Chương 17

Trước mắt người đổ rạp trên mặt đất, đang liều mạng mà lui thân thể của bản thân, phát run, cúi đầu, rời rạch đầu tóc cũng lộn xộn, liều mạng khẩy mười ngón từ lâu tróc ra máu chấm mặt đất, trên người cũng đầy vết thương, Triệu Lẫm Hoán nhận rõ thương tích nào là của bản thân lưu lại, thương tích nào vừa hung bạo ra.

Triệu Lẫm Hoán hoàn toàn bất ngờ người đêm qua còn ôm vào trong ngực hiện tại lại thành cái dạng này!

“Đều lui ra cho trẫm đi!”

Tất cả mọi người xung quanh đều ly khai.

“Trẫm cho ngươi lui xuống không nghe đến sao?!”

“Thế nhưng, hoàng thượng...” Nàng không cam lòng a!

“Lui ra đi!!” Thanh âm làm người phát lạnh.

Thân thể co rúm lại, “... Vâng, nô tì xin cáo lui.” Nàng biết hắn đã phát hỏa, lại không cam lòng cũng chỉ trước cứ rời đi.

Thân thể ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ vuốt làn da trên lưng hắn, chạm tay một mảnh băng lãnh...

“Thiệu Ngạn Mục, là trẫm!” Như cũ không có âm thanh, tư thế duy trì như trước.

Đưa tay chạm cằm hắn, cương quyết nâng đầu hắn vẫn cúi thấp.

“Ngô...” Từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra thanh thấp, sắc mặt tái nhợt, nhắm hai mắt, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, chỗ ấy đã vết máu loang lổ.

Thiệu Ngạn Mục yếu đuối như vậy Triệu Lẫm Hoán chưa bao giờ gặp qua, có thể cảm giác được thân thể dưới tay của bản thân đã run rẩy càng ngày càng lợi hại. Chiều hướng về phía trước, phóng thanh âm mềm mại: “Thiệu Ngạn Mục, mở mắt ra...”

Đơn giản ôm chầm thân thể hắn, bàn tay ở trên lưng hắn khẽ vuốt qua lại, Triệu Lẫm Hoán biết hắn ở hình hổ hắn vẫn đều thích trấn an như vậy, khẽ hôn xuống đỉnh mái tóc hắn.”Cục cưng ngoan, ở đây chỉ có trẫm ở, mở mắt ra nhìn xem, ngoan ~” trấn an ôn nhu.

Hai mắt đóng chặt rốt cục run rẩy khẽ sừng sững mà mở ra, hai hàng nước mắt tức thì rơi xuống.

Môi cắn chặt như vậy, hai mắt mở to vô thần, Thiệu Ngạn Mục chỉ yên lặng chảy lệ khiến Triệu Lẫm Hoán nghĩ tâm cũng muốn cuốn đi, tâm thật đau!

Lại lần nữa ôm chặt thân thể Thiệu Ngạn Mục, nhẹ nhàng liếʍ đi chút nước mắt, “Đừng sợ, có trẫm ở đây, đừng sợ...”

Tâm tình bình phục xuống, ôm ngang lấy thân thể trong lòng, muốn đem hắn ôm đến trên giường, còn chưa thu dọn giường chiếu nơi xâm phạm làm bậy khiến hắn âm thầm thở dài. Dùng chăn đem thân thể Thiệu Ngạn Mục khẽ chặt gói kỹ lưỡng.

... Lạc Hoa viện cách tẩm cung của bản thân rất gần.

========

Thiệu Ngạn Mục cứng ngắc mà nằm ở trên giường, hai tay liều chết bắt lấy sàng đan dưới thân, mặc cho tay người khác lật trở thân thể của chính mình.

Cảm giác được cặp tay kia lại muốn dò vào nơi kia, Thiệu Ngạn Mục vội vàng khép lại hai chân củaminfh.

Lý thái y lại lần nữa thử, tay vẫn chen vào không lọt, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ về phía Thiệu Ngạn Mục giải thích: “Công... Công tử, hạ thần chỉ là muốn kiểm tra một chút, cái kia... Mức độ thụ thương của nơi đó...” Thấy Thiệu Ngạn Mục không phản ứng, còn đem ánh mắt nhìn về phía hoàng đế vẫn đứng bên cạnh, hắn cũng nhìn phía hoàng đế, đợi chỉ thị.

“Ngạn Mục, bị thương thì nên kêu thái y hảo hảo nhìn xem. Ngoan, lập tức liền tốt.”

Nghe vậy, Thiệu Ngạn Mục sững sờ như vậy. Rõ ràng thanh âm rất ôn nhu, lại khiến hắn thấy rơi vào vạn trượng băng hà. Triệu Lẫm Hoán... Ngươi thật tàn nhẫn! So với những người trước đó cũng còn tàn nhẫn hơn!

Lại xem qua, nhắm mắt lại, sàng đan trong tay nơi lỏng rồi lại chặt, nói cho bản thân thả lỏng thân thể.

Lý thái y tương đối khó xử, hắn nhìn ra cái nam nhân này đã phi thường khó khăn làm thả lỏng, thế nhưng thân thể lại khẽ run đẩu thực là như cũ khép kín, vẫn chưa mở, lau lau mồ hôi trên đầu, “Cái kia... Công tử, có thể... Có thể hay không... Chân...Hơi mở chút?” Hắn rất khẩn trương.

Thiệu Ngạn Mục kinh ngạc mà mở con mắt, thấy được biểu tình Lý thái y xấu hổ bất đắc dĩ.

“Ngạn mục, ngoan...”

Bên tai truyền đến thanh âm khiến Thiệu Ngạn Mục thân thể chấn động, không dám tin nổi mà nhìn hoàng thượng một bên.

“Để cho người khác động cơ thể của ta, ngươi cũng không hề gì là sao?...”

Nhìn ánh mắt Thiệu Ngạn Mục truyền nghi vấn qua, Triệu Lẫm Hoán như cũ diện vô biểu tình.

“Cho nên... Tất cả đều là ta tự mình đa tình?...”

Khuôn mặt hoàng đế không hề phản ứng khiến Thiệu Ngạn Mục kéo ra nhất mạt cười khổ. Liều mạng kiềm nén luồng đau đớn trong lòng dấy lên, tuyệt vọng mà mở chân...

Ai... Lý thái y thở dài, hắn không nghĩ tới vị công tử này lại có thể yêu hoàng đế bọn họ, hắn khẳng định là không biết vị hoàng đế tuổi trẻ này có bao nhiêu âm ngoan. Nhớ tới thủ đoạn của hoàng đế, Lý thái y cả người đánh một giật mình, vội vã chuyên chú với công việc trước mắt của bản thân, vẫn là không nên xen vào việc của người khác thật là tốt.

Thế nhưng lúc hắn thấy giữa hai đùi sau đống hỗn độn, vẫn một trận ngạc nhiên. Hắn nhìn ra được, đây rõ ràng là đã trải qua một phen kịch liệt thậm chí là tính sự bạo lực, nhưng sau sự việc lại không trải qua xử lý tốt, đến bây giờ cái miệng nhỏ như trước có dịch hồng bạch trọc từ sâu cái kia sưng đỏ chảy ra.

Vươn ngón tay dò xét gần cái động khẩu muốn hảo hảo kiểm tra một chút, còn chưa đυ.ng tới, thân thể kia lại trốn tránh dường như hướng lên trên rút lui!

Hắn ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn.

Mười ngón tay nắm sàng đan, lại được môi giữ cắn chặt, khuôn mặt chảy lệ, thân thể còn không ngừng run...

Thôi, thôi! Đứa bé ngốc a ~~

Không đυ.ng vào thân thể hắn nữa, đem chăn kéo phủ hảo.”Công tử... Hảo rồi.”

Nhìn hắn rốt cục trầm tĩnh lại, Lý thái y cũng thở ra một hơi thở.

“Thế nào, Lý thái y?” Nhìn hắn ngừng động tác, Triệu Lẫm Hoán hỏi.

Không dám nhìn khuôn mặt hoàng đế bọn họ, Lý thái y cúi đầu trả lời: “Hồi hoàng thượng, vị công tử này... Khụ, sau khi tìиɧ ɖu͙© chưa xử lý, giống như lại bị người đánh tàn nhẫn, tình hình không tốt.” Lấy ra hòm thuốc của bản thân, lục lọi ra mấy bình nhỏ, “Hoàng thượng, bình dược này đối với trị liệu nứt thương hiệu quả tốt, công tử hiện nên dùng, cái kia... Đúng lúc. Còn thuốc này là điều trị thương đánh trên người hắn. Khụ... Cái kia, nếu hoàng thượng ngày sau cùng công tử... Khụ, chuyện lại sinh hoạt phòng the, trước tiên dùng cái ngọc cao tương đối tốt này.” Một bình dược được lấy ra giải thích xong, Lý thái y hé ra nét mặt già nua cũng trướng đỏ bừng, lại lần nữa đem mồ hôi lau, loại sự tình này hoàng thượng hẳn là có chút lý giải, không cần nói rõ lại đi.

Đúng, Triệu Lẫm Hoán cũng không có biểu thị gì. “Xong?”

“Nga, cái kia... Cựu thần lại viết toa thuốc toát mồ hôi.”

“Toát mồ hôi? Vì sao phải toát mồ hôi?”

“Cái này, tuy nói công tử thân thể tương đối cường kiện, nhưng dựa vào lão thần thấy, tối nay công tử sẽ có sốt cao.”

Thấy hoàng thượng gật đầu, lại lại lần nữa bổ sung, “Tốt nhất để công tử rửa sạch bên dưới thân thể, bằng không sợ sẽ bệnh tình nặng thêm.” Lý thái y nói rất lấp liếʍ, nhưng chính là đang nhắc nhở hoàng đế bản thân, chỉ sợ làm lỡ. Thân thể công tử kia hiện tại đã đủ nguy rồi.

“n, trẫm sẽ để Tiểu Đức Tử đi tranh thái y viện, ngươi trước xuống phía dưới đi.”

“Vâng, cựu thần xin cáo lui.”

Nhìn trong tẩm cung đã không còn người khác, Triệu Lẫm Hoán chuyển hướng long sàng.”Trẫm đã gọi người đi chuẩn bị ngự thang trì, cần người đến hầu hạ?” Ngự thang trì chính là phòng tắm chuyên dụng của hoàng thượng, ngay trong tẩm cung.

“Không cần. Bản thân ta có thể.” Thanh âm rầu rĩ, “Hoàng thượng, có thể rút hết người hầu hạ xung quanh không?”

“Có thể.”

Trong lúc nhất thời hai người đều không lời nào để nói, Triệu Lẫm Hoán cũng nán lại không được nữa.”Trẫm còn có việc phải xử lý, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, liền sải bước mà ly khai tẩm cung.

Thiệu Ngạn Mục, đừng trách trẫm tàn nhẫn, đây đều là cho ngươi hảo... Trẫm, không đáng giá cho ngươi yêu...

Thiệu Ngạn Mục trong phòng nhìn nắng vàng chiếu đầu đầu giường, long sàng này vẫn là bản thân lần đầu tiên không lấy hình hổ nằm...

Bộ dạng xấu xí của bản thân ngày hôm nay bị nhiều người thấy được...Ngươi khi đó vì sao có thể ôm ta ôn nhu như vậy chứ? Thực sự rất ấm áp ~~...