Chương 3: Vân Minh

Đây...đây là sao?

Nâng tay lên, đôi tay trắng trẻo gần như trong suốt, có thể nhìn thấy được cả trần nhà màu đỏ quý phái

Cô...chết rồi sao?

“Con tỉnh rồi sao?”

Vân Minh mở cửa bước vào, ánh mắt rơi vào trên bàn tay của Vân Điệp “Hồn thể của con còn yếu. Nghỉ ngơi thêm đi!”

“Ta thực sự chết rồi sao?” Vân Điệp lạnh lùng mở miệng nhưng trong đôi đồng tử màu lam lại nổi lên sóng lớn

“Đúng vậy!” Vân Minh dứt khoát trả lời. Sau đó như có như không nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Vân Điệp. Đối với cô, đây có thể coi như 1 sự giải thoát nhẹ nhàng. Một đời làm đế vương, ai có thể hiểu được tâm tình của cô?

“Ngươi thực sự là...” "Sư phụ của ta sao?" Vân Điệp còn chưa nói hết câu, Vân Minh đã đem điểm sáng rực rỡ trên tay đưa vào trong mắt của cô. Đồng tử co rút, Vân Điệp đau đớn cắn môi, thậm chí máu đã tràn vào khoang miệng. Ánh mắt mông lung mơ hồ, trước mắt đã nhiều thêm vài ngôi sao xoay tròn, sau đó... không có sau đó nữa...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Vân Điệp tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy hồ nước trong xanh, phong cảnh tuyệt đẹp. Phía bờ bên kia có 2 tiểu cô nương ngồi trên bờ thả chân xuống nước vừa cười vừa nói chuyện. Trông có vẻ vô cùng thân thiết.

Dần dần, 2 cô nương đó lớn lên trở thành thiếu nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ phong tình. Cô gái thấp hơn đem 1 cái ly thủy tinh đến tặng cho cô gái cao hơn, giọng nói ngọt ngào “Vân Điệp! Chúc mừng sinh nhật” Thấy vậy, cô gái Vân Điệp kia mỉm cười thật tươi nhận lấy quà rồi lại hàn huyên đủ thứ trên trời dưới đất “Du Nhi! Cậu nói xem tại sao tớ lại sinh vào mùa đông?” “Có lẽ do nội tâm cậu quá ấm áp nên lão Ngọc Hoàng muốn áp chế đó!” Khúc Du Nhi như vô tình nhấn mạnh từ "quá" thậm chí còn có thể nghe ra 1 chút nghiến răng nghiến lợi

“Du Nhi? Sao vậy?” Vân Điệp hồn nhiên quay lại hỏi Khúc Du Nhi. Nhận ra mình luống cuống, Khúc Du Nhi chỉ cười không nói, bàn tay dấu dưới tay áo lặng lẽ nắm chặt lấy chuôi dao. “Du Nhi! Cậu xem tiểu băng ngư kia kìa! Thật đẹp! Lát nữa tớ nhất định sẽ nướng cho cậu con cá đó. Cậu...” Vân Điệp đang luyên thuyên không ngừng liền sững sờ. Cứng ngắc nhìn con dao hết sức bình thường kia đang cắm vào ngực mình. Há miệng thở dốc như muốn nói gì đó. Vành mắt hồng hồng, nước mắt bị ép lại không chảy xuống nhưng cuối cùng rơi tạo nên 2 dòng nước mỹ lệ...

Vân Điệp nhìn Khúc Du Nhi đang cười điên cuồng, lặng lẽ đến đáng sợ...

“Ta chịu ngươi đủ lắm rồi. Vân Điệp ngươi cũng chỉ là 1 tiểu tiện nhân có tư cách gì mà trèo đầu cưỡi cổ ta? Chỉ vì ta là phế vật hay sao? Ta mới xứng đáng sở hữu tất cả những gì mà ngươi có. Ngươi nên chết đi! Nếu ngươi chết đi thì Tư Âm sẽ thuộc về ta! Ha ha ha!” Khúc Du Nhi điên cuồng cười, nước mắt chảy ra. Cảm thấy chính mình thật oan ức, như đang thay trời hành đạo

“Du Nhi... Ngươi làm ta quá thất vọng” Vân Điệp cuối cùng cũng mở miệng nhưng giọng nói thật cách xa. “Ngươi nghĩ Tư Âm sẽ để yên cho ngươi sao? Huynh ấy sẽ báo thù cho ta!” Vân Điệp dường như có chút điên cuồng. nàng biết con dao kia không phải vật phàm. Nó được luyện ra từ Băng Tinh ngàn năm. Một khi rút ra không chết cũng sẽ bị đóng băng vĩnh viễn. Ngay cả linh hồn cũng đừng mong trốn thoát

“Ha ha ha... Vân Điệp à. Ngươi vẫn quá ngây thơ! Người Tư Âm yêu từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình ta mà thôi! Đúng không?"" Trái tim Vân Điệp bất giác co rút lại.

Đau! Thật đau!

Tư Âm từ đằng xa tiến đến ôm lấy Khúc Du Nhi rồi ghét bỏ nhìn Vân Điệp “Máu! Thật ghê tởm!” Hắn ghét nhất chính là máu. Hơn nữa lại là máu trong tuyết, thật chói mắt!

Đúng vậy. Tuyết rơi đầy trời. Tuyết rơi rất nhiều như muốn lấp đi cả cơ thể nhỏ bé của Vân Điệp. Ánh mắt nàng bỗng trở nên rét lạnh. Bóp nát Sinh Tử Chung, đem linh hồn của mình tách riêng khỏi cơ thể, đi qua đường hầm thời gian đến 1 thế giới bất kỳ trong hàng vạn thế giới...