Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Họ Gọi Ta Là Trà Xanh

Chương 65: Bí mật hé lộ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ochako vốn muốn gϊếŧ bọn họ ngay lập tức nhưng nếu làm vậy sẽ rất khó để phi tang xác.

Vì thế nên cô mới cần phải rút hết máu của bọn họ ra ngoài. Không cần cạn kiệt, chỉ cần phần lớn chảy ra là được.

Cơ thể con người trung bình có khoảng 4,5 đến 5,5 lít máu. Nếu không có máu trọng lượng cơ thể sẽ giảm 8 đến 10%. Chỉ như thế thôi là đủ để cô có thể dễ dàng hơn khi phi tang xác họ rồi.

Nếu gϊếŧ ngay lập tức mạch máu sẽ dần ngừng lưu thông nên cô phải để máu chảy ra khi họ còn sống.

Buộc túi chườm nóng vào vết thương sẽ gây giãn mạch dẫn đến máu chảy nhiều hơn.

Máu của Hanma chảy mỗi lúc một ít, môi cậu trắng bệch, sắc mặt tái nhợt. Ochako sờ người Hanma, thân nhiệt đã hạ xuống rồi.

Cô lấy dao, cắt vào động mạch trên cổ, đặt túi chườm lên đó.

Hanma đã chết, đến lượt Sanzu và cuối cùng là Mikey.

Ochako biết Mikey thích cô. Cô lợi dụng tình cảm đó để gϊếŧ ngược lại Mikey. Dù sao Mikey cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của gia đình cô mà.

Cô đã chuẩn bị từ trước một cái vali 40 inch cho Hanma, hai cái vali 35 inch cho Sanzu cùng Mikey. Đương nhiên, than hoạt tính, thứ dùng để khử mùi siêu hiệu quả, cũng không thể thiếu.

Còn 10 phút nữa Ochako sẽ về nên Naoto vội vàng dán lại quyển nhật ký vào chỗ cũ.

Tối đó Naoto đi đến địa điểm Ochako gϊếŧ người. Cậu lấy luminol, xịt khắp phòng tắm, xịt cả những nơi xung quanh nhưng đều không có phản ứng.

Tại sao lại như thế?

Chưa tìm được đáp án nên hôm sau Naoto trở lại phòng trọ của Ochako, lấy quyển nhật ký ra. Cậu dán khá ẩu, một đầu băng dính bị bong ra rơi xuống. Cũng may Ochako không để ý đến.

Đầu tiên cô xử lý xác của Hanma.

Cô mua một vé đến Aomori, địa điểm du lịch là hồ Tawada.

Hướng dẫn viên dẫn bọn họ một vòng quanh hồ trước rồi mới đưa họ đến khách sạn. Vì quá đông người nên hướng dẫn viên không thể chú ý từng người một được. Ochako khi về thiếu một chiếc vali cũng không ai biết.

Tháng 8 là mùa mưa. Hai hôm sau, màn mưa ập xuống khiến mọi người không thể ra ngoài được.

Tối đó Ochako nhân lúc bảo vệ canh gác gật gù ngủ gật rồi ra ngoài. Cô đến nơi giấu chiếc vali.

Ochako mở khóa, trong đó là xác của Hanma và một chiếc xẻng gấp.

Mưa khiến đất trở nên tơi xốp, đào cũng dễ hơn nhiều.

Cô chọn nơi này chôn Hanma vì cậu ta không có trong danh sách những người mất tích mỗi năm. Dù xác có bị tìm thấy cũng chẳng ai biết đây là người nào.

Xong xuôi cô cắt bỏ lớp vải bọc bên trong vali rồi dùng nó bọc những viên đá to, ném xuống hồ.

Chiếc vali kia thì cô lau sạch dấu vân tay rồi ném vào sâu trong rừng cây.

Một tuần trôi qua, chuyến du lịch kết thúc, Ochako lại mua vé đến Nagano.

Nagano là thiên đường của những ngọn núi, cũng là thiên đường giấu xác tuyệt hảo.

Buổi sáng Ochako sẽ cùng mọi người leo núi. Nói là leo cũng không phải vì chỉ đơn thuần là đi theo đường mòn mà lên thôi.

Đến khi quen rồi thì đến đêm Ochako mang vali ra ngoài. Nơi cô dừng chân là nhà trọ, sẽ không có người canh gác mỗi đêm.

Kéo đến lưng núi, Ochako nhìn khe núi sâu thăm thẳm trước mặt, ném vali xuống.

Nơi đây sẽ là mồ chôn của Sanzu.

Ochako tiếp tục mua vé đến Okinawa.

Cô từ chối nhân viên muốn giúp xách hành lý. Cô đứng gần đầu tàu đợi đến giữa trưa, khi các hành khách vào boong tàu ăn uống thì đẩy vali xuống. Trong đó là xác của Mikey và đá tảng, sức nặng sẽ khiến nó nhanh chóng chìm tận nơi đáy biển, giấu kín mọi tội ác của cô.

Khi đến những địa điểm kia Ochako đi bằng tàu điện hoặc xe buýt. Nếu cô di chuyển bằng máy bay hành lý sẽ bị kiểm tra.

Xe của Mikey được Ochako tháo biển xe ra rồi để ven đường. Đến đêm những tên trộm sẽ thay cô xử lý phần còn lại.

Cô cũng làm tương tự với xe bán tải Sanzu thuê. Nếu thế khi tra ra mọi người sẽ nghĩ Sanzu ăn trộm xe để bán rồi bỏ trốn, không ai nghĩ đến trường hợp cậu ta bị bắt cóc hay bị gϊếŧ cả.

Vết máu ở nhà kho Ochako dùng oxy già rửa sạch. Nồng độ càng cao, rửa càng dễ.

Máu khi tiếp xúc với luminol sẽ phát ra ánh sáng xanh do luminol phản ứng với chất sắt trong máu.

Oxy già 50% có khả năng lau dọn cực mạnh, sẽ không thể sót lại bất cứ thứ gì dù là một hạt máu li ti.

Đó là lý do tại sao luminol lại không phát huy tác dụng vào tối hôm qua.

Nhật ký đến đây là kết thúc nhưng Naoto vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.

Cậu mở cửa phòng ngủ. Trên bàn là laptop Ochako không mang đi.

Naoto lại gần, cậu đặt tay lên bàn, muốn chạm vào máy tính.

"Sau đó em đã chết."

"Gì cơ? Tại sao chứ?" Takemichi không thể tin.

"Em không biết." Naoto không biết Ochako đã gϊếŧ cậu như thế nào, chỉ biết cả người cậu tê cứng rồi sau đó tắt thở thôi.

Naoto lấy ra quyển nhật ký trong cặp.

"Bố em có quen một bác sĩ khoa tâm lý ở bệnh viện. Người đó kể Midorima Ochako bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội, chị ta liên tục đổi bác sĩ sau một thời gian ngắn điều trị."

Rối loạn nhân cách chống đối xã hội... nói nhẹ đi là trầm cảm, nói thẳng ra là tâm thần.

Vì bị trầm cảm nên cô mới tìm đến biện pháp viết nhật ký để giải tỏa.

"Đây là nhật ký được tìm thấy trong phòng Midorima."

Takemichi nhìn nó. Đây rất có thể sẽ là thứ cho cậu biết sự thật xem Ochako là ai, cô đã làm cách nào để biết tương lai trong khi Takemichi không hề kể đến.

_____

Tiểu phiên ngoại: Midorima Ochako.

Tôi hiện tại đã chuyển ra ngoài để sống.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi ghé qua siêu thị mua đồ ăn rồi về phòng trọ nhỏ mình thuê.

Khi tra chìa vào ổ khóa, tôi đã nhận thấy có điều bất thường.

Ổ khóa hôm nay nằm dọc.

Mỗi ngày ra ngoài tôi đều có thói quen xoay ngang ổ khóa.

Có kẻ đã vào phòng tôi.

Là ai?

Lão chủ thuê với đôi mắt cáo già luôn toan tính?

Không, không phải lão. Lão chỉ dám bắt nạt những cô cậu sinh viên ngốc nghếch chưa trải đời, lão không có gan động tới người như tôi.

Vậy sẽ là ai đây? Cảnh sát? Thám tử? Hay xã hội đen? Hoặc là một tên biếи ŧɦái nào đó?

Tôi coi như không biết gì, vẫn mở cửa đi vào như thường.

Liệu kẻ đó có đặt camera trong phòng tôi không nhỉ? Tôi không biết, vậy nên tôi phải cẩn thận.

Khi ngồi xuống ghế đối diện tủ chân cao, tôi lại thấy một góc băng dính rơi xuống, lộ ra ngoài.

Đó là nơi tôi giấu nhật ký.

Tôi nhớ rồi. Dạo gần đây có một người cứ liên tục bám theo tôi. Cậu ta nghĩ tôi không biết nhưng tôi đều có thể quan sát từng hành động của cậu ta qua chiếc gương cầm tay nhỏ.

Có vẻ người ghé thăm phòng tôi là Tachibana Naoto rồi.

Cậu ta đã xem nhật ký của tôi. Nhưng vội vàng dán lại một cách cẩu thả rồi rời đi tức là cậu ta chưa xem hết. Có lẽ ngày mai Naoto sẽ quay lại đây.

Tôi mặc kệ chi tiết nhỏ đó, tiếp tục việc dang dở.

Tôi vào phòng ngủ, mở máy tính, bật lên rồi ngồi chơi một lúc.

"Ơ? Sao không vào điện?" Tôi rút dây sạc còn mới ra.

"Lại hỏng rồi à?"

Tôi thở dài, tìm trong đống đồ cũ của mình.

Một lúc sau tôi tìm được dây sạc máy tính bị hỏng. Sợi dây điện bị chuột gặm đến nát bét, lớp bọc cao su bên ngoài bị cắn rách, lộ ra lõi dây đồng bên trong.

"Dùng tạm vậy."

Tôi lau nhà một lượt, lau thật sạch.

Xong xuôi tôi nấu cơm, sinh hoạt như bình thường.

Sáng hôm sau đi làm, tôi lấy chiếc túi xách treo trên giá, vung nó đập vào bình nước đầy ắp.

Nước trong bình đổ lênh láng ra bàn rồi chảy xuống đất.

Hôm qua tôi vệ sinh sàn nhà sạch bóng, lát nữa tôi sẽ vứt đôi dép đi trong nhà. Naoto rất cẩn thận, cậu ta sẽ cởi giày đi chân trần vào, tránh để lại dấu vết.

Naoto có lẽ sẽ vào phòng tôi tìm thêm chứng cứ. Tôi để máy tính ở nhà, cậu ta sẽ bị thu hút bởi nó đầu tiên và bước đến.

Tôi nhìn nước chảy đến chỗ dây điện.

Naoto chạm vào bàn, nước này chưa được đun hay lọc bằng máy, những hóa chất, khoáng chất và các chất hòa tan như Ca, Mg, Fe, Na sẽ thành chất dẫn điện, đưa dòng điện vào người Naoto. Cộng thêm vũng nước ở dưới chân đủ để khiến cậu ta chết vì sốc điện.

Nếu không tò mò thì cậu ta sẽ không chết.

Cứ im lặng mà sống không tốt sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »