Chương 27: Ngồi cùng bàn

Mấy ngày sau, giáo viên ở bảng đen vẽ những ô vuông, sau đó học sinh đối chiếu với con số để sắp xếp chỗ ngồi của mình.

Chung Ứng cùng Hồ Duyệt ngồi ở vị trí gần bàn giáo viên nhất.

Trong lớp học lộn xộn ồn ào di chuyển bàn ghế.

“Thực tốt nha.” Hồ Duyệt đem ghế dựa dọn đến chỗ ngồi mới, rốt cuộc chuyện cô muốn cũng đã thành.

Chung Ứng đã sớm dọn xong, lười biếng dựa vào lưng ghế, bắt đầu mang tai nghe chơi di động.

Anh không đáp lại, Hồ Duyệt thật muốn đem tai nghe bao trên đỉnh đầu anh lấy xuống.

Chung Ứng ngẩng đầu, Hồ Duyệt nhìn xuống, tóc cô lướt qua gương mặt anh.

Thực ngứa.

“Ngồi bàn đầu tiên thì cũng đừng chơi di động chứ, ngoan ngoãn đi học.”

Cô cười ngọt đem tai nghe cất vào trong ngăn bàn của mình

Thật gọn gàng mà đem cái tai nghe to lớn của anh lấy xuống, cũng thật đột ngột.

Chờ đến lúc giáo viên đứng ở bục giảng dạy bảo, Hồ Duyệt đứng đắn ngồi, chuyên chú nghe, mặt hướng phía trước.

“Các bạn học, thi đại học đếm ngược chỉ còn 369 ngày, đừng tưởng rằng còn thật lâu, từ bây giờ liền phải bắt đầu chuẩn bị! Việc này sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của các em, mong các bạn học hãy căng thẳng một chút, không thể lơi lỏng!

Kiểm tra lần trước đã vượt qua, đừng nhớ thương lâu lắm, kết quả tốt hoặc không tốt, đều đừng ảnh hưởng tâm tình của mình…”

Chung Ứng chơi mấy trận game không tiếng động, không bao lâu liền chịu không nổi, đem điện thoại ném ở một bên.

Nếu không phải Hồ Duyệt, anh đại khái sẽ muốn đánh người.

Lão sư lải nhải nói chuyện, như gió thoảng qua tai, không có gì trọng điểm.

Chung Ứng căng đầu.

Dưới ánh mặt trời, Hồ Duyệt an an tĩnh tĩnh làm bài tập, nhíu mày tự hỏi đề toán học, không tự giác cắn bút, nho nhỏ răng nanh như ẩn như hiện.

Chung Ứng không tự giác buồn cười, như thế nào sẽ có người thích học tập như vậy?

Nhìn qua xem thử, sao lại là bài đầu tiên?

Hồ Duyệt theo bản năng hé miệng, nghi hoặc nhìn anh.

Chung Ứng mới nhớ tới cô không biết chính mình đã biết hai người ngồi một bàn.

Lấy bút chì tùy ý đem viết mấy chữ, đưa sang: Bạn cùng bàn nhỏ, rốt cuộc cũng để ý đến anh.

Hồ Duyệt cười lấy bút đuôi chọc gáy anh, làm anh quay đầu lại.

“Kế tiếp muốn cậu ngoan ngoãn đi học.”

Nhả khí như lan, lọt vào tai Chung Ứng.

Khiến nửa người anh tê rần.

Không đến mấy ngày, Chung Ứng liền tự nhiên lấy quyền lợi của bạn cùng bàn.

Ngẫu nhiên đi học nắm lấy cái tay nhỏ, không ai phát hiện thì thân mật cùng cô, có khi Hồ Duyệt sẽ dạy anh bài tập, nhưng như thế nào cũng học không được, cô vẫn là kiên nhẫn để anh suy đoán hoặc tự mình giải thích.

Một tuần qua đi, phiếu điểm phát ra.

Hồ Duyệt cúi đầu làm bài tập, dư quang lại trộm ngắm tiểu ngồi cùng bàn cách vách.

Anh cầm kia tờ giấy, cũng không biết đang xem cái gì, đều nhìn đến năm phút đồng hồ.

Vẫn không nhúc nhích, giống như tượng thạch điêu khắc, chính là cố định một khối.

Tựa hồ lại trở lại tính tình lạnh nhạt không nói.

“Chung Ứng, mình muốn đi lấy nước, cậu cần lấy không?”

Anh đầu cũng không nâng, “Không cần.”

Giữa trưa khó được có món sườn lợn rán, Hồ Duyệt chia làm một nửa, một khối đặt ở bàn ăn của anh.

“Mình ăn không hết nhiều như vậy, giúp mình ăn một chút?”

Chung Ứng không ngăn cản, đang ăn cơm trầm mặc không nói, Hồ Duyệt ăn no, tầm mắt đảo quanh, lại phát hiện kia món sườn lợn rán vẫn còn quạnh quẽ ở bàn ăn góc.

Hồ Duyệt biết anh để ý thành tích kiểm tra, nhưng là không rõ anh vì sao buồn bực không vui như vậy.

Lớp học sau mấy ngày có kết quả kiểm tra.

Cùng với ngày thường cũng không mấy khác biệt.

Gần đây đều là Chung Ứng đi xe đạp chở Hồ Duyệt đến trường học.

Gió lạnh nhẹ phẩy, Hồ Duyệt vòng tay đặt lên vòng eo tinh tráng của anh, gương mặt dán ở phần lưng dày rộng.

“Quẹo phải, quẹo phải!”

Hồ Duyệt dùng ngón tay chọc eo anh, Chung Ứng sợ tới mức xe lung lay không xong, vòng vèo hình con rắn trên đường.

Hồ Duyệt ôm càng chặt, giống như muốn khảm vào trong thân thể.

Vυ" mềm mại đè ép ở trên lưng anh.

“Không trở về nhà sao?”

“Mang em đi một chỗ này trước.”

Qua mấy vòng, Chung Ứng ngẫng đầu nhìn thấy mặt trời.

Cách mục tiêu càng lúc càng gần.

Hoàng hôn buông xuống, thiếu nữ tươi cười điềm mỹ mà rạng rỡ, áo sơmi được phủ lên một tầng viền vàng.

Giống như bước ra từ bức hình thời Trung cổ.

Hồ Duyệt đem Chung Ứng kéo xuống xe đạp, còn không có kịp chuẩn bị, xe đạp leng keng một tiếng, ngã vào cổng công viên.

Hồ Duyệt đẩy phần lưng anh, Chung Ứng bị bắt đi phía trước, ngồi ở trên xích đu.

Thân hình thướt tha của cô ngăn trở hơn phân nửa ánh sáng.

Đôi tay chộp vào hai bên xích đu, khom lưng, chiếc nơ màu đỏ lỏng lẽo rũ phóng.

“Chung Ứng, cậu hôm nay có phải không vui?”

Hồ Duyệt ngồi ở trên đùi anh, câu lấy cổ anh, giống kiều mị yêu tinh, hướng dẫn từng bước.

“Nói cho mình, muốn như thế nào cậu mới có thể vui vẻ đây?”