"Được rồi, đây là việc riêng của con." Tôi cũng khó chịu, buông điện thoại xuống định ngắt máy.
"Hạ Niệm Phi, con xác định rõ lập trường của mình đi!" Cậu cả đập bàn bên đầu dây, "Họ của con là Hạ, không phải Chung! Con có ngon thì đổi họ đi. rồi muốn đi đâu quậy phá cậu cũng không can thiệp nữa! "
"Con biết họ của con là Hạ! Có nhất thiết phải làm quá lên chuyện này không?!" Tôi không nhịn được hét lên với cậu, vừa định cúp máy, điện thoại của tôi đã bị giật lấy. Tôi sửng sốt nhìn Chung Viên cầm điện thoại của tôi nhíu mày.
"Hạ Nham, có bực tức gì gì nói với tôi này." Chung Viên kiên định mở miệng.
"Trả điện thoại cho tôi." Tôi khó chịu duỗi tay ra.
Chung Viên lườm tôi một cái sắc lẹm, quay lưng lại tiếp tục nói chuyện điện thoại, giọng cậu tôi mắng đến chói tai vọng ra từ ống nghe, tôi thầm nhủ trong lòng phó bí thư thành ủy Nhai Bắc sao mà không quan tâm đến hình tượng thế này.
"Hạ Nham, đừng đem những vướng mắc của thế hệ trước truyền cho thế hệ sau." Chung Viên trừng mắt nhìn khoảng không, "Chung Ích Dương là Chung Ích Dương, tôi là tôi, anh ghét tôi hay là Chung Ích Dương?"
Chung Viên dừng dừng, không biết cậu cả ở bên kia đang nói gì.
"Chung Ích Dương chết rồi, bố mẹ tôi có sai không? Người lớn muốn đến nhận ruột thịt là sai sao? Hơn nữa, anh cũng không có quyền hạn chế tự do của Niệm Phi?" Giọng Chung Viên không khỏi cao lên, cậu cả lại tiếp tục gầm gừ đằng kia, hai bên cãi nhau giằng co.
"Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện quản lý Niệm Phi, tôi nói cho anh biết, đừng hòng nghĩ tới!" Chung Viên nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Bây giờ cả hai bên đều yên lặng.
"Được rồi, anh hận tôi, nhưng chỉ có thể hận tôi, anh hận tôi cả đời cũng được." Chung Viên hung tợn buông xuống câu rồi ngắt điện thoại.
Tôi đứng đực tại chỗ, tự hỏi câu này rốt cuộc là có ý gì. Chung Viên vừa mới đặt lại điện thoại vào tay tôi, liền giương mắt kêu lên một tiếng phía sau tôi: "... Mẹ!"
Tôi quay lại thì thấy bố mẹ Chung Viên đang đứng ở cửa nhà tang lễ nhìn tôi. Bà An đi lên mấy bước, giơ cánh tay lên, tựa hồ muốn kéo tay tôi, nhưng cuối cùng lại đặt xuống, hai bàn tay vò vò vạt áo, thận trọng cười với tôi: "Hạ, Hạ Niệm Phi ... cháu đến rồi à?"
"Vâng." Tôi khó chịu vặn vẹo cổ, "Cháu chỉ đến đây để cắm hoa rồi đi ngay."
"Có bận gì không... lát nữa còn.. còn ..." Bà lắp bắp khó khăn nói, "... Aiz, con không ở lại ăn cơm sao?"
"Không được ạ, cháu phải trở lại bệnh viện trực ban buổi chiều." Tôi nói dối, nhìn Chung Viên một lần nữa, "Cháu đi trước." Đi được vài bước, tôi ngã ngửa ra sau, "...Chia buồn với gia đình."
Bà đột nhiên nhìn lên tôi, ngẩn người: "... Ừ."
"Tạm biệt." Không ngoảnh lại lấy một cái, tôi lặng lẽ bước đi.
Khi tôi trở lại Quất Viên đã là buổi chiều, trong khoảng thời gian này cậu cả cũng không gọi tôi nữa. Ở nhà mới được một lúc, tôi thấy thật cáu bẳn, Bạch Đoạn đang tăng ca tôi cũng không tiện quấy rầy, nghĩ nghĩ một hồi tôi thở dài, vò đầu bứt tóc gọi cậu hai đến để lấy xe mới về.
Cậu hai có lẽ biết về đám tang của Chung Ích Dương, nhưng khi cậu đến vẫn giả ngu, không thèm nhắc đến, tôi cũng lười đề cập, dọc đường đi chỉ nói lung tung vài thứ về phong tục địa phương của Phù Châu, xe chậm rì rì lái đến cửa hàng 4S ở ngoại ô thành phố.
Xe là một chiếc Volkswagen Magotan 1.8 TSI, quyết định được sau nửa ngày cãi cọ qua lại với cậu cả. Cậu tôi cũng chiều theo ý tôi mà chọn cái màu trắng bạc tôi thích. Lúc tôi đến đó, đại lý đã xin cấp biển số tạm thời hai tuần chờ chúng tôi đến nhận xe, vậy là mọi việc diễn ra suôn sẻ trong ngày, thanh toán rồi có thể lên đường luôn.
Có xe mới dĩ nhiên tôi rất hưng phấn, ngồi trên ghế phụ sờ đông sờ tây một hồi, không khỏi chờ mong con Magotan của mình. Lúc trở về tôi nhất nhất phải ngồi xe mới, thế là cậu hai đành đen mặt tự lái con chim xanh Nissan Lannia nhỏ của mình theo đuôi chiếc xe mới trở về nhà cũ.
Theo thông lệ, tối thứ bảy là thời gian cố định nhà họ Hạ về nhà cũ ăn tối. Sau khi tôi chạy xe về nhà cũ, ông, bà và mợ hai tham quan cái xe mới một lúc tôi mới sực nhớ ra là cậu cả tôi vẫn chưa về.
"Cậu cả không ở đây cả ngày ạ?" Tôi hỏi bà tôi.
"Không, chắc giờ mới bắt đầu về." Bà ngoại nhìn đồng hồ, "Aiz, nó cũng có việc bận, chúng ta cứ chuẩn bị trước đi, đừng chờ nó."
Tôi cũng nhìn thử đồng hồ, nhớ lại tiếng la hét của cậu cả sáng hôm đó, tôi có hơi chột dạ, đành lấy điện thoại ra gọi cậu cả thử, nhưng không ai trả lời.
"Chiều nay con gọi điện thử cho anh ấy thì vẫn đang ngủ trưa ở nhà. Tám chín phần là ngủ quên rồi." Cậu hai thản nhiên giải thích, "Tối hôm qua hình như chơi mạt chược cả đêm với một vài người bạn. Nhà đó không điện thoại cố định, gọi di động cháy máy cũng không đánh thức được anh ấy dậy đâu."
"Cái thằng này, thật không biết xấu hổ." Bà ngoại không khỏi lầm bầm, "Niệm Phi, con đến Hoa viên hồ sen xem một chút đi. Nếu còn ngủ cứ bắt nó dậy chạy qua đây."
"Bây giờ luôn ạ?" Tôi lại tìm tìm chìa khóa xe.
"Nhanh lên, bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ đó." Cậu hai nói.
"Biết rồi ạ." Tôi vặn chìa khóa khởi động xe.
Từ nhà cũ đến Hoa viên Hồ Sen chỉ mất mười phút lái xe, nhưng dọc đường đi cứ kẹt xe làm vẫn phải mất hơn hai mươi phút. Đứng dưới hoa viên, tôi gọi lại cho cậu cả nhưng vẫn không có ai trả lời, tôi bối rối lên lầu, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Cửa không khóa, tôi thầm nghĩ chắc cậu cả đã đi ngủ.
Tôi đẩy mạnh cánh cửa, chưa kịp định thần lại thì đã bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Viễn Kỳ.
Tôi giật bắn người, Triệu Viễn Kỳ rõ ràng còn căng thẳng hơn tôi, anh ta chỉ mặc áo sơ mi, thân dưới vẫn là quần đùi, đi dép lê, đứng bên cạnh bàn ăn rót nước, như thể vừa mới từ trên giường đứng dậy.
"Hạ.... Hạ ..." Triệu Viễn Kỳ sững người, vẫn đứng trơ tại chỗ duy trì tư thế đổ nước.
"Hạ Nham đâu?!" Tôi hét vào mặt anh ta.
"Ngủ ở... trong phòng."Triệu Viễn Kỳ đặt cái ly xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tôi không có thời gian để hỏi anh ta, còn chưa kịp cởi giày lao ngay vào phòng ngủ của cậu. Cậu tôi vẫn đang ngủ, tôi nắm lấy góc chăn mở tung ra, một dòng điện như giật qua não, cậu tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trước mặt tôi.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi, ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra: "Niệm Phi?!"
Bàn tay đang cầm chăn bông không khỏi run lên, tôi cố gắng trấn tĩnh, đè thấp giọng hỏi cậu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
--Cậu cả nằm dưới confirmed =))) ./.