Chương 3: 3: Tai Nạn

Reng, reng!

Tiếng còi xe đạp phát ra liên tục, Đỗ Phong không kịp chờ đợi mà ấn chuông kêu rùm beng, báo cho các phương tiện phía trước biết là mình đang đi tới.

vù!

Tốc độ phi nhanh, khiến cho mọi người xung quanh đi đường cũng phải lắc đầu ngao ngán, thầm trách thế hệ trẻ sao mà ngông cuồng, không biết giữ an toàn cho bản thân cũng như mọi người xung quanh, chẳng may gây ra tại nạn thì lại trách tại số.

Ngồi trên con xe đạp cũ kĩ của mình, Đỗ Phong thuận lợi luồn lách khỏi những chướng ngại vật trên đường lớn.

Trước đây những con đường này không hề có cái gọi là chướng ngại vật, trái lại còn rất rộng và dễ dàng đi lại a! Nhưng sau khi các khối cầu từ phía trên bay xuống trái đất, chúng phá nát hết hệ thống mặt đường, gây trở ngại khó khăn cho các phương tiện giao thông.

Các nhà chức trách đã cho người sử dụng các loại cần cẩu, động lực để đưa chúng ra khỏi thành phố, tránh ảnh hưởng tới đời sống thường nhật của người dân, nhưng đều không thành.

Không biết vì lí do gì, chúng bám sâu vào hệ thống mặt đường, hoặc có thể chúng chịu lực hút lớn từ trái đất nên không thể kéo lên.

Nói chung là không ai biết nguyên do, mọi người chỉ biết rằng nhà nước không thể kéo chúng đi, nhiều lúc gây ra đủ loại tranh cãi, công kích từ cộng đồng mạng, nhưng tất cả đều vô dụng.

Bởi chính các đế quốc lớn có trình độ khoa học cao còn không xử lý được thì nói gì đến các tiểu quốc a!

Rồi cuối cùng người dân cũng phải chấp nhận về sự tồn tại của cái thứ kì quặc này, lâu rồi thì cũng dưỡng thành quen, coi chúng thành một phần của cuộc sống.

Bíp, bíp!

Không biết từ khi nào, phía trước Đỗ Phong bỗng xuất hiện một chiếc xe tải đang ngược chiều phóng về nơi đây với vận tốc khá nhanh.

Vì bản thân Đỗ Phong cũng đang phi quá tốc độ, nên không thể kịp thời phanh lại, chỉ có thể liên tiếp bấm còi xe đạp, báo hiệu cho đối phương biết mà thôi.

Nhưng chiếc xe kia cũng không khác gì hắn, khi thấy Đỗ Phong vẫn lao nhanh về đây, người điều khiển xe tải này vậy mà không có thả chậm tốc độ, trái lại vẫn còn phi nhanh về phía trước, còi cũng liên tục vang lên bíp, bíp! áp cả tiếng chuông xe đạp của Phong.

Tưởng chừng như sẽ đâm vào nhau thì cả hai kịp thời đánh lái, người tài xế thì đâm lên vỉa hè, lao hẳn vào gốc cây gần đó mới dừng lại.

Còn Đỗ Phong thì may mắn hơn, phi ngay vào bụi cây gần đối diện, đầu cắm xuống đất, đít chổng lên trời.

Trên khuôn mặt không tính là đẹp trai của hắn có thêm một vết xước lớn, máu chảy đầm đìa.

Cái cảm giác vừa đi qua quỷ môn quan khiến Đỗ Phong có chút đờ người, khuôn mặt ngơ ngác như kẻ mất hồn, thẫn thờ ngồi đấy.

Phải đến khi có một bàn tay áp lên vai thì hắn mới tỉnh hồn lại.

"Cậu, cậu có sao không?"

Một người đàn ông tuổi trung niên với khuôn mặt hốc hác, tiều tụy kèm chút máu trên mặt đang đứng sau Đỗ Phong mà hỏi.

"Ông đi đứng kiểu gì vậy?"

Cảm giác vừa từ cái chết trở ra khiến tâm tình Đỗ Phong như bạo nổ, bao nhiêu ngày tháng bị bắt nạt tại trường học, luôn nhẫn nhịn cho mọi chuyện qua đi thì đây là lần đầu tiên hắn dám gắt giọng, lớn tiếng với người khác.

Biết mình sai, người đàn ông kia cũng không có nổi điên nổi khùng, trái lại còn nói lời xin lỗi.

"Xin, xin lỗi chành trai! Xe, xe của tôi bị mất phanh, không thể hãm xe lại được! Tôi, tôi xin lỗi!"

Đang tính làm căng một chút, thì bỗng Đỗ Phong nhìn thấy một chút hình ảnh quen thuộc từ người đàn ông, nhìn lão y hệt cha mình sau mỗi lần về nhà, đều là cái vẻ mặt như này, làm hắn đang từ nóng máu cũng trở nên dịu đi không ít.

Nhìn trên tay chiếc đồng hồ, thời gian cũng sắp muộn học rồi, Đỗ Phong vội tiến lại chỗ xe đạp, xách nó ra khỏi bụi cây, chuẩn bị phóng đến trường.

"Chàng trai, tôi sẽ bồi, bồi thường! Cậu cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền!"

Người đàn ông trung niên theo sau Đỗ Phong, thành khẩn mà hướng hắn nói.

"Khỏi cần, tôi đang rất bận a! ông giữ lại chút tiền ấy mà lo lại cái phanh xe đi, đừng để người nhà phải lo lắng!"

Đỗ Phong không sao cả, phất phất tay ra hiệu cho người đà ông trung niên này không cần tiền bồi thường.

"Nhưng! "

Mặc kệ người đàn ông ở phía sau ú ớ, Đỗ Phong nhảy vội lên con xe đạp của mình mà phóng đi, thời gian cũng không còn nhiều, đã bảy giờ hai mươi rồi, còn mười phút nữa là nhà trường đóng cửa, trong khi đó từ chỗ Đỗ Phong gặp tai nạn để đến được trường phải mất khoảng hai mươi phút a!

Thật là một ngày đen đủi của hắn!

Cảm giác trên đỉnh đầu đau nhức, thi thoảng còn có máu chảy ra, lúc trước còn không có chú ý đến, hiện tại máu chảy ra quá nhiều làm Đỗ Phong phải tạm thời lấy tay áo quẹt qua trán, bỏ bớt máu tươi đang chảy đi.

Vừa hay hắn dùng đúng bên tay có đeo chiếc vòng tiên nhân kia, khi đưa tay chạm quẹt vào chỗ máu trên mặt, chúng vậy mà vô thức bị chiếc vòng này hút đi, trên trán lúc trước toàn máu, bây giờ lại sạch sẽ đến kinh người.

Với những gì vừa sảy ra, Đỗ Phong không hề hay biết bởi lúc này hắn chỉ tập trung đến việc chạy đua với thời gian, nhanh chóng đến trường mà thôi.

.