Thấy mãnh hổ nhảy đến, Triệu Lẫm Hoán một chút cũng không căng thẳng, cài tên kéo cung, động tác không tí ti dây dưa.
“Vèo ~!” Tên phá khoảng không lao đi.
Lúc nhìn thấy bảo bối nhà mình nhảy ra, Thiệu Ngạn Mục cũng nhún người nhảy lấy đà. Đương nhiên ban đầu là có ý muốn kéo bảo bối đang kích động lại, hiện giờ thì lại là hy vọng có thể cứu được nó.
Cuối cùng cũng lao tới kịp... Thời điểm tiễn lao tới, Thiệu Ngạn Mục nghiêng người chắn trước lão hổ, trực tiếp ôm lấy bảo bối nhà hắn. Cây tiễn hung hăng đâm phập vào trên vai trái hắn.
“Phập! ~” một người một hổ ngã chồng chất trên mặt đất, hất lên bụi mù mịt.
Chết tiệt! Tiễn kia thật đúng mang sức mạnh kinh khủng, đau chết hắn! ~~ Trong lòng Thiệu Ngạn Mục khóc thét. Nhìn thân ảnh minh hoàng đã đứng trước mặt, cố gắng giãy dụa ngồi dậy, một bên trấn an bảo bối ngoan ngoãn nằm úp sấp, còn bản thân cũng quỳ hai gối xuống, nhớ đến vài câu tụng “Thảo dân Thiệu Ngạn Mục khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cúi đầu đợi hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn xem.
Đương kim hoàng thượng đứng quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn thấy rõ được biểu tình. Thiệu Ngạn Mục chỉ có thể thấy rõ ràng nhất chính là một ngọc bội hình rồi hắn đeo ở trên đai lưng đang liên tục đong đưa.
“Xin Hoàng Thượng tha cho hổ này.”
Trong thanh âm Thiệu Ngạn Mục không hề có cảm giác cầu xin tha thứ hèn mọn, tựa như bản thân đang nói chuyện bình thường.
Lòng Triệu Lẫm Hoán đã cảm thấy buồn bực, hôm nay đã gặp quá nhiều việc kỳ quái rồi, sao tới đây lại gặp một người vì hổ mà bản thân bị thương còn quỳ xuống cầu xin tha thứ cho nó. Nghi ngờ buột miệng nói ra: “Vì sao?”
Vì sao?... Tuy rằng ngây ngốc ở bên thực rất nghe lời, nhưng bảo bối không buông thả cảnh giác, lưng cong lên răng nhe ra, nhìn chằm chằm ba người vẻ mặt đề phòng.
“Con hổ này đang mang bầu, không nên săn bắt nó thì hơn. Chờ hổ con được sinh ra, càng thêm náo nhiệt.”
Càng thêm náo nhiệt? Triệu Lẫm Hoán nhìn người trước mặt lại cảm thấy buồn cười, lý do gượng ép như thế cũng nói được. Tuy, vốn ban đầu cũng chỉ đơn giản lấy một cái cớ. Thì vẫn là... Con hổ này là ngược điểm của nam tử kia.
“Trẫm hỏi ngươi, ngươi phải thành thật hồi đáp.”
“...” Không có ý kiến.
“Hiện giờ ngươi là người phụ trách khu vực săn bắn này?”
“Phải”
“Bắt đầu từ bao giờ?”
“Khoảng một năm rưỡi trước.”
“Lần này là do ngươi khiến các con mồi trong khu vực săn bắn lẩn tránh phải không?” Điểm ấy đáng nghi nhất.
“... Phải” lén lút ảo não, tất cả đều đã bị nhìn ra, không biết người trên làm sao biết được những điều này.
“Vậy, những động vật này tựa hồ so với vài năm trước có khỏe mạnh béo tốt hơn rất nhiều, có thể chạy có thể nhảy, cũng là do ngươi chăm sóc?”
A? Không thể nào... Những điều đó là quá sức với hắn? Chẳng qua là hắn thân thiết cùng lão hổ, hắn cũng không phải động vật học gia, làm thế nào có năng lực này. “Chuyện đấy...” Hắn có nên nói hay không a...
Thấy hắn không muốn nói Triệu Lẫm Hoán cũng không miễn cưỡng, đổi cái câu hỏi: “Ngươi có thể trao đổi cùng nó?” Ngón tay chỉ bảo bối ở bên.
“n, về cơ bản là có thể.” Hắn hay nói với bảo bối, bảo bối sẽ đem lời nói đó phân phó xuống, nhưng thật không ngờ chúng nó lại chấp hành tốt như vậy...
Nghe hắn trả lời, Triệu Lẫm Hoán đã chắc chắn Thiệu Ngạn Mục có năng lực huấn luyện động vật. ( oan a ~~~)”Nếu trẫm cho ngươi một đàn ngựa, ngươi có thể quản lý?” Nếu nói được, Long Á bọn họ sẽ không cần tìm đến tộc dân du mục tham lam mua ngựa, nhất định đội kỵ binh còn có thể khuếch trương hơn nữa, một ngày không xa có thể san bằng địch quốc!
Thiệu Ngạn Mục cũng biết Triệu Lẫm Hoán đang mơ tưởng về ngày hắn dẹp yên sa trường, hắn còn thể nói không...lời không chắc chắn: “Có thể”
Nhưng Triệu Lẫm Hoán cũng không nghe ra có sự bất ổn, “Hảo! Trẫm có thể tha mẫu đại miêu này(mẹ con mèo lớn), nhưng ngươi phải thu thập vật dụng rời khỏi đây, trước hết theo trẫm về mã phòng trong hoàng cung cấp dưỡng là được rồi!” Nghĩ nghĩ lại nói: “Cho ngươi thời gian một tháng. Bằng không... Ngươi tự biết!”
Hai chữ “bằng không” khiến mấy người xung quanh từng cơn lạnh giá... Còn Thiệu Ngạn Mục đang bị thương run lại càng lợi hại.
Nhìn vị hoàng đế ngồi trên đại mã nhàn nhã, Thiệu Ngạn Mục liền cảm thấy khó chịu! Hắn dù gì cũng là người bị tiễn bắn thương, cư nhiên không cho trị liệu, khiến cho hắn dù muốn giữ máu không chảy xuống tiếp cũng không được, là do hiện tại trên vai còn cắm tiến. Bảo bối cũng không khác gì, mới vừa được tắm rửa, liền thúc giục. Đúng là hoàng đế bá đạo máu lạnh mà! Nhớ tới lúc đi bộ dạng bảo bối sẽ ủy khuất ra sao, lòng lại không muốn a ~~~ sinh mệnh này đều là do bảo bối cứu...
Một hồi thương cảm.
Chặng đường đi không ngắn, cũng không ai nói chuyện, không khí xung quanh vì chuyện vừa rồi khiến cho người ta phi thường không thoải mái.
Không thích hợp a, sao lại thấy không thích hợp. Thiệu Ngạn Mục bắt đầu có cảnh giác. Chun chun cái mũi, rõ ràng còn có cổ xà hạt vị(mùi vị rắn)! Rất kỳ quái!
Phát run! Có tiếng xé gió rất nhỏ! Năm hướng, mục tiêu là... Hoàng đế!?
Kết quả thu lại không cách nào tưởng tượng được, lập tức Thiệu Ngạn Mục lao về phía hoàng đế, đồng thời lấy đối tượng hắn vừa chửi bới ôm vào lòng bảo vệ. M D! Có hai tiễn bay tới!
Triệu Lẫm Hoán cảm thấy được ngày hôm nay hình như thiếu mất cái gì, thoát khỏi chuyện ám sát thoáng cau mày, bên phải liền vụt tới bóng người. Có người ôm lấy mình. Vội vàng vận khởi chưởng lực, phút
chốc bắn về phía tên đánh lén, nhưng bên tai lại nghe thấy giọng nói thấp vô lực.
“Hoàng Thượng...”
Không kịp thối lui chưởng lực đánh vào đối phương trên vai, đối phương bị có ngã sang một bên. Xoay người qua liền thấy, Thiệu Ngạn Mục!? Rõ ràng hắn chịu chưởng lực của mình, còn nôn ra máu, hai tiễn trên lưng càng nhìn càng ghê người! Cư nhiên như vậy lại có thể còn khí lực hướng mình cười. Vội vàng thả xuống, để hắn nằm úp sấp tựa lên bản thân.
Đương nhiên Thiệu Ngạn Mục không hướng hoàng đế cười, mà chính là hắn tự giễu.
Thời vận không tốt, sinh mệnh hắn ngang trái nhiều... Trước mắt tối sầm, ngất.
Hai gã ám bộ hộ vệ kia quả nhiên rất mạnh, che chở hoàng đế cùng Thiệu Ngạn Mục, quả thực có thể đem các thích khách chu vi quanh đây quăng nằm trên mặt đất. Xóa tan một hồi hỗn loạn.