Chương 68: Trong vòng sinh diệt

1578 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 68: Trong vòng sinh diệt

Chương 68: Trong vòng sinh diệt

Huyết Yêu nhận thấy những tâm niệm muốn vây bắt của tất cả, đang hướng về phía mình và Xích Liên. Huyết Yêu biết rằng mọi người đang có ý định vây bắt cả hai. Huyết Yêu nhảy xuống đất phóng ra to lớn, trở nên quái dị như lúc ban đầu gặp Xích Liên. Huyết Yêu gầm lên những tiếng kêu làm vang động cả rừng Mao Thạch khiến huyết diệp chảy tràn trên mặt đất tạo thành dòng, nước huyết diệp chảy ra từ miệng Huyết Yêu sôi sục làm mặt đất sôi lên.

Xích Liên giờ đã nhỏ xíu, nàng đứng dưới chân Huyết Yên cố gắng vỗ về. Xích Liên la to tiếng hòa vào trong gió rít:

"Huyết Yêu hãy bình tâm lại. Ta sẽ nói chuyện với mọi người".

Huyết Yêu cuối đầu nhìn xuống Xích Liên, lúc đó tất cả thiên binh càng thêm xiết chặt vòng vây. Ly Kha, Dương Khánh và Đại Phong bay lên không trung dùng Khiết Luân kiếm và Phong Luân kiềm chế những cơn gió và những dòng lũ huyết diệp do huyết yêu gây ra. Huyết Yêu càng thêm giận dữ sợ cả ba làm hại đến Xích Liên, Huyết Yêu càng điên cuồng bảo vệ cho Xích Liên.

Thiên Long nhìn thấy Xích Liên đang đứng ở dưới ngực của huyết yêu, Xích Liên bám vào chân của Huyết Yêu trong khi huyết diệp từ miệng của Huyết Yêu sôi sục trôi xuống không ngừng. Thiên Long vô cùng lo lắng hóa thành Bạch Long bay đến đón lấy Xích Liên bay ra bên ngoài.

Thiên Long đặt Xích Liên xuống bên trên một Mao Thạch bị ngã, Xích Liên nắm chặt tay của Thiên Long nói:

"Huyết Yêu rất đáng thương. Không phải như mọi người đã nghĩ, Huyết Yêu chỉ là linh khuyển đã bị nuốt đi linh hồn. Thiên Long anh không tin em hay sao, em phải cứu Huyết Yêu?"

Thiên Long nhìn Xích Liên mà như nhìn thấy Ưu Linh cách đây 5000 năm, trong lần ngăn cản mọi người gϊếŧ rắn em tại bức tường Hoàng Khương Tây Hoa, thần giật mình thảng thốt.

Thiên Long chưa kịp phản ứng, khi Xích Liên nhìn lên đã thấy Huyết Yêu đang gầm gú vang trời, nhiệt khí tam muội mà Loan Châu thi triển đã hóa thành hỏa lụa trói chặt Huyết Yêu, với tiên khí bao quanh hỏa lụa khiến Huyết Yêu như bị bỏng toàn thân.

Xích Liên nhìn Thiên Long, ánh mắt đầy vẻ căm hờn:

"Các ngươi đang làm gì vậy, các ngươi có nhìn thấy Huyết Yêu đang giãy giụa hay không?"

Xích Liên vùng tay ra khỏi Thiên Long bay lên không trung, dùng ưu linh trâm ngọc chặt đứt hỏa lụa, thi triển Lưỡng đối ngọc khiến cho Phong Luân bị kẹt lại, một mình tiên tử xông pha, chiến đấu với Ly Kha. Ly Kha né tránh đường gươm của Ưu Linh, không đối đầu mà chỉ đỡ kiếm.

Khi Ly Kha đã chịu lùi lại, Xích Liên mới thu kiếm, tiên tử bay về ngự trên đầu của Huyết Yêu, cả tiên y đều biến thành màu đỏ, mắt tiên tử ánh lên vẻ tuyệt vọng, căm hờn, đến xót xa.

Nhận thấy sức mạnh âm khí đã quá nặng nề, Xích Liên sẽ là nơi thu hút khiến yêu khí hội tụ. Tâm ma trong lòng của Xích Liên ngày càng lớn sự tàn ác, sân hận đang bị đánh thức trong tâm của một vì tiên tử, lo sợ Xích Liên sẽ là nhân biến thành yêu thần. Thiên Long lấy đoản đao tru tiên đâm vào tim mình.

Xích Liên trong giây phút mất hết sức mạnh, nàng đổ sụp xuống trên đầu của huyết yêu. Xích Liên hóa căm hờn tột đột, rít lên qua kẽ răng:

"Là ngươi đã phong ấn ta vào đáy tim mình."

Thiên Long ôm ngực trái đang tuôn trào máu, thấm ướt đỏ cả bạch y, ánh mắt đầy buồn bã nói với Xích Liên:

"Em nghĩ rằng, một nguyên thần ác có thể tồn tại trong tim của thần hay sao, trừ khi em là một phần của anh, chỉ khi đó em mới được bảo dưỡng trong từ trường nội nguyên. Anh đã phong ấn em, hóa em thành một phần của tim mình, chúng ta tâm liền tâm làm một".

Loan Châu đầy nước mắt nói:

"Thì ra lời thề của anh rằng, sẽ chính tay mình gϊếŧ chết Xích Liên nếu nàng ấy tàn sát sinh linh là đã trong trù tính của anh. Anh đã dự tính trước, mình sẽ chết cùng với nàng ấy".

Huyết Yêu cảm nhận được sự suy kiệt sức lực từ Ưu Linh, lập tức thu nhỏ người lại, Xích Liên ôm Huyết Yêu vào lòng, đứng trên mặt đất tràn ngập máu của Huyết Diệp, trong sự bao vây tứ phía. Huyết Yêu nhìn Xích Liên bằng đôi mắt nhỏ xíu đỏ lòm, Huyết Yêu nói:

"Chị Xích Liên, chị có mệt lắm không?"

Xích Liên nhìn Huyết Yêu đầy quyết tâm nói:

"Chị không mệt, chị không sao cả, chị nhất định sẽ bảo vệ em".

"Trong mấy ngày qua em toàn bị truy đuổi, ai cũng chối bỏ em, chỉ có chị là yêu thương em, trân trọng em, bảo vệ em, ôm em vào lòng. Chị đã mệt lắm rồi, đừng gắng gượng nữa. Em là Huyết Yêu mang âm khí vô cùng lớn, em sẽ hy sinh để chị được sống, để chị không bị những người khác bắt đi". Huyết Yêu nói.

Xích Liên hốt hoảng nói:

"Đừng Huyết Yêu, em đừng chết".

Xích Liên chưa kịp nói hết câu, Huyết Yêu đã tự hủy mình. Xích Liên muốn phát điên khi ôm trên tay thi thể của Huyết Yêu đang còn chút hơi ấm. Xích Liên thét lên đau đớn, nàng hấp thụ âm khí cực lớn từ Huyết Yêu, lập tức toàn thân Xích Liên nóng rực tỏa ra ánh sáng đỏ tạo nên từ trường đánh bật cả ngàn thiên binh. Thân của Xích Liên bay lên cao, từ trường ánh sáng đỏ lớn đến nỗi không ai có thể chạm vào. Thiên Long vội thi triển thần thông, phóng ra lưới kết giới Như Không để bảo vệ Loan Châu, Dương Khánh, Đại Phong, Ly Kha và các thiên binh.

Trong giây phút ấy, Xích Liên tâm mang đầy sân hận, oán trách và đau đớn, càng đau đớn, Xích Liên càng vũng vẫy trong tâm thức của chính mình. Ánh sáng đỏ phát ra ngày càng sáng rỡ, thu hút những âm khí yêu ma từ bốn phương hội tụ. Xích Liên nhớ đến Thiên Long, lại càng căm giận khi Thiên Long là người kiềm tỏa chính mình.

Trong cơn cô đơn, tuyệt vọng, đau đớn như xé tim ấy, Bạch Liên hiển hiện, nàng trầm tĩnh, ôn nhu như nước đưa tay chạm vào Xích Liên, nhẹ nhàng nói:

"Xích Liên, em đang sân hận" Nói xong Bạch Liên ôm lấy Xích Liên vào lòng. Trong một khoảng khắc, không gian như trôi chậm lại. Xích Liên dịu lại cơn thịnh nộ. Ánh sáng đỏ dịu dần, chỉ còn một vầng quang hồng bao bọc xung quanh Xích Liên. Xích Liên vẫn nhìn Bạch Liên không rời mắt. Xích Liên cất lên tiếng nói: "Chị không chối bỏ em hay sao, chị không tìm cách tống khứ em đi sao".

Bạch Liêm mỉm cười đầy bao dung và nói:

"Em đang tồn tại. Chị đang có mặt cho em". Xích Liên nghe câu nói ấy liền mỉm cười, thanh thản, từ từ tan dần.

Với tâm từ, lòng yêu thương vô bờ, Bạch Liên đã chấp nhận Xích Liên – chính là sự sân hận, tiếc nuối, đầy chấp niệm đang tồn tại. Vì được trân trọng, chấp nhận, và cảm nhận được lòng thương yêu, Xích Liên đã không thể lớn mạnh lên được nữa. Cuối dùng, dưới hấp lực của vô thường, Xích Liên đã tan đi. Xích Liên và Bạch Liên bốc hơi thành hai làn khí tan ra trong hư vô.

Trong khoảnh khắc Ưu Linh hiểu được rằng, ở đâu có ác, nơi đó có thiện và ngược lại. Thiện và ác là hai phạm trù không thể tách rời, cũng giống như đau khổ và hạnh phúc, sáng và tối, đêm và ngày, có cái này sẽ có cái kia, cái này mất thì cái kia mất.

Mọi việc là do duyên sinh, mọi vật do duyên cũng sẽ vì duyên mà diệt. Trên đời thiện ác, buồn vui, sinh tử, thân tứ đại, đều sinh rồi diệt, tất cả diễn ra trong sát na và liên tục. Sự sinh diệt của tâm và thân là vô thường, vô ngã và khổ. Ưu Linh giác ngộ được chân lý Phật, chứng quả thánh Tu Đà Hoàn ngay trong tức khắc. Ưu Linh trở lại khiến một lần nữa hoa Tuyết Nhi rơi khắp núi Giao Linh, máu của huyết diệp liền chảy ngược về rừng Huyết Diệp, đầm Huyết Diệp trong phút chốc bốc hơi để lộ ra con đường xuyên qua rừng Huyết Diệp như trước đây.