Chương 17: Là Ai Đang Cười Thiếu Niên Ngốc?

Linh quang trong mắt của Đường Tử Hàm ảm đạm. Mộng tưởng của hắn tan thành đất cát như Phệ Huyết Địa Long trên mặt đất.

- Vì sao lại như thế này?

Đường Tử Hàm cố gắng nghĩ xem mình đã làm gì sai, sao sự việc lại trở thành như thế này. Vị đại nhân của Huyết vực chắc chắn không thể nào bỏ ngần ấy công sức chỉ để đùa bỡn lão. Vị tiên nhân này cầm lên một nắm bùn, thân thể suy yếu lảo đảo hướng về phía mật thất. Lão phải liên lạc với người kia, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

...

Mãi đến khi tiên nhân đã rời xa, thiếu niên mù mới cẩn thận vén lên tấm vải lớn.

Dưới ánh trăng sáng, một phiến đá trong hòn non bộ nhũn ra rồi biến thành tơ lụa. Thiếu niên gấp tấm vải lại, cẩn thận bỏ vào một vị trí cố định ở trong bao hành lý.

Tim hắn vẫn còn đập thình thịch, tựa đang phản đối kế hoạch điên rồ vừa rồi. Hắn đặt tay lên ngực, cố an ủi trái tim bé nhỏ. A Nhất đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhưng đôi chân đã mất cảm giác làm hắn nghiêng ngã, ngồi bệt xuống đất.

Thiếu niên mù ngẩn mặt lên trên trời tự hỏi:

- Đêm nay là đêm trăng tròn! Trăng trên cao liệu có Tiên Nhân cư ngụ?

Nhất định là có đi, nếu không thì sao trăng có thể sáng cơ chứ? Nhất định là do phép thuật của Tiên Nhân.

...

Ở bên dưới sơn trang có một căn mật thất được đúc ra từ huyền thiết vạn năm. Cho dù một vị Chân Tiên muốn phá vỡ nơi này thì cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ. Bên trong mật thất nhỏ không có gì ngoài một tấm gương cao bằng người trưởng thành

Đường Tử Hàm đứng trước tấm gương, hai tay tạo một loạt thủ ấn quỷ dị. Mặt gương rung động như mặt nước, bóng dáng nữ nhân hiện ra. Dáng người đẹp thướt tha như lứa tuổi thanh xuân, nhưng mái tóc bạc trắng và nếp nhăn ở khóe mắt ấn định tuổi người này không nhỏ.

Nhìn thảm cảnh của Đường Tử Hàm, nữ nhân trong gương nhíu mày tức giận:

- Ngươi bất chấp lời căn dặn của ta, uống máu người sống?

Dưới áp lực của nữ nhân này, cho dù mất một cánh tay, Đường Tử Hàm cũng không dám bạo nộ. Hắn cúi đầu, nghiến răng:

- Tiểu bối không dám!

Nữ tử sững sờ trong khoảnh khắc:

- Ngươi bị người ta dùng máu tươi để đầu độc hử?!

Nói rồi nàng ta cười phá lên:

- Ha Ha Ha! Không chọn lúc nào hết mà lại chọn ra tay ngay khi đại sự sắp thành! Đủ ngoan độc! A Ha Ha Ha!

Thân thể Đường Tử Hàm run lên. Bởi cực độ giận dữ, vết thương trên vai vốn đã liền lại nhờ vào tiên dược, nay lại nứt ra, không ngừng rỉ máu.

Nữ nhân ngừng cười, bình thản nói:

- Thế xác của yêu trùng đâu?

Đường Tử Hàm ai oán trả lời:

- Đã tan rã thành bùn đất.

Một tiếng hét của nữ nhân đánh tan bi ai của lão:

- Đồ ngu! Ngươi mau đem đống bùn cát đó về đây! Ta dạy ngươi thi triển huyết chú, biết đâu có thể tìm ra kẻ hãm hại ngươi!

...

Ở bên hòn non bộ, đôi chân tê cứng của thiếu niên dần cảm giác được sương lạnh trên mặt đất.

A Nhất vừa loạng choạng đứng dậy, nhưng thay vì rời đi thì hắn liền gấp rút chạy đến đống bùn đất, nơi Phệ Huyết Địa long biến mất lúc trước, lấy hai tay cào bới như thể mạng sống của hắn phụ thuộc vào đó vậy.

Mặc kệ đất bùn nhơ nhớp, hắn lấy một mảnh vải lớn, gom hết tất cả rồi vác nó về lại nơi ẩn náu.

A Nhất làm như vậy cũng bởi hắn vừa nghe được giọng nói nữ nhân trong mật thất. Từ nội dung của cuộc đối thoại đang diễn ra thì tiên nhân muốn từ thi cốt của Phệ Huyết Địa long truy tìm tung tích của hắn.

Đáng tiếc thay, hắn không đủ thời gian để kỹ lưỡng đào bới cũng không có pháp thuật hủy thi diệt tích.

Mây đen che ánh trăng trên cao, nhìn như nụ cười của lão thiên gia, cười ai vì quá lo âu mà phạm sai lầm.

...

Đạo quanh ảnh chớp lóe, có cơn gió mang Đường Tử Hàm trở lại bên ao cá.

Nhìn vết đào bới trên mặt đất, lão rống lên tựa dã thú.

Địch nhân muốn trêu ghẹo lão.

Trước mặt lão hiện ra bóng dáng kẻ kia đang cố ra vẻ sợ hãi, vừa cười cợt vừa lấy tay cào đất:

- Ôi, Đường đại tiên dựa vào thi cốt sẽ tra ra tung tích của ta mất thôi. Ta sợ quá đi thôi! Ta đào! Ta bới! A Ha Ha!

Lão nào biết rằng A Nhất đã tận lực, nào biết rằng kẻ địch ghê tởm của lão lại là một phàm nhân mù, không thể thi pháp, chỉ có thể dùng tay mà đào.

Bỗng Đường tiên gia ngẩn đầu cười tự diễu, nụ cười dường như khoái chí kia ngập bởi hàn ý âm trầm.

Chỉ tiếng cười ấy đã làm trái tim yếu ớt của A Nhất teo nhỏ lại một vòng.

Không biết từ khi nào, thiếu niên mù đã sợ cái chết đến mức này?

Có lẽ kể từ khi đoạt lại được tự do, nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, thì hắn mới tin rằng bản thân đang sống, mới biết quý trọng sinh mạng.

Phi kiếm của Đường Tử Hàm chém xuống, phong ba làm ao nước nổ tung. Phạm vi hai trượng lập tức trở thành hố sâu. Lão điên cuồng tàn phá sơn trang.

Giờ phút này, dưới tấm vải lớn, A Nhất ôm gối, lưng dựa hòn non bộ, miệng cắn chặt cổ tay. Thần hồn cố chấp thầm niềm chú.

- Ta là đá! Ta là đá! Ta là đá!

Tuy phi kiếm không chém về phía hắn nhưng kiếm khí cuồng bạo của một vị tu sĩ cảnh giới Tiên Tâm làm khí huyết thiếu niên mù sôi sục, trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng.

Trong sơn trang hỗn loạn, một tia kiếm khí lạc lối, đâm xuyên qua hòn non bộ. Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, thiếu niên mù không còn nghe thấy gì nữa. Sóng âm như kiếm đã cắt nát màng nhĩ của hắn.

Vị thần mù lòa bây giờ đã điếc.

Ở trên nơi cao, là lão Thiên gia hay là tiên nhân đang cười một kẻ vô tích sự lại không chịu an phận?