*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Andrew Pastel
35.Tôi biết đã xảy ra chuyện, tim đập loạn xạ, cố gắng phớt lờ cơn đau, tôi lồm cồm bò dậy chạy ngược lại hướng xe cảnh sát. Người trong xe cảnh sát dường như vẫn chưa nhận ra tôi ở đây, tạm thời không có động tĩnh gì, Bạch Đoạn nhanh chóng đi theo túm lấy bên trái tôi: "Đi cổng Tây."
"Đừng đi theo em!!" Tôi hét lên.
Anh mặc kệ, lôi tôi chạy như điên. Cửa Tây là lối ra của ký túc xá dành cho giáo viên. Cấu trúc quanh co, người ngoài vào rất dễ bị lạc. Bạch Đoạn ngựa quen đường cũ dẫn tôi chạy ra khỏi trường, thở hổn hển chặn một chiếc taxi trên đường vành đai, rống lên với tài xế: "Ga xe lửa phía nam!"
Tôi đẩy anh: "Xuống đi!"
"Anh không xuống!" Bạch Đoạn đỏ hai mắt lên, "Anh đi theo em!
"Anh xuống ngay đi được không?!" Tôi rống.
"Hai cậu sinh viên này, rốt cuộc có đi không?" Tài xế taxi chậm rãi xoay người hỏi.
"Đi! Đến ga xe lửa phía Nam." Bạch Đoạn rất chắc chắn nói địa chỉ.
"Được rồi." Tài xế cười cười, nhấn ga khởi động xe.
Tôi vừa thương vừa giận nhìn anh.
Bạch Đoạn không nói một lời, anh rút điện thoại trong túi quần tôi ra, rút
pin, lấy thẻ SIM, ném hỏi cửa kính xe.
Tôi vừa mở miệng định nói chuyện, anh đã đưa tay ra bịt miệng tôi, áp sát vào tai tôi dặn dò: "Lát nữa xuống xe rồi nói." Tôi kề sát với anh, đột nhiên phát hiện ra một chiếc xe cảnh sát đang chạy từ hướng cổng Tây nhỏ về phía chúng tôi, tôi liều mạng véo anh một cái, anh nhanh chóng ấn tôi ngã vào ghế sau.
Đi qua chưa? Sau một lúc, tôi dùng khẩu hình miệng hỏi anh.
Anh thăm dò nhìn xung quanh, rồi từ từ kéo tôi lên.
Lúc này, tài xế phía trước ho khan một tiếng, run rẩy nhắc nhở: "Mấy cậu, đây là trong xe, nếu có việc gấp..."
"Chúng tôi đang vội, chú lái xe nhanh hơn chút được không." Bạch Đoạn hất hất đầu ra phía trước.
Tài xế ngậm miệng, nghiêm túc chở chúng tôi đến ga xe lửa phía Nam, Bạch Đoạn ném 50 tệ cho tài xế, kéo tôi xuống xe.
"Anh chậm một chút được không." Thấy anh dáo dác tìm xem cảnh sát xung quanh không, tôi lại bắt đầu luống cuống lên. Anh không dám nói chuyện với tôi ở chỗ đông người, chỉ nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Tôi không dám hỏi anh, nhưng tôi biết tình hình đang rất khẩn cấp. Bạch Đoạn mua hai vé xe ghế cứng từ Phù Châu đến Đại Lý từ chợ đen. Còn một tiếng nữa là đến giờ tàu chạy. Anh và tôi chui vào một nhà vệ sinh công cộng một buồng duy nhất, có cửa sổ ở góc sảnh chờ, chờ đến giờ soát vé.
Tôi ngồi xổm trên nắp bồn cầu, anh đứng dựa vào bồn bơm, cả hai đều rất chật vật.
"Nói em biết đi, có chuyện gì vậy?" Tôi đưa tay chạm vào anh.
"Có phải em đang rửa tiền cho Quách Nhất Thần ở ngân hàng ngầm không?" Anh hỏi tôi.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi lo lắng mím môi.
"Khâu Vũ Sơn hiện đã mất tích. Cảnh sát phát hiện một lượng lớn tiền liên quan đến Tân Hiệp Hòa của ông ta đến từ một công ty ma, sau đó lần theo dòng tiền đến ngân hàng ngầm." Bạch Đoạn nói nhỏ, "Em có biết rằng án rửa tiền chỉ cần bắt được dòng tiền là có thể kết tội không, Dương Thiện Đường đã bị bắt giữ sáng nay, toàn bộ vốn lưu động của ngân hàng đã bị đóng băng, còn tiền của em ..." Anh cắn môi không nói tiếp.
Trước mắt tôi bỗng tối sầm, chỉ thấy lạnh lẽo cả người.
Đây là quả báo.
"Vốn dĩ, bố anh chỉ quan tâm đến động tĩnh của Khâu Vũ Sơn, không quan tâm lắm đến vụ rửa tiền này, nhưng hôm nay nghe thấy tên em, liền đến hỏi thăm anh vài câu nên anh nhận ra ngay." Anh dừng lại, "Còn một điều nữa, anh nói em đừng khó chịu."
Tôi yếu ớt gật đầu, ra hiệu anh cứ nói.
"Đội trưởng bộ đội biên phòng ở Lâm Thương là cấp dưới cũ của bố anh. Ông ấy đã được chuyển đến lực lượng cảnh sát vũ trang sau khi giải giáp, đã chú ý đến Quách Nhất Thần từ lâu. Lần này ông ấy muốn cùng bố anh dọn dẹp Khâu Vũ Sơn. Vụ án rửa tiền của Quách Nhất Thần ở Phù Châu đã thành lập rồi, lúc nào họ cũng có thể xuống tay. "Bạch Đoạn bất động nhìn tôi," Bên cậu ta có một đòn trí mạng, em có biết là gì không? "
Trái tim tôi lại nguội lạnh.
"Trương Nguyên, là nằm vùng." Anh nhẹ nhàng nói.
"Không thể!" Tôi kêu lên ngay lập tức.
"Còn một chuyện nữa." Anh lại khẽ liếc tôi một cái, "Em đừng tức giận."
"... Anh cứ nói." Tôi đã choáng đến run người.
"Mấy tin anh vừa nói, có rất nhiều là biết được do đọc lén thư từ trong phòng làm việc của bố anh, có cả nghe lén, cũng có một số do chính ông tự nói với anh. Có một lần anh bị ông phát hiện khi đang xem trộm trong phòng làm việc, nhưng ông ấy không hỏi nhiều; sáng nay sau khi biết được em có liên quan, ông đã đến trường hỏi thăm một vòng." Bạch Đoạn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh,"Ông ấy đã biết chuyện của anh với em , hôm nay là anh trốn ra ngoài."
Trước khi lên tàu, tôi và Bạch Đoạn người mua một chiếc áo phông kỷ niệm du lịch ở ga tàu mặc lên người, người thì mua một chiếc mũ chống nắng đội sùm sụp. Chưa đầy mười phút trước khi soát vé, hai chúng tôi chia nhau ra mua một tấm bản đồ, một chiếc ba lô du lịch chất lượng thấp, một chai nước quân dụng và vài thùng mì gói quanh ga tàu. Lúc đi qua cổng soát vé cả hai chúng tôi đều rất lo lắng, anh liên tục kéo tôi, hơi đề phòng quá mức. Thần kinh chúng tôi vẫn luôn căng thẳng cho đến khi tàu bắt đầu chậm chạp. Bên ngoài cửa sổ trời nhá nhem tối, tôi tháo hai hộp mì gói, chế nước sôi rồi mang về; tôi xé nắp dán mì gói và đẩy qua trước mặt anh: "Ăn đi, đừng căng thẳng như vậy, cười lên một chút."
Anh không nhìn mì ăn liền, mà là nhìn sang tôi: "Sáng mai đến Đại Lý, kế tiếp phải làm thế nào?
Tôi giúp anh thổi thổi: "Em còn tưởng anh có ý kế hoạch rồi, đến Vân Nam tìm Quách Nhất Thần."
"Không, lúc đó anh chỉ nghĩ đến việc chạy ra tỉnh ngoài, có vé nào mua vé đó, tình cờ có hai vé cạnh nhau đi đến Đại Lý."
"Trùng hợp thật. Quách Nhất Thần đang tắt máy, chắc là ở Lâm Thương ..." Tôi dừng lại, hạ quyết tâm rất lớn nói hết câu, "Anh ấy chưa biết về chuyện Trương Nguyên, rất nguy hiểm."
"Em tin không?" Anh quay đầu nhìn tôi.
"Không tin."
"Anh cũng không tin." Anh nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên lộ ra vẻ hung bạo, "Mẹ nó anh thật sự không muốn quan tâm chuyện này. Em nói xem, Quách Nhất Thần tại sao cậu ta..."
"... Ăn trước đi, lát nữa nở ra mất ngon." Tôi mệt mỏi khui hộp mì trước mặt, dùng nĩa gắp hơn chục sợi mì đưa lên miệng.
Anh theo tôi ăn mì gói một lúc, đột nhiên tự sờ lên người, tôi không khỏi đưa mắt nhìn anh, thấy anh lục hết ví tiền đến túi quần, rồi nhìn tôi: "Anh còn 300 tệ trên người, em thì sao?"
Tôi sửng sốt, móc ví ra: "Có 530 ... chưa kể thẻ."
"Thẻ của em vô dụng rồi. Cất đi." Anh thở dài. "830 tệ, dùng tiết kiệm một chút."
"Hai người với 830 tệ sống được bao lâu?"
"Không biết."
"Nếu bí quá em có thể bán điện thoại, tốt xấu gì lúc mua cũng mấy ngàn tệ." Tôi nhìn chiếc điện thoại trống rỗng sim trên tay.
"Anh vẫn còn một chiếc đồng hồ ở đây." Bạch Đoạn vuốt lên cổ tay, "Với chiếc bật lửa phiên bản giới hạn này."
"Em có thể bán đôi giày." Tôi nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
"Vậy thì trước tiên cần phải có người chịu được mùi chân của em đã."
Tôi thở dài: "Tại sao em không nghĩ đến việc mua cho anh chiếc nhẫn kim cương hay thứ gì đó để anh đeo mỗi ngày nhỉ."
Bạch Đoạn liếc nhìn tôi, không ai nói gì.
Sau khi ăn xong mì, tôi thu dọn ly nhựa ném đi, hai thanh niên bàn bên cạnh đang lập tụ chơi bài, muốn đến rủ chúng tôi, Bạch Đoạn không thèm nhìn lấy một cái, che mũ lên mặt giả vờ ngủ. Người thanh niên lại nhìn tôi, tôi mỉm cười chỉ vào Bạch Đoạn: "Bạn của tôi không khỏe, tôi ngồi trông anh ấy."
Người thanh niên tụt hứng rời đi, chỉ chốc sau cũng đã rủ được đủ một tụ bài, xung quanh cũng có người xem, không có ai nhìn chúng tôi. Tôi dựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn Bạch Đoạn, thấy anh đang mở to mắt nhìn tôi.
"Anh đang nghĩ gì vậy, nghỉ ngơi bồi bổ tinh thần đi. Ngày mai chúng ta đi sông Lan Thương." Tôi nói với anh.
"Được rồi, em ôm cây gỗ trôi ra sông Lan Thương một mình đi. Anh đi quốc lộ 24."
"Nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ngắm hồ Nhĩ Hải." Tôi thấp giọng cười, "Hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương Sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt." (*)
Anh gật đầu: "Nó rất đẹp."
(*) Bốn cảnh đẹp ở Đại Lý: "Hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt", gọi tắt là phong hoa tuyết nguyệt, có thể hiểu đến Đại Lý là đón gió, ngắm hoa, thưởng tuyết trên núi Thương và ngắm trăng ở hồ Nhĩ Hải."Trước đây em đã nghĩ qua, em định sẽ dẫn anh đi xem nếu có thời gian." Tôi nhìn vào mảnh đen đặc ngoài cửa sổ, "Lúc đó em mới lấy bằng lái xe, nghĩ thầm nếu mua một chiếc xe địa hình cỡ lớn, anh và em, mang lều trại và vài thứ linh tinh, lái xe dọc theo tuyến đường sắt từ Điền Trì đến Hồ Nhĩ Hải, leo lên Núi Ai Lao ở giữa ... "
Tôi nghe thấy anh "ừm" một tiếng, không nói gì thêm. Tôi cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn lại anh.
"Phi Tử," Anh gọi tôi nhẹ nhàng, "Em khóc à?"
"Ai khóc?" Tôi vội sụt sịt.
Tôi cảm thấy anh duỗi ra áp lên bàn tay, lặng lẽ siết chặt năm ngón tay tôi.
"Này, đang trên tàu đó." Tôi siết chặt anh.
"Nắm tay một chút làm gì căng?" Anh ta mắng tôi ở phía sau.
"Vậy thôi cho anh nắm đó." Tôi lầu bầu trả treo.
"Ngày mai... Em có biết đường đi không?" Anh hỏi tôi.
"... Em không biết, em chưa từng đến Lâm Thương." Tôi nói thật, "Mà ngay cả khi đến đó có thể cũng không gặp được Quách Nhất Thần. Anh nghĩ đi, cảnh sát chống ma túy của chính phủ còn chưa biết anh ấy ở đâu, chúng ta thì làm gì có cửa."
"Vậy chẳng lẽ đến doanh trại Trương Nguyên sao?" Bạch Đoạn đề suất ý tưởng kỳ quái.
"Em thấy đôi khi anh thật ngây thơ." Tôi không nhịn được nói.
"Chúng ta chỉ có 830 tệ. Em nghĩ chúng ta ở nơi xa lạ này sống được trong bao lâu?" Anh véo tôi.
Tôi nghĩ nghĩ: "Sống được bao lâu thì sống, cùng lắm thì em bán điện thoại di động mua vé tàu về lại Phù Châu cho anh."
Anh sững sờ một lúc: "Còn em thì sao?"
Tôi chậm rãi quay lại nhìn anh: "Em sao cũng được. Từ đầu đến cuối chuyện này không liên quan gì đến anh. Dù hôm nay có thể mang tội chứa chấp bao che, nhưng có bố anh thì anh cũng sẽ không sao cả. Tôi lại quay mặt đi, "Anh khác với em, anh không nên dây vào."
Bầu không khí đông cứng lại. "Vậy tại sao em còn đưa anh lên xe?" Anh hỏi tôi.
Tôi không nói nên lời.
Tôi không biết, tôi thực sự không biết, có lẽ tôi chỉ muốn giữ anh bên cạnh mình.
./.