A Nhất đã chạy như điên hơn một tháng ròng, đôi giày phàm tục kia đã sớm bị hắn giẫm nát, vùi vào đất. Hắn chạy ngược dòng An Lộc hà, dòng sông uốn lượn trườn giữa núi rừng âm u.
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, ở Mê Trì địa ngục thì hắn phải chạy xuôi Vong Xuyên bây giờ lại phải chạy ngược An Lộc.
Ở Tây châu hầu như không có yêu thú, ngoài hai con quái vật vô hình là Âm Ảnh tông và Huyết vực thì cũng ít thấy có bóng dáng của tu sĩ. Thỉnh thoảng cũng có một vài tên tán tu liều lĩnh đến đây tìm cơ duyên, nhưng ai cũng biết phận mà điệu thấp. Bởi thế nên đoạn đường này chẳng có gì đáng nói.
Nếu hắn dốc hết sức thì chừng mười ngày nữa sẽ đến nơi mà thôi.
Trên bầu trời tối đen bị mây mù che kín chỉ có một ngôi sao nhỏ lấp lánh như muốn chứng minh rằng dù ở trong hoàn cảnh nào thì vẫn có một hi vọng luôn tồn tại.
Giữa rừng núi âm u, bên khúc sông nhỏ, A Nhất đang ngồi nướng một con thỏ rừng. Hắn dừng lại chỉ vì đói chứ không phải vì đêm. Ban đêm hay ban ngày đối với một kẻ mù lòa như hắn cũng không có gì khác biệt.
Mấy ngày đầu tiên hắn vẫn giữ thói quen không cần phải ăn uống như ở Mê Trì địa ngục, vả lại nỗi hồi hộp của kẻ tha hương sắp về đến nhà cũng làm hắn quên hẳn cơn đói, mãi cho đến lúc sắp ngã gục A Nhất mới nhận ra.
Mình còn là phàm thai, vẫn phải ăn phải uống.
A Nhất đang nhai vội miếng thịt nhạt tuếch thì chợt có tiếng kêu la, tiếng chân chạy và tiếng thở hồng hộc vang ra từ một hang động ở nơi xa.
Là thợ mỏ!
Cái nghề này ở Tây châu rất thịnh bởi lượng đá quý cực kỳ phong phú. Có lẽ đây là cách mà đại tự nhiên đền bù cho những người sinh ra ở nơi này. Nhân loại sinh ra ở Tây châu không thể có linh căn, không có ngoại lệ.
Sợ rằng đã có chuyện bất trắc, A Nhất vội chạy về phía đó. Nếu có người cần trợ giúp thì hắn cũng có thể góp chút sức.
Khi hắn đến nơi thì một nhóm ba người cũng vừa chạy ra khỏi hang. Quần áo của họ tuy dơ bẩn nhưng rất thô và bền chắc.
A Nhất vội tiến lại hỏi han:
- Tại hạ vừa đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng la hét. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi người có làm sao không?
Tuy sự xuất hiện của A Nhất khá đột ngột nhưng thi thoảng vẫn có vài kẻ đặc biệt lãng mạn vào tìm cuộc sống núi rừng để lấy cảm hứng nên đám thợ mỏ cũng không quá ngạc nhiên trước sự hiện diện của bạch y nam tử này.
- Hang động này có ác quỷ!
Một người thợ mỏ gầy gò lấy lại sức lên tiếng. Gã thở phì phò, ngoảnh mặt nhìn cái hang động nhỏ hẹp chỉ vừa cho hai người đi kia, trong đôi mắt chỉ có tận cùng sợ hãi. Khi quay sang nhìn đồng đội của mình thì gã liền hốt hoảng hỏi:
- Lão nhị đâu rồi?
Hai người kia nhìn nhau bằng ánh mắt đau thương, cùng hướng nhìn về phía hang động u tối.
- Chúng ta cứ về trại trước rồi tính.
Tuy nói vậy nhưng trong ba người, không một ai tin "lão nhị" kia còn có thể sống sót ra ngoài cả.
Trước khi đi người thợ mỏ cũng không quên nhắc nhở A Nhất:
- Vị công tử này! Mau rời đi thôi. Nơi này không an toàn.
A Nhất gật đầu nở nụ cười hòa nhã.
Nhìn ánh mắt đạm nhiên của hắn, người đội trưởng kia ngập ngừng rồi run run giọng nói:
- Thứ bên trong đó không thể đùa giỡn được đâu cậu trẻ à!
Cảnh báo A Nhất xong, gã cũng vội chạy theo hai người đồng đội của mình.
Chẳng mấy chốc, không gian lại trở nên im lặng, chỉ có tiếng nước róc rách và tiếng gió vi vu lách vội qua cành lá.
A Nhất đứng đối diện với hang tối.
- Ác quỷ ư?
Hắn lại không nghĩ là vậy. Hẳn là có tu sĩ nào bế quan ở trong đó, khả năng lớn là người của Huyết Vực.
A Nhất cúi người hành lễ rồi nói:
- Vãn bối xin tiền bối động lòng trắc ẩn mà tha thợ mỏ kia một mạng. Họ cũng chỉ vì cuộc sống khốn khó mới vô tình xúc phạm nơi tiền bối tiềm tu.
Hắn cũng không dám xưng danh tông môn của mình, bởi làm vậy rất có thể khiến người trong kia hiểu lầm đó là lời đe dọa, lợi không bằng hại.
A Nhất cúi người hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì.
- Xem ra người thợ mỏ kia đã không xong rồi!
Nghĩ vậy hắn thở dài, thầm xin lão thiên gia phù hộ kẻ xấu số kia kiếp sau có cuộc sống tốt hơn.
Thanh niên bởi mù lòa nên không thể thấy sâu bên trong thạch động lúc này có bóng dáng lờ mờ của một người trung niên, y phục trên người tương tự như những người thợ mỏ vừa rồi. Gương mặt hắn nhợt nhạt căng phồng như thi thể chết trôi.
A Nhất vừa định quay người rời đi thì chợt có một lực hút tuôn ra từ trong hang, dường như đang có vô số xúc tu vô hình muốn kéo hắn vào trong.
Cảm giác lạnh lẽo đó làm lông tóc của hắn dựng ngược.
Nhưng A Nhất lại không bỏ chạy.
Trong hang động bí ẩn đáng sợ có thứ gì đang kí©h thí©ɧ mời mọc, khiến hắn không nỡ rời bỏ.
A Nhất bước lại gần hang động, dự định chỉ nghe động tĩnh ở bên trong mà thôi.
Càng lại gần thì âm thanh của tự nhiên cũng dần biến mất, bị im lặng tuyệt đối nuốt chửng. Vô âm lại tựa lời ca, dịu dàng ru A Nhất vào bình yên.
Gương mặt của người thợ mỏ ma mị lùi dần vào bóng tối.
A Nhất mê mang đến gần hơn, hắn chỉ cần lại gần một chút nữa để nghe được rõ hơn mà thôi. Hắn sẽ không tiến vào làm phiền vị tiền bối ở trong đó.
Khi mũi chân của hắn chỉ cách cửa hang một sợi chỉ thì ở bên trong thế giới tinh thần, chiếc bình ngọc mà cá chép cho hắn rung lên kịch liệt đánh thức Thiên Âm chi hồn.
Ý thức của A Nhất mới nhận ra mình vừa trúng phải một dạng thần hồn công kích.
A Nhất hít sâu vào một hơi, hàn khí thấm vào tim phổi khiến mắt của hắn tỉnh táo hơn.
Rồi hắn nhả ra tiếng hét như sấm, nứt toác trong không khí, vang vào trong thạch động.
Vậy mà không có bất kì âm thanh nào vọng lại. Tất cả đều rơi vào nơi sâu âm u kia.
Ngay cả mặt đá gần cửa hang cũng không dội lại sóng âm của A Nhất.
Đối với thanh niên mù, thạch động hẹp này tựa như vực sâu không đáy.
Thăm thẳm nhưng lại quen thuộc vô cùng.
A Nhất hoảng loạn lùi lại, hắn bứng lên một tảng đá khá lớn vừa người ôm ở gần đó.
- Vãn bối thất lễ!
Nói rồi hắn bỏ viên đá ngay lối vào hang động, đá văng nó vào trong.
Không có âm thanh của đá chạm đất trong khi tai hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng nước và cả tiếng thú rừng thi thoảng cựa quậy ở bên ngoài.