Chương 11

Trăng tối phong cao, chính là đêm gϊếŧ người... |||

Thiệu Ngạn Mục đã thay một thân y phục dạ hành(y phục đi đêm) đang sinh ngẩn ngơ. Hắn hoàn toàn bất ngờ Triệu Lẫm Hoán sẽ để ý chuyện bảo bối như thế. Liên tục hỏi hắn cùng bảo bối là cái quan hệ gì, kỳ quái~ có thể có cái quan hệ gì. Lại nghĩ như thế nào thì người bình thường cũng sẽ không giống hắn như vậy, có cái loại ý nghĩ hoang đường này... Cái gì là “Vậy hổ mẹ sao mang thai chứ “

Nga! Trời na ~ vừa nghe! Tên kia sao lại có thể cho rằng bảo bối mang thai là... Là hắn làm...

Hắn thật sự là không lời nào để nói. Dù là hắn có thể hóa hình hổ, cũng sẽ không làm... Làm loại chuyện này a! Hắn chỉ là có hổ hình, nhưng vẫn là người, tuy rằng đặc biệt chút... Hơn nữa, hắn cũng không có năng lực kia a!

“Thiệu công tử...”

Thật may mà Triệu Lẫm Hoán nghĩ ra được.

“Thiệu công tử!” Hộ Linh rất bất đắc dĩ, người này đã phát ngây người rất lâu rồi, nhiệm vụ đêm nay chính là phi thường quan trọng a.

Thiệu Ngạn Mục rốt cục phản ứng lại.”Vậy Hộ Linh a, có chuyện gì sao?”

Hắn biết Hộ Linh kỳ thực chỉ là một danh hiệu mà thôi, còn hình như có Hộ Nhất Hộ Nhị, cho đến tận Hộ Thập đó. Có điều, hắn cũng chưa gặp qua, ngay cả Hộ Linh cũng là ngày đó “Nghe trộm” bọn họ nói thì... Thấy...

Nói là thấy Hộ Linh, nhưng Hộ Linh lớn lên bộ dạng thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm. Có thể là vì không cho người khác nhìn thấy chân diện mục, Hộ Linh luôn luôn đem toàn thân trên dưới đều trùm kín, ăn mặc thật kín, chỉ chừa một đôi mắt, thanh âm cũng thường đổi tới đổi lui. ( hình tượng Hộ Linh xin tham khảo Tử Thần Chi Ba...) may là bản thân còn có thể “Nghe” ra có phải thay đổi người hay không...

“Thiệu công tử, lần nhiệm vụ này khó khăn nguy hiểm, cho nên thuộc hạ phụng mệnh hoàng thượng, cùng người cùng đi, có thể phối hợp tốt với nhau.” Vị Hộ Linh này nói thoải mái không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thiết ~ tùy các ngươi, phối hợp cũng tốt, giám thị cũng tốt, không quan trọng.

“Muốn cùng thì cùng đi, nếu như đi theo được thì nói được.”

Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, đã không bóng người!

Tốc độ thật nhanh! Hộ linh vội vàng vận khởi khinh công đuổi kịp thân ảnh phía trước, thế nhưng, cùng lúc tấm lưng kia cự ly lại kéo càng lúc càng lớn! Ở ám bộ, khinh công bản thân cũng là trên hàng hào nha.

Hơn nữa, người này... Lại có thể dễ dàng nhanh chóng thoát khỏi canh phòng nghiêm ngặt của hoàng cung!

=======

Bên tai truyền đến tiếng hít thở của người nào đó nặng trĩu.

“Yêu ~ tới nha, Hộ Linh huynh đệ ~ vất vả!” Thiệu Ngạn Mục khẽ giọng nói đùa, tốc độ Hộ Linh cũng không tệ lắm ~

Vất vả? Thực sự! Tà liếc hắn, còn không phải đều là do người này làm hại. Vì gặp phải hắn, hắn đem nội lực đều vận đến mức cao nhất, đến bây giờ khí tức cũng chưa ổn định xuống, phạm vào tối kỵ tập kích đêm a!

Lúc này hai người đang ngồi xổm trên một cành cây đại thụ cường tráng.

Nơi này là biệt trang của Hữu tướng mua ở vùng ngoại ô kinh thành. Theo điều tra tình hình được thấy, cái biệt trang này hộ vệ ngoài lỏng trong chặt. Nói cách khác muốn lẻn vào cũng không khó, vấn đề phải là ẩn giấu pử gian phòng kia bản danh sách. Trước phái thích khách đi đều có nhắc tới gian phòng kia không chỉ ngoại vi đầy rẫy rất nhiều cao thủ, ngay cả trong phòng cũng tựa hồ rất kỳ hoặc.

Có điều... Việc này rơi vào trong tay hắn Thiệu Ngạn

Mục, cũng là Hữu tướng kia không gặp may!

Mọi thứ kế tiếp đều do Hộ Linh giương mắt đờ đẫn hoàn thành.

Thiệu Ngạn Mục vươn tay phải, liếʍ liếʍ ngón trỏ, đột nhiên há mồm cắn xuống, máu hiển nhiên là chảy ra, hắn cũng không để ý tới. Tiếp theo, tay trái xé y phục dạ hành, lộ ra l*иg ngực trái, hoa văn sắc tím trong bóng đêm lộ ra càng quỷ dị. Ngón trỏ tay phải mang theo máu niễn trên ngực trái, máu đều bị bôi lên trên hoa văn. Sau đó, hoa văn sắc tím thấm hút máu bắt đầu điên cuồng lưu chuyển, sương mù sắc tím bò lên, có thể nghe được hô hấp của Thiệu Ngạn Mục cũng càng ngày càng gấp.

“Ngươi đứng ở chỗ này chờ ta!”

...

Đến khi hộ linh hồi lại tinh thần, vốn là nơi Thiệu Ngạn Mục ngồi xổm giờ chỉ để lại kiện y phục dạ hành, đưa tay nhặt lên, lộ ra chạc cây...

Đây là? Một con mèo nhỏ?

Con mèo nhỏ hình như đang sợ, lạnh run, bộ dạng rất đáng thương.

Lập tức Hộ Linh liền phát hiện ra bản thân đã sai. Vật nhỏ xoay người không phải con mèo nhỏ, rõ ràng là con lão hổ nhỏ, còn hướng về hắn nhe răng trợn mắt.

Tiểu lão hổ hung hãn trừng mắt Hộ Linh, kỳ thực là muốn nói bảo hắn đừng phá hoại chuyện của hắn. Tiếp theo, liền thả người nhảy xuống cây.

Oa ~ cây này cũng không thấp a!

Liền ngay lúc đó Hộ Linh đang lo lắng tiểu lão hổ có thể cứ như vậy ngã thành vụn thịt hay không, một cơn gió nhẹ kéo tới, vững vàng kẽo giữ được tiểu lão hổ.

Hảo! Thành công chạm đất!

Động tác của bản thân phải nhanh lên một chút, kiểu hình dạng này thực không duy trì được bao lâu. Tiểu lão hổ xẹt xẹt vài cái liền leo vào biệt trang.

Bên này, Hộ Linh vẫn đang choáng váng.

Hắn hiểu rõ là Thiệu Ngạn Mục không phải người thường, cũng vẫn biết bạch hổ bên cạnh hoàng đế chính là hắn, nhưng việc vừa rồi phát sinh vẫn khiến hắn dị thường hoang mang, khuôn mặt luôn luôn không biểu tình đêm nay cũng biến liên tục...

Mái hiên, Thiệu Ngạn Mục cố ý tiêu hao máu biến thành tiểu lão hổ để quang minh chính đại trên mặt đất nhảy lên nhảy xuống, hết tốc lực đi tới. Vậy là, hộ vệ cao thủ có tố chất được huấn luyện đến thế nào đi nữa, đối với loại động vật dạng con mèo nhỏ này cũng sẽ không có tâm phòng bị, người ta còn cho rằng mèo hoang lân cận tới chứ.

Cái gian nhà trước mặt chính là mục tiêu.

Quanh gian nhà cẩn thận dao động qua hai vòng, người trông coi thực sự rất nhiều đây ~

Một trận gió to thổi qua

“Mẹ nó! Đều là tường đồng vách sắt vậy còn có thể có người đi tìm cái chết sao? Cấp trên cũng quá cẩn thận rồi đi.” Hộ vệ nhất

“Cũng không sai, kêu chúng ta ở chỗ này hứng gió thổi lạnh!” Người thứ hai nào đó cũng ôm oán.

“Vẫn là cẩn thận một chút! Các ngươi không biết, nghe các huynh đệ ban nói bọn họ khi túc trực thì có thích khách lẻn vào, còn đánh một trận à!” Hộ vệ thứ ba rất có trách nhiệm.

Đáng tiếc...

Muộn nga. Tiểu lão hổ đã thuận lợi xâm nhập vào trong phòng đang ghé vào trên bệ cửa sổ, đắc ý khẽ múa móng vuốt tiểu hổ. Hắc! Vận may cũng không tệ lắm, tấm cửa sổ kia không quan trọng nên để lại đường khe hở, hắn chính là từ nơi này trốn vào.

Xoay qua đầu hổ.

Nga ~ ông trời! Trách không được những cao thủ trước đều phá vũ mà về mà.

Nhìn xem, đây chính là gian phòng bình thường sao? Khắp nơi đều vướng đầy tia sợi! Chân bàn liền chân ghế, chân ghế liền tủ sách, cả phía dưới ấm trà trên bàn đều làm chân cầm... Rõ là bộ cơ quan chủ chốt rải rác, cùng hệ thống tầng lớp ràng buộc sợi chỉ đỏ khi trước kia có chắp ráp phối hợp!

(cho ana chú thích: các bộ phận giống như cái tay cầm để mở các cơ quan bí mật được rải rác khắp nơi trong phòng. Nên ko biết nên chọn cái nào? Hơn nữa nó còn được giăng tơ báo động khắp căn phòng. >> cứ tưởng tượng cái mạng nhện đó =.=)

May là hiện tại vóc người bản thân nhỏ nhắn mềm mại, mắt hổ trong đêm tối cũng không bị ảnh hưởng, các sợi tơ kinh hoàng thâm độc đều có thể thấy rõ ràng, tránh khỏi những cơ quan then chốt này hẳn là không khó không lâu. Tuy là như thế này, Thiệu Ngạn Mục vẫn mệt chết khϊếp, danh sách kia ngay cả bóng dáng cũng không thấy!

Hiện tại tiểu lão hổ hiện mở thân thể, tay chân mở rộng ra nằm trên mặt đất, đuôi hổ cũng chốc chốc vẫy. Thật sự là bái phục những người tới trước đó a, thảo nào hắn thậm chí chiếm nhiều tiện lợi như vậy, vẫn không tìm được danh sách trong truyền thuyết... Hơn nữa, thời gian vì gấp, lại tìm tiếp mà không được liền phải từ tiểu lão hổ lên cấp thành đại lão hổ!

Ngươi nói gia nhân Hữu Tướng cũng rất là kỳ quái, đồ vật quan trọng sao không mang theo người, phải phí tổn lớn như vậy khổ tâm đặc biệt chuẩn bị một gian nhà để đấy, có tiền người thực sự là chịu không nổi kỳ thực là Thiệu Ngạn Mục không biết gia nhân Hữu Tướng cũng không ai biết võ, giao cho thủ hạ lại không buông được, chỉ có thể yểm gián điệp như vậy.

A ~~! Rốt cuộc ở nơi nào chứ?

Lệch đầu hổ xuống.

Dựa vào! Rõ ràng mang quyển sách tới lót chân tủ, quá lãng phí đi ~

...

Sách??