🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
46.Tầng bốn của khu điều trị nội trú số một là căng tin nhân viên, buổi trưa đông người, có khi một bàn đến 4 5 người đủ các khoa ngồi chung với nhau. Bạch Đoạn phẫu thuật xong thì đến căng tin, tôi đi theo anh, ngồi đối mặt. Bên cạnh anh là vài người ở Khoa Truyền nhiễm và Chỉnh hình, không quá quen nên cũng không nói chuyện gì với nhau.
"Không phải là không thể." Bạch Đoạn cầm đũa, ngẩn người, "Em có dự mấy khóa chính quy của Ngũ Tiền Mậu trong trường chưa?"
"Có, sao vậy?"
"Có một đoạn video ông ấy rất thích, hay chiếu đi chiếu lại trong lớp. Là đoạn clip một đứa trẻ người Mỹ không may bị đạn bắn bị thương. Viên đạn xuyên qua đầu nhưng không chết, không tổn thương thân não." Anh chậm rãi nhớ lại, "Lúc đó nó là một cuộc chấn động lớn trong ngành giải phẫu thần kinh."
"Em không nói chuyện đó là không thể, nhưng mà ..." Tôi cắn môi khó chịu. "Mẹ nó thật tà môn."
"Cậu ta giờ đang ở đâu?"
"Trong phòng bệnh ngồi chăm nữ bệnh nhân kia chứ đâu." Tôi nhìn Bạch Đoạn, "Vừa nãy nhìn thấy anh ấy em hết cả hồn, anh ấy hỏi kết quả giải phẫu suýt nữa em còn không mở miệng được."
"Lúc thấy em cậu ấy thế nào?"
"Sửng sốt một lúc, nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều. Lúc đó em đang đeo bảng tên. Anh ấy nhìn thấy, nghĩ nghĩ gì đó, nhưng vẫn không mở miệng hỏi gì em." Tôi dừng lại một lúc nhìn Bạch Đoạn, "Lúc vừa nhìn thấy, em gọi anh ấy là Trương Nguyên, nhưng anh ấy không nhận."
"Tên cậu ta ký vào đơn giải phẫu là gì?"
"Ghi là Trương Mục Võ."
Hai người chúng tôi ôm bát cơm ngồi suy nghĩ cả buổi.
"Phòng bệnh bao nhiêu thế? Dẫn anh đi xem." Bạch Đoạn nói xong bưng bát lên.
Tôi và Bạch Đoạn cùng nhau bước ra khỏi nhà ăn, lên thang máy. Lúc cửa thang máy gần đóng lại chúng tôi gặp Tiếu Nhạn Bình đang vội vàng len vào, ông ngạc nhiên khi thấy Bạch Đoạn: "Ồ, Bạch Đoạn, cậu về nước rồi à?"
"Vâng ạ, em vừa về vài ngày trước. Hôm nay tôi đến đây để phẫu thuật." Bạch Đoạn cười nhẹ đáp lại.
"Được rồi, hai người các cậu vẫn y như ngày nào, vừa về là đã dính nhau như sam cả ngày." Tiếu Nhạn Bình chua chát nói, "Cậu có biết Tiểu Hạ vì cậu mới một hai đi học gây mê không. Cậu ta rõ ràng có thiên phú phẫu thuật, tôi đã nói mà cũng không nghe. Tôi còn mong cậu tôi thuyết phục cậu ta đấy, tôi đang chờ nhận đệ tử đây."
Tôi không khỏi lườm Tiếu Nhạn Bình một cái, y thuật của ông bác sĩ này không có gì để chê, nhưng luôn cảm thấy như đầu ông ta bị đứt mất vài dây thần kinh vậy, mấy câu này có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?
Vả lại, ai dính được với Bạch Đoạn cả ngày, nếu không phải xảy ra chuyện Trương Nguyên, Bạch Đoạn có khi vẫn đang thiết quân luật giới nghiêm tôi trong bán kính mấy chục mét. Bạch Đoạn luôn trốn tôi từ khi anh từ nước ngoài về, lần này nếu không nhờ tôi nhanh tay lẹ mắt chiếm lấy một chỗ ngồi bên cạnh, tôi cũng không chắc mình có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với anh không nữa.
Bạch Đoạn mím miệng không nói lời nào, Tiếu Nhạn Bình vào buồng thang máy được đến giữa chừng thì dừng lại ghé phòng ICU, để Bạch Đoạn và tôi đứng trong thang máy.
"Sao em không đi phẫu thuật?" Bạch Đoạn liếc xéo tôi.
Tôi ậm ừ: "Gây mê hấp dẫn hơn".
"Vớ vẩn, lúc còn học đại học em dùng kim vòng để khâu bít tất hăng say lắm còn gì." Anh thu hồi ánh mắt. "Nếu thực sự tài năng, hãy đi phẫu thuật đi."
"Anh biết," tôi dừng lại, "Anh biết vì sao em lại học ..."
Đúng lúc này tiếng thang máy đinh tai nhức óc vang lên.
Bạch Đoạn liếc tôi một cái: "Đi thôi."
Tôi cắn răng đi theo anh ra ngoài.
Tôi đến trạm y tá kiểm tra số giường, người phụ nữ đó tên là Dư Diệp, 27 tuổi, quê tỉnh ngoài. Các chị em ở trạm y tá thấy Bạch Đoạn trở lại đều hét lên phấn khích, đôi mắt vui mừng đến mức có thể phát ra ánh sáng. Tôi lạnh lùng nhướng mày đứng chắn phía trước khiến các y tá khá khó chịu, cuối cùng cũng cố sức vòng qua tôi gật đầu với Bạch Đoạn: Bác sĩ Bạch, anh phải đến đây chơi thường xuyên đó nha, nếu không khoa chúng tôi chán chết mất.
Tôi cười nhìn anh: "Không ngờ anh cũng rất được hoan nghênh đó nha."
Bạch Đoạn cười đáp lại tôi: "Đều là chuyện quá khứ thôi."
Tôi đen mặt quay đi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Lúc đến phòng của Dư Diệp, Dư Diệp đang truyền nước biển, ngủ thϊếp đi, người tên là Trương Mục Võ ngồi ở bên giường chăm sóc, không biết đang suy nghĩ gì.
"Cũng không thay đổi nhiều." Bạch Đoạn nhìn nhìn, "Chắc hẳn là cậu ta."
"Anh nói......"
Tôi đang định hỏi ý kiến
Bạch Đoạn, Trương Mục Võ ở đằng kia thấy cả hai chúng tôi lập tức đứng lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước tới giữ chặt tôi: "Bác sĩ Hạ, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không? Chỉ vài phút thôi, sẽ không mất thời gian đâu."
Bạch Đoạn và tôi sững người một lúc, tôi gật đầu ngay lập tức: "Được, đi đâu?"
"Phòng trà bên dưới cũng được." Anh nhìn tôi rồi nhìn Bạch Đoạn, "Vị bác sĩ này có thể đi cùng luôn được không?
Bạch Đoạn nghiêm nghị nhìn tôi, hai chúng tôi đi theo anh không nói một lời.
Có một phòng trà nhỏ ở không gian thoáng giữa khu bệnh nhân nội trú thứ nhất và khu nội trú thứ hai. Ba người chúng tôi tìm một chỗ trống để ngồi, tôi vô tình ngồi cạnh Bạch Đoạn, đối diện với Trương Mục Võ.
"Trương... Mục Võ, có chuyện gì vậy?" Tôi lo lắng nhìn anh.
Giống, quá giống, anh ấy chính là Trương Nguyên.
"Tôi tên là Trương Nguyên." Anh cười khẽ.
"Trương Nguyên?!" Tôi nháy mắt kích động, lục phủ ngũ tạng dâng lên một loại choáng váng. Tôi cảm thấy một khắc đó cơ thể tôi không còn nằm trong sự kiểm soát của bộ não nữa, lúc hoàn hồn lại tay tôi đã chặt chẽ túm lấy tay anh. "Trương Nguyên, mấy năm qua anh ở đâu?"
Trương Nguyên mở to mắt nhìn tôi, im lặng một lúc, từ từ rút một bàn tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, sau đó lấy từ trong túi ra một cây bút máy kiểu cũ đặt lên bàn. Tôi ngẩn người, anh cười: "Nhìn là biết."
Tôi cầm bút xem kỹ, thấy trên mặt nắp bút khắc xiêu vẹo một chữ "Nguyên", tôi nhìn bên kia nắp, nghiễm nhiên thấy một chữ "Thần".
Bạch Đoạn cầm lấy cây bút trong tay tôi xem, cau mày nhìn tôi một lần nữa.
"Ở cửa phòng cấp cứu, tôi nghe cậu gọi tôi là Trương Nguyên." Anh chống khuỷu tay lên đầu gối nhìn tôi, "Tôi nghĩ chúng ta hẳn là biết nhau từ trước."
Tim tôi như thắt lại, bàn tay từ từ rụt về. Tôi thoáng thấy Bạch Đoạn đang im lặng nhìn tôi, môi anh mấp máy, nhưng rốt cuộc anh cũng không nói gì.
"Là người quen." Bạch Đoạn nhìn Trương Nguyên cười nhẹ, "Cậu không nhớ gì sao?
"Trương Nguyên là tên trước đây của tôi." Anh chậm rãi nói, "Khoảng ba bốn năm trước, tôi bị tai nạn, nghe nói lúc đó tôi đang trong quân đội, bị súng bắn bị thương ở đầu, may mắn lắm mới sống sót. Khi tôi tỉnh lại, cha mẹ tôi đưa tôi đến Nam Ích, tên cũng được đổi lúc đó."
"Thời gian đầu sống ở Nam Ích, tình trạng mất trí nhớ của tôi trầm trọng đến mức tôi gần như quên mất bố mẹ mình. Sau đó cả hai kể cho tôi nghe từ từ, dần dần tôi nhớ được rất nhiều thứ, nhưng vẫn không nhớ được hoàn toàn." Anh nhìn tôi, "Giống như nhìn thấy hai người, tôi cảm thấy rất quen thuộc. Tôi biết chúng ta phải biết nhau, nhưng tôi không thể nhớ rõ cụ thể."
Tôi đang định nói thì bị Bạch Đoạn đè tay lại dưới bàn. Anh nhìn Trương Nguyên: "Chúng tôi đều là bạn học cấp hai của anh. Lên cấp ba, cậu học cùng lớp với tôi, ngồi bàn sau tôi."
Tôi nhìn Bạch Đoạn, nắm chặt bút máy không hề hé răng.
"Cậu học cùng lớp với tôi hồi cấp ba sao?" Trương Nguyên có chút vui mừng, "Vậy thì cậu cũng biết Quách Nhất Thần đúng không?
Tôi thấy Bạch Đoạn nhướng mày, hiển nhiên anh cũng rất căng thẳng: "Có biết."
Trương Nguyên cười dịu dàng, nhìn chăm chú vào cây bút, cuối cùng nhìn về phía Bạch Đoạn, ánh mắt bình tĩnh: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, Quách Nhất Thần và tôi có quan hệ gì được không?"
Vừa nghe thấy thế, tôi không thể ngồi yên được nữa, trái tim tôi như có sông cuộn biển gầm. Bạch Đoạn ấn đầu gối tôi dưới gầm bàn ý bảo tôi đừng nói chuyện.
"Lúc đó cậu ấy cũng là bạn học," Bạch Đoạn thận trọng nói, "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
"Tôi không thể nói cảm giác như thế nào, nhưng rất kỳ lạ." Trương Nguyên nhìn hai người chúng tôi, "Tôi nghĩ tôi phải có quan hệ gì đó với Quách Nhất Thần."
"Có quan hệ gì?" Tôi không nhịn được nói.
"Tôi cũng không biết." Trương Nguyên ngơ ngác nhìn tôi. "Có lần tôi ở nhà xếp lại bộ quân phục cũ của mình thì thấy trong túi có một cây bút cũ, chính là cái trong tay cậu, kiểu dáng cũ, trên nắp bút có khắc chữ "Thần" rất lạ, lúc đó tôi cũng thấy lạ nhưng không quan tâm lắm, sau này lật một cuốn sổ cũ ở nhà ra xem, bên trong chẳng viết gì, mà chỉ có một bài thơ trên trang lót, phía dưới viết một chữ "Quách". Tôi suy nghĩ đến hai thứ này nhiều lần, cuối cùng nhớ ra cái tên Quách Nhất Thần." Vẻ mặt của Trương Nguyên trở nên nghiêm túc, "Ba chữ Quách Nhất Thần đột nhiên bật ra, tôi cũng không biết tôi có nhớ đúng không, hỏi bố mẹ tôi thì họ nói không có. Nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Quách Nhất Thần là cái tên đầu tiên tôi tự động nhớ ra kể từ khi gặp tai nạn. Tôi nghĩ rằng tôi thực sự biết người này, nếu không tìm hiểu rạch ròi lòng tôi không yên ổn."
Tôi mấp máy môi, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Sau đó, có lần tôi bất chợt tìm kiếm tên người này lúc đang lướt net, phát hiện cậu ta là trùm ma túy đang bị truy nã." Trương Nguyên nói đến đây không khỏi bật cười, "Tôi gần như quên mất, nhưng sau khi biết chuyện này tôi lại càng tò mò hơn. Bố mẹ tôi khăng khăng rằng tôi không biết người này, nhưng lúc tôi trở lại trường trung học cơ sở số 1 Phù Sơn xem album tốt nghiệp, tôi nhận ra cậu ta rõ ràng là bạn cùng lớp với tôi."
Anh nhấp một ngụm trà, dựa vào lưng ghế, đan hai tay vào nhau: "Cậu nghĩ nếu cậu là tôi, cậu có đi điều tra không?"
"Đúng là rất kỳ quái." Bạch Đoạn cúi đầu giả bộ thâm trầm, tôi thấy anh đang im lặng nheo mắt nhìn tôi.
Tôi không biết phải nói gì.
Trương Nguyên cúi đầu suy nghĩ một chốc. "Cây bút này khá lâu đời, nhưng lúc tìm thấy nó vẫn được bảo quản rất tốt; và cuốn sổ ... Tôi nghĩ Quách Nhất Thần trước đây ắt hẳn phải là một người rất quan trọng với tôi." Anh lại nhìn tôi, "Đúng không?"
Tôi nghẹn ngào, bất giác thốt ra một câu: "Có lẽ là vậy."
"Cậu cố ý về Phù Châu để tìm người này?" Bạch Đoạn hỏi anh.
"Đúng vậy." Trương Nguyên gãi gãi đầu, cười nhẹ một tiếng, "Này, ngẫm lại, tôi thật sự là quá điên khùng. Người ta còn đang bị truy nã, cũng có liên quan gì đến tôi đâu." Anh chớp mắt. "Tôi chỉ nghĩ, có lẽ về Phù Châu sẽ khiến tôi nhớ nhiều hơn chuyện quá khứ, giống như tìm về cội nguồn. Mà tình cờ, vừa đến đã gặp được hai cậu".
Sống mũi tôi có chút cay: "Đúng là duyên phận ... Bao nhiêu năm không gặp rồi."
"Vậy thì mấy năm nay cậu có liên lạc gì với Quách Nhất Thần không?" Trương Nguyên nhìn tôi đầy mong đợi.
"Làm sao mà có được? Cả nước đang truy lùng cậu ta mà." Bạch Đoạn cười nhẹ đỡ lời cho tôi.
"Cũng phải." Anh không khỏi bật cười, "Tôi nghĩ tôi hơi không được bình thường."
"Cậu bị suy giảm trí nhớ, muốn nhớ lại quá khứ là chuyện đương nhiên thôi.", Bạch Đoạn trấn an, "Tôi là bác sĩ gây mê, không biết nhiều về phẫu thuật thần kinh, nhưng tổn thương tế bào não và thay đổi tuần hoàn máu trong não do chấn thương sọ não ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng ghi nhớ. Trường hợp của cậu trí tuệ không bị ảnh hưởng đã là may mắn lắm rồi. Phục hồi trí nhớ là quá trình thức tỉnh tự nhiên, đừng quá ép buộc, nếu không có thể gây phản tác dụng." Bạch Đoạn nhìn Trương Nguyên, "Hơn nữa, chứng hay quên do chấn thương sọ não thường hồi phục trong vòng ba tháng đến hai năm. Cậu bây giờ ... đã qua mất thời kỳ hồi phục trí nhớ tốt nhất."
./.