Chương 2

Trong ngự thư phòng, ngồi ở chính giữa nơi cao nhất dĩ nhiên là đương kim thánh thượng. Người mặc hoàng bào thêu ngũ trảo kim long là vị thiên tử thứ 14 của hoàng triều Long Á, Thịnh Võ Đế- Triệu Lẫm Hoán. Hắn đang nhắm hai mắt, một tay chống cằm, nhất thanh bất hàng(không thoát ra bất kì âm tiếng nào).

Thấy Hoàng Thượng như thế, phía dưới bốn vị không thể thoái thác, đề cử Lại bộ thượng thư Văn Trọng làm đại diện lên tiếng. Vị đại diện này chính là vật hi sinh a. Văn Trọng hung hăng trừng nhìn mấy vị đồng liêu liếc mắt một bên mắt. Hừ ~ dám hãm hại hắn! ”Thánh Thượng, thần cho rằng phải khiến cho tả tướng hữu tướng (tả: trái, hữu: phải) lòi cái đuôi ra, chắc chắn sách lược của hắn không có vấn đề. Kế hoạch mùa săn bắn vừa nói thật sự vô cùng mạo hiểm..Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc kĩ.”

Nhạt nhẽo... Hoàng Thượng như cũ không có phản ứng.

Sờ sờ mũi, bất đắc dĩ, ca ca chung quy trận này vẫn không thể cứu được. Lễ bộ Thượng thư Văn Niệmtiến lên một bước: “Thần cũng cho rằng là vậy”. Chăm chú nhìn lên trên, vẫn là không có phản ứng...” Tổ thượng có lưu lại quy củ, tiến vào khu vực săn bắn của Hoàng gia, vô luận là ai đều chỉ có thể mang theo hai gã tùy tùng. Nghĩ đến đó mà trơ mắt nhìn Hoàng Thượng bất lợi không có đến ba mà chỉ có một hai người hầu a ~~ Hoàng Thượng thân thể đáng giá vạn kim há có thể mạo hiểm.”“Nga? Nghe ý kiến của ái khanh, trẫm phải chăng chỉ có thể ngồi yên đúng không, sẽ không có sự tình tái sinh ngoài ý muốn?” – Con mắt nhắm rốt cục cũng mở. Theo lý phản xạ bắn ra tinh quang lại khiến người sợ lạnh gáy. Hoàng Thượng tuy rằng tuổi không lớn, dù vậy một điểm công lực khiến người kinh sợ càng không bị kéo xuống. Tại tọa mấy vị hai mặt nhìn nhau.

“Tốt lắm, tốt lắm. Trẫm cũng biết các ngươi là vì an nguy của trẫm. Nhưng hiện nay tình huống như thế há lại không mạo hiểm vẫn phải bất chấp mà tháo gỡ. Một ngày còn chưa đem hai lão cáo già nắm quyền thế che trời bạo loạn kia phóng hạ (hạ bệ đó), trẫm còn có thể an tâm sao. Thời gian không đợi ai a ~~~.”- vẫy vẫy tay áo, Triệu Lẫm Hoán cũng là bất đắc dĩ.

Đúng vậy, thời gian không đợi ai. Từ khi bản thân đăng cơ năm 16 tuổi, quốc hiệu Thịnh Võ tới nay đã hai năm. Nhưng cũng trong 2 năm đó đã định ra kết hoạch chí ít sẽ thu hồi được quyền của một gia. Hai năm này đấu pháp với tả tướng hữu tướng đều thất bại nha. Quả nhiên là hồ ly thành tinh, khó đối phó. Triệu Lẫm Hoán hung hăng nắm chặt tay phải, nhìn bốn người phía dưới, không thể buông tha!

Lưu Vấn - trạng nguyên lang ba năm trước- hiện tại Binh Bộ Thị Lang, tài hoa hơn người, đối kinh tế chính trị rất chuyên nhất, nhưng lại chỉ có thể nán lại bộ binh nhâm thị lang. Nhân tài không được trọng dụng a... Chức quan có thể đảm nhiệm đều bị tả tướng cầm giữ, không thân không được.

Văn Trọng, Văn Niệm- bản thân vẫn là thái tử, khi cải trang ngao du tương phùng huynh đệ, tài hoa, nhưng không có một chút ý niệm trong đầu nào là vì nước. Hỏi nguyên nhân, viết: Đương triều đã thối rữa. Tự bản thân mình thấy làm thái tử thật xấu hổ, khϊếp sợ... Thật vất vả mới có thể khiến cho phụ hoàng triệu họ về kinh thành phong thượng thư, cũng đã là chức tận tâm tẫn lực.

Triệu Lẫm Tề, đồng sinh bào đệ (em ruột), đối với việc làm hoàng đế không có hứng thú, chạy đi làm võ tướng, nhưng cũng chỉ là làm cho nó thêm sinh động. Vấn đề đấu đá trong triều tình hình nghiêm trọng, vẫn khiến cho lưỡng quốc không dám nhân cơ hội phát động chiến tranh, đem Long Á khuynh hướng phòng ngự tường đồng vách sắt, phong làm Trấn Viễn tướng quân. Chính bản thân là ca ca phi thường tường minh (hiều rõ), Tề đệ chỉ là vì muốn cho bản thân sau này không phải buồn phiền!

Nhớ tới gia đình mình, Triệu Lẫm Hoán cũng là không nén nổi một trận bi ai. Song tướng hỗ trợ cùng lũng đoạn triều chính kỳ thật đã có dấu hiệu từ hai triều đại trước. Chỉ là lúc đó hoàng gia niệm kỳ đối triều đình trung thành và tận tâm, trên dưới có trật tự, cũng vì vậy liền mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Dưỡng hổ gây tai họa a! Song tướng cư nhiên có ý niệm trong đầu lật đổ triều chính! Dã tâm quá lớn, sắc mặt hoàng gia bọn họ đã không coi là gì. Nhưng lại thật không ngờ, chính lúc nghĩ bọn họ nên hành động thì lại không thật khó hiểu...

Không chỉ trên triều đình mới thế. Ngay cả hậu cung đều chướng khí mù mịt. Vốn trên mình còn có hai hoàng huynh, lại bị kẻ dưới âm mưu hạ độc chết! Liên tiếp đả kích khiến phụ hoàng ngã bệnh, trước khi chết người hạ 3 đạo thánh chỉ: Muốn tất cả phi tử chôn cùng! Toàn triều trên dưới đều không đồng ý. Đúng vậy, làm sao có thể tán thành, trong triều có rất nhiều đại thần có nữ nhi sống trong cung.

Ngoài sự dự kiến của mọi người, thời gian qua không quản triều sự, thái hậu chuyên tâm lý phật cư nhiên tuân thủ hạ 3 đạo ý chỉ, thái hậu cũng đi bồi tiên đế, hoàng hậu cũng chuẩn bị tinh thần tốt, những người còn lại phỏng còn lời nào muốn nói!

Hậu cung bỗng chốc trống vắng, tất cả đều đi hoàng lăng, chỉ còn lại mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ.

Năm ấy hoàng tỷ Triệu Lẫm Vũ 17 tuổi, đại đệ Triệu Lẫm Tề 16 tuổi, lão Tam Triệu Lẫm Tuyên 12 tuổi, lão Tứ Triệu Lẫm Nguyên 9 tuổi, tiểu muội Triệu Lẫm Yên 9 tuổi. Phụ hoàng mẫu hậu đều đi cả, mọi người cũng đều hiểu sự tình, đồng tâm hiệp lực. Dù sao Triệu gia phải dựa vào bọn nó. Trận này nội đấu hắn tuyệt đối không thể thua!

Không nghĩ tới, hiện tại hữu tướng vừa đưa chắt gái vào cung, mưu toan có long mạch, lại lần nữa có thể dìu dắt ấu đế.

Hừ, ngươi ngu si đừng có mà nằm mơ! Tự thân ta đã trừ bỏ đêm tân hôn đó còn không phải gặp mặt nữ hài điêu ngoa kia nữa, tin tưởng vào hoàng tỷ cùng Dung Nhi ở lại gây sức ép với nàng ta, chỉ khổ bọn đầy tớ, có một chủ tử ngang ngược kiêu ngạo ngông cuồng như vậy.

Nhìn hoàng đế bọn họ cư nhiên xuất thần một trận tử, bốn người bên dưới cũng không lấy làm dễ chịu cho lắm, hoàng đế tuổi trẻ trọng trách không nhỏ a!

“Cứ lo liệu như vậy đi! Hai ngày sau cử tổ chức thu săn!”

***

“Cái gì?! Trương lão đa, ngài nói sai đúng không, ngày mai thượng diện có thể sẽ tổ chức săn bắn?” Vừa mới nghỉ ngơi lại nghe được tin này, Thiệu Ngạn Mục ngây ngẩn cả người. “Kì săn bắn? Chết tiệt! Bảo bối, chúng nó phải làm sao bây giờ?”

Trương lão đa cũng biết Thiệu Ngạn Mục rất thương yêu các động vật trong khu vực săn bắn, cái này chắn chắn rất cấp bách rồi. Dù vậy hắn cũng không có biện pháp a, là thánh chỉ ai ~~~ ”Tiểu Mục a, nghe lão đa, ngàn vạn lần đừng xúc động a. Kháng chỉ chính là sẽ mất đầu đó!”

Thiệu Ngạn Mục như không có nghe tới, còn đang lầm bầm lầu bầu, “Không nên không nên, làm sao có thể thế được, bảo bối trong bụng còn mang thai! Nhất định phải nói cho chúng nó biết, việc này quá trọng yếu...” - Vừa nói liền chạy ra cửa phòng- “Nhất định phải làm nói cho bọn nó ngày mai cẩn thận một chút, không thể chạy loạn khắp nơi...”

Tiểu Mục a, Tiểu Mục, Trương lão đa trong lòng than khổ. Tiểu Mục này hai năm trước từ trên trời rơi xuống, khéo thay rơi đúng suối nước tại khu vực săn bắn. Suối nước đó bình thường dã thú cũng rất nhiều, hôm đó cư nhiên đυ.ng phải bảo bối. Bảo bối... Chịu ảnh hưởng từ Tiểu Mục a. Kêu một con đại lão hổ là bảo bối... Trương lão đa thần tình hắc tuyến.

Bảo bối không bắt hắn ăn thịt, cư nhiên còn đem Tiểu Mục bị trọng thương kéo lê tới phòng ốc của mình tại khu vực săn bắn, cũng chính là nơi này. Thật vất vả mới cứu sống hắn. Nhìn hắn đáng thương, không thân thích bằng hữu, liền lưu lại nơi đây. Dù sao nghĩ bản thân cũng muốn lui. Không nghĩ tới, Tiểu Mục quản lý khu vực săn bắn tốt như vậy... Ai, già rồi a ~~ hôm nay nên thu thập đồ đạc đi thôi. Ai? Cái này... Hình như quên mất hôm nay đến đây cùng Tiểu Mục nói chính là mình sẽ từ chức... -_-|| Quên đi, quên đi, để cho tôn tử A Hải nói với hắn đi.

Trương lão đa này chính là ông nội Trương Hải, vẫn phụ trách khu vực săn bắn hoàng gia... ở trong gian ốc kia... Về phía hoàng gia rất ít trực tiếp phái người đến phụ trách khu vực săn bắn trung ương. Ngay cả gian nhà kia, bổng lộc tuy nhiều, nhưng lại nhàm chán cùng nguy hiểm a, xung quanh đều không có người, người dám lưu lại vẫn là rất ít, cho nên từ trước đến nay đều là người phụ trách truyền lại cho một người khác. Lúc này coi như là Trương lão đa đã truyền cho Tiểu Mục rồi.