Diệu Âm cốc là nơi A Nhất hạ thổ, bởi vậy mặc dù chỉ còn một phần hồn sau khi đã cho cá chép và Hàn Cẩn Dương mỗi người một phần thì nơi này vẫn có thể nhận ra hắn. Đại trận hộ tông không khởi động thì trên đời này cũng không có thần thức nào có thể tra dò ra hắn.
Lúc trước hắn thầm lặng ra đi, bây giờ lại thầm lặng trở về.
Thiếu niên mù đứng trước cổng lớn mở toang của Tịch Diệt lăng, khom người, khoanh tay hành lễ:
- Đồ nhi bất hiếu thỉnh an sư tôn!
Chợt một bàn tay xương xẩu đặt lên vai của A Nhất, làn da nhăn nheo và khô ráp, mùi hương và hơi ấm quen thuộc làm hắn xúc động quỳ rạp xuống đất, tựa như một đứa trẻ biết mình làm chuyện sai, giờ chỉ biết quỳ xuống nhận lỗi chờ gia pháp.
Không gian im lặng trong chốc lát, một lúc sau giọng nói khàn khàn già nua mới bồi hồi vang lên:
- Trở về là tốt rồi!
Chỉ năm chữ ngắn gọn nhưng lại khiến A Nhất suýt chút nữa không kìm lòng được mà bật khóc. Hắn cố nén nước mắt vào trong, ngước đôi mắt nhìn về phía sư phụ của mình, mặc dù biết hắn cái gì cũng không nhìn thấy được nhưng Tịch Diệt vẫn nở một nụ cười nhẹ trấn an.
Hai thầy trò cách một trăm năm mươi năm mới gặp lại thế nhưng chỉ khô khan nói đôi câu như vậy rồi thôi, tất cả những nhớ nhung, lo lắng, tưởng niệm đều nén lại ở trong lòng.
Tịch Diệt dẫn đầu bước vào trong lăng, A Nhất vội đứng dậy theo sau vào.
Bởi đã mù lòa thế nên lần này những văn tự trên mấy cột trụ đã không còn làm hắn đau đầu được nữa.
Hai người đi đến trước một cánh cửa đá, nơi này là mật thất nhỏ mà lúc trước sư phụ đã chuẩn bị cho hắn. Cánh cửa mở ra, bên trong vẫn vậy, một chiếc giường, một cái tủ nhỏ, một bộ bàn với bốn chiếc ghế.
Tịch Diệt vào phòng, trầm ngâm ngồi xuống và nhìn đồ đệ của mình thật kỹ. Hơn một trăm năm, nhưng khuôn mặt A Nhất lại không có biến hóa gì lớn. Tuy rằng đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng thần thái hòa nhã kia vẫn còn đó. Nhưng sự hòa nhã kia đã không còn mang nét ngây ngô như lúc trước mà vững chãi và tin cậy hơn rất nhiều.
Tịch Diệt đạo tổ hài lòng gật đầu, sau đó vui vẻ tế ra một bộ ấm trà, rót một tách đầy cho A Nhất, thả vào một viên đan dược quen thuộc.
A Nhất cẩn thận dùng hai tay đón lấy tách trà, nghẹn giọng nói.
- Là đồ nhi bất hiếu, đã làm sư tôn lo lắng rồi!
Nhìn đôi mắt mù lòa của A Nhất, Tịch Diệt đạo tổ thở dài vươn tay điểm nhẹ vào trán của hắn.
Một tia sáng màu vàng kim lóe ra từ đầu ngón tay của lão, nhưng tất nhiên là chỉ có lão nhìn thấy được, còn A Nhất thì đến mi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Thấy A Nhất không có phản ứng, lão nhíu mày, lại liên tục chạm đầu ngón tay của mình lên trán của hắn.
Lúc này A Nhất đã hiểu sư tôn của mình muốn làm gì, hắn cười khổ nói:
- Sư tôn! Nhãn căn của đồ nhi đã nát rồi.
Tịch Diệt đạo tổ sững sờ trong chốc lát, sau đó buông tay thở dài nói:
- Cũng không thể trách con được, sống còn trong Mê Trì địa ngục không dễ dàng, với tu vi như con bây giờ mà có thể thoát ra cũng đã là vạn phúc. Tuy là phải đánh đổi nhãn căn của mình…
Lão nghĩ rằng vì A Nhất sử dụng Thiên Âm chi hồn quá độ mới khiến nhãn căn bị vỡ nát.
- Sư tôn! Thật ra thì...
A Nhất mở miệng định giải thích nhưng Tịch Diệt đạo tổ đã ngắt lời hắn:
- Những chuyện ở Mê Trì đừng bao giờ kể cho ai cả. Ngay cả ta cũng không được kể. Đó là nhân duyên của con.
A Nhất ngẩn ra, nghĩ lại những chuyện kỳ quái mà hắn đã gặp được ở Mê Trì, hắn cũng có phần hiểu được. Những chuyện xảy ra ở nơi đó tựa như một vở kịch đã được sắp xếp sẵn, chỉ chờ hắn đến để hoàn thành vậy.
Hệt như là một quyển truyền kỳ vượt cấp gϊếŧ địch dở hơi mà trước kia hắn từng nghe kể.
Sự tò mò vượt qua kiểm soát của A Nhất, hắn hỏi:
- Sư tôn! Người có thể cho con biết tên thật của người không.
Câu hỏi làm Tịch Diệt đạo tổ nhíu mày, lão không tìm được nguyên nhân từ trong đôi mắt mù lòa nhưng rồi cũng không ngần ngại truyền âm cho hắn.
Không phải nói ra khỏi miệng mà là truyền âm.
- Tên của ta là Cổ Thiên Ân.
Chính là tên của lão ác thần có ngoại hình giống hệt Tịch Diệt ở bên trong Mê Trì.
Nhìn thân thể run rẩy và gương mặt chợt tái nhợt đi của thanh niên, lão cười nói:
- Chuyện ở Mê Trì đừng nên để ở trong lòng.
Lão cũng đã từng trải qua cái thí luyện điên cuồng đó nên rất hiểu và cảm thông cho A Nhất.
A Nhất uống cạn tách trà, cố rửa sạch cái hương vị tanh tưởi của tiên nhân há cảo và cơn buồn nôn trong miệng mình.
Tịch Diệt lại rót cho hắn một tách linh trà nữa.
- Con ngồi đây nghỉ ngơi chờ ta một lát, ta đi dời quan tài về đây cho con.
Quan tài sau khi theo tu sĩ xuống thập bát địa rèn luyện liền trở thành một món pháp bảo, có thể dùng để tẩm bổ thần hồn, tăng cường tốc độ tu luyện, diệu dụng vô cùng.
Lúc này lão còn chưa biết chuyện hắn cũng không phải được quan tài đưa lên lại trần thế mà là được Ngưu Vương truyền tống trở lại. Bản thân hắn phải trèo đèo lội suối để trở về.
A Nhất bối rối, chuyện đánh mất cỗ quan tài cũng là điều làm hắn lo lắng nhất khi trở về đối mặt với sư tôn.
- Quan tài…đồ nhi đã đổi quan tài với một vị tiền bối để lấy thứ này.